Suốt cả một tuần, Hướng Viên không hề bước chân ra khỏi cửa.
Cô nhốt mình trong nhà ở Nam Ngự viên, không nghe điện thoại cũng không ra ngoài, cả ngày trưng ra bản mặt hận đời, ôm gối ngồi xếp bằng trên sofa, ngáo ngáo ngơ ngơ bốc đồ ăn đưa lên miệng. Trong phòng khách vang lên tiếng ồn ào rời rạc, TV đang phát sóng bộ phim thần tượng bình thường cô thích nhất —— “Em Nghe Anh Giải Thích Đi Em Không Nghe”. Vậy mà lúc này xem lại thấy chan chán, cái bản mặt lạnh băng của nam chính trong phim hơi giống Từ Yến Thời, nhưng không được đẹp trai bằng.
Hướng Viên không tim không phổi nghĩ ngợi rồi đưa cọng khoai tây lên miệng, có điều cô không nhai mà chỉ ngậm nó như ngậm thuốc lá, đờ đẫn nhìn chằm chằm TV, nhưng suy nghĩ đã bay đi tới tận nơi nào…
Tối hôm đó thấy anh chào mình xong, cô đã định cởi mũ ra rồi đàng hoàng chào hỏi giải thích rõ ràng với người đàn ông kia —— bạn học Từ Yến Thời, thật ra tôi có lòng tốt mà, anh đừng có hiểu lầm, tôi không có ý đồ gì với anh đâu. Hoặc không thì đáp lại một câu rất quý tộc, chào anh, lâu rồi không gặp, gần đây khỏe không?
Trong tình huống đó, dù Từ Yến Thời có độc mồm độc miệng đến đâu, thì ở trước mặt tài xế cũng phải chừa mặt mũi cho cô. Sau đó là chào hỏi đôi câu cho có mà không nhiệt tình mặn mà gì, cuối cùng liếc mắt một cái rồi xuống xe, sau này không liên lạc gì với nhau nữa. Đúng không?
Kết quả trong lúc cô cởi mũ, thì không tài nào gỡ được hai cái nút chết, dù cho cô gắng sức đến đâu thì càng tháo lại càng chặt, thiếu chút nữa siết chết cô rồi. Hướng Viên dừng lại thở hổn hển, nói với Từ Yến Thời: “Anh chờ một chút.”
Chờ tôi lấy mặt ra đã.
Hiếm khi thấy Từ Yến Thời nhếch mép cười.
Vậy là cô ra sức hết kéo lại lôi, kéo đông kéo tay cả nửa phút cũng không ra, cô vừa tức vừa cuống, cảm thấy tối nay đã biến thành trò cười rồi, mấy năm nay cô nở mày nở mặt biết bao nhiêu, vậy mà lại cứ thua đúng lúc này, lại còn ở trước mặt anh. Hướng Viên không cