• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Củ Cải Đường

“…..” Mạc Kham ngạc nhiên, “ừ” một tiếng qua loa.

“Vậy ngày mai anh có còn về đây không?” Thư Trạch hỏi. Nghe giọng điệu cái người đàn ông tên ‘Chu tổng’ kia là biết hắn ta có ý xấu với Mạc Kham. Thư Trạch thầm nghiến răng, bắt đầu nghĩ xem nên triệt tiêu cái tên ‘Chu tổng’ kia như thế nào để không bị nhân loại phát hiện.

“Để xem thế nào đã. Sắp tới có lẽ tôi sẽ bận hơn.” Mạc Kham không đưa ra câu trả lời chính xác.

Gia cảnh nhà anh rất tốt. Sau khi tốt nghiệp, vì chán quá nên anh đầu tư vào tác phẩm đầu tay của bạn thân mình là Âu Dương. Kết quả là bộ phim này trở nên nổi tiếng. Sau đó anh và Âu Dương thành lập studio, anh là nhà đầu tư, Âu Dương làm đạo diễn. Hiện giờ đã vài năm trôi qua, studio của bọn họ có một đạo diễn mới tham gia, chính là tay đạo diễn của bộ phim truyền hình dạo trước.

Với tư cách là nhà đầu tư, Mạc Kham không nhất thiết phải chuyện gì cũng nhúng tay vào, thỉnh thoảng anh chỉ cần ghé thăm đoàn phim là được. Ngoài công việc tay trái này, anh còn là ông chủ của một công ty về game. Game “Vận mệnh” đang hot nhất hiện nay chính là game do công ty anh tạo ra, cho tới giờ giải đấu chuyên nghiệp về game này đã được tổ chức hai lần.

Vì giải đấu chuyên nghiệp lần này, ngày kia Mạc Kham sẽ tới thành phố S công tác, nhưng chuyện này không cần nói với Thư Trạch.

Hôm sau, lúc Thư Trạch tỉnh dậy thì chỗ bên cạnh đã không còn hơi ấm.

Thư Trạch hơi buồn bực vò đầu. Giác quan của động vật họ mèo rõ ràng rất nhạy cảm, thế mà sao cậu lại ngủ như heo vậy chớ? Mạc Kham rời đi mà cậu cũng không biết!

Vươn tay kéo cái gối của Mạc Kham vào lòng, Thư Trạch vùi vào hít hà, mùi của Mạc Kham vẫn còn. Thư Trạch ôm gối, híp mắt mãn nguyện rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Có chiếc gối còn vương mùi của Mạc Kham, Thư Trạch ôm gối ngủ trương nứt ra cả ngày trời, lúc màn đêm buông xuống mới rời khỏi ổ.

Mở tủ lạnh ra, Thư Trạch túm lấy một tảng thịt còn dính máu nhét vào miệng, vừa nhai vừa ngẩn người nhìn về cửa phòng. Mặc dù Mạc Kham đã bảo hôm nay anh sẽ không về, nhưng Thư Trạch vẫn thầm ôm một hy vọng, nhỡ đâu anh ấy lại về thì sao?

Động tác máy móc bỏ thịt vào miệng mấy lần xong, Thư Trạch đóng cửa tủ lại rồi đi súc miệng. Cậu rời ổ ra ghế sofa, tròn mắt nhìn về phía cửa nhà.

“Không về thật à….” Đồng hồ treo trên tường điểm 12 giờ. Thư Trạch đổi tư thế nằm, lẩm bẩm: “Chỉ ăn một bữa cơm thôi mà. Ăn xong rồi về nhà không sướng hơn ư? Chẳng lẽ Mạc Kham còn có nhà khác, trong căn nhà đó còn nuôi một tên khác? Tên kia sẽ là gì ta? Người hay mèo nhỉ? Hay là loài nào khác?”

Ngay khi ý tưởng này xuất hiện, Thư Trạch đã vô thức nghĩ đến cảnh Mạc Kham ôm một con mèo hoặc một con vật khác.

Mặc dù đều là động vật họ mèo, nhưng loài mèo trong mắt báo đốm cũng chỉ như thức ăn mà thôi. Dù sao thì đối với báo đốm, trên thế gian này không có động vật nào là không ăn được, chỉ cần bắt được là có thể chén.

Thư Trạch hơi lười nhác liếm liếm ngón tay, ánh mắt trầm lặng không biết đang nghĩ cái gì. Một lát sau, cậu lôi chiếc điện thoại mà Mạc Kham đã mua cho cậu ra, mở Baidu, nhập ‘Mạc Kham’ vào ô tìm kiếm.

Trên mạng có rất nhiều tin tức bất ngờ về Mạc Kham. Sau khi đọc từng cái một, Thư Trạch mới nhận ra thì ra con sen của cậu nổi tiếng đến vậy.

Thư Trạch nhìn tấm ảnh bị chụp trộm ở khách sạn của Mạc Kham với một nữ minh tinh, theo bản năng liếm liếm răng nanh bén nhọn của mình. Tấm hình kia rất mờ, cũng chỉ nhìn thấy được bóng lưng của Mạc Kham, nhưng Thư Trạch nhận ra đó chắc chắn là Mạc Kham. Bài báo được viết rất sinh động và chân thực, cứ như đó là sự thật vậy.

Thư Trạch là một con báo đốm vừa biến thành người chưa được bao lâu, chưa hiểu được đạo lý “báo đưa tin về giới giải trí chủ yếu toàn là thị phi bịa đặt chém gió”. Cậu cào cào ghế sofa làm bằng da thật, trên ghế lập tức xuất hiện vết cào mới, nhưng Thư Trạch hoàn toàn không quan tâm nó. Bởi vì, lúc này trong đầu cậu toàn là suy nghĩ— Mạc Kham giao-phối cùng người khác.

Đối với cả cuộc đời của một con báo đốm, giao phối đối với chúng chỉ là một loại nghĩa vụ và trách nhiệm. Báo đốm luôn luôn đơn độc, cũng không vì giao phối mà dành cả cuộc đời mình cho một ai đó. Khi báo đốm cái phát tình sẽ giao phối với báo đốm đực để sinh ra đời sau, sau khi mang thai sẽ đá văng con đực, thú con mới sinh cũng do một mình con cái nuôi dưỡng.

Nhưng con người không giống như vậy, con người là loài sống theo bầy. Trong ấn tượng của Thư Trạch, phần lớn con người có hành vi đó đều dựa trên ‘yêu’, ‘thích’ hoặc ‘tình dục’.

Thư Trạch hơi mất mát cụp mắt. Cậu chưa từng hy vọng xa vời Mạc Kham giao phối với cậu là dựa vào yêu hay thích. Lúc giao phối, từ trong ánh mắt của Mạc Kham, Thư Trạch có thể nhìn thấy dục vọng đơn thuần không mang ý nghĩa gì khác. Nhưng cũng chẳng ảnh hưởng tới Thư Trạch. Thư Trạch không quan tâm Mạc Kham giao phối với cậu căn cứ vào điều gì, cậu chỉ mong có thể ở bên Mạc Kham.

*Trong raw là “giao phối” thật đó , raw ghi viết tắt là jp (交配 – jiaopei)

Chỉ đơn giản là ở bên nhau, cùng ôm nhau, hoặc sống chung với nhau, ngửi ngửi mùi của Mạc Kham, được Mạc Kham vuốt lông, cọ cọ trong ngực Mạc Kham, nghe anh kể chuyện, nhìn anh mỉm cười.

Nhưng mà Mạc Kham lại đi giao phối với người khác.

Nếu như Mạc Kham nhận ra giao phối với người khác sướng hơn…

Thư Trạch hơi bực bội, móng vuốt cào xuống sofa theo bản năng. Chờ lúc cậu nhận ra thì thành ghế sofa đã bị xước đến không tài nào nhìn nổi.

“Thôi xong.” Thư Trạch thu lại móng vuốt, rụt cái móng tay nhọn hoắt của mình về. Cậu như đứa trẻ vừa làm sai chuyện, bối rối không biết làm thế nào trừng mắt nhìn thành ghế sofa mất mấy phút, sau đó mò điện thoại mở Baidu lên, nhập vào dòng “Làm hỏng đồ thì phải làm sao”, nhấn tìm kiếm.

Baidu cho ra một đống cách giải quyết, nhận sai, xin lỗi, bồi thường.

Cậu mở danh bạ định gọi điện cho Mạc Kham, nhưng nhìn thời gian trên màn hình, Thư Trạch đành tắt hộp danh bạ, nhấn mở Weibo. Lúc này bình thường con người đều đã ngủ rồi, gọi điện sẽ đánh thức họ mất.

Sau khi soạn một hàng dài tin nhắn nhận sai và xin lỗi, Thư Trạch gửi cho Mạc Kham. Gửi xong bắt đầu nghĩ cách bồi thường.

Nghĩ đi nghĩ lại, Thư Trạch bắt đầu phiền muộn.

Đồ trên người cậu đều là Mạc Kham cho. Dùng tiền của Mạc Kham bồi thường cho Mạc Kham, không thể nào như thế được, vậy phải kiếm tiền. Kiếm tiền, thì phải tìm việc làm.

Thư Trạch híp mắt tra Baidu tìm tòi các tin tức về công việc của thế giới loài người, nhận ra đa phần các công việc đều có tiền lương thấp, lại còn có yêu cầu về bằng cấp. Với thân phận là một tên phi nhân loại vừa thành tinh không lâu, bên Cục quản lý Yêu quái chỉ cung cấp cho Thư Trạch một tấm thẻ căn cước theo xã hội loài người, bằng cấp cũng chỉ là bằng cấp 3 nên có rất nhiều việc không thể làm được.

Sau một hồi tìm kiếm, Thư Trạch phát hiện ra ngày nay có một nghề nghiệp tên là “streamer”, nghề này rất phổ biến, vừa có thể làm tại nhà còn kiếm được nhiều tiền.

Thư Trạch nhấn mở một trang có tên “Các điều kiện cần thiết để trở thành một Streamer”.

Điều đầu tiên, ngoại hình trông phải ưa nhìn.

Thư Trạch chạy vào nhà vệ sinh soi gương, khuôn mặt cậu phản chiếu trên tấm gương. Tóc vàng mềm mại áp bên tai, đôi mắt màu xanh lam nhạt có thể so với viên ngọc vô giá, phối hợp với ngũ quan đậm nét khiến cậu trông như người ngoại quốc.

Nhưng dưới góc nhìn của một động vật họ mèo, cái mặt người không có lông này Thư Trạch có nhìn kiểu gì cũng vẫn thấy nó như thế. Cậu tưởng tượng lại lúc giao phối cùng Mạc Kham, Thư Trạch xoa xoa mặt mình: “Có lẽ trong mắt con người ngoại hình như vậy là được rồi? Nghe nói con người đều theo ‘chủ nghĩa ngoại hình’, sẽ không giao phối với người xấu xí.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK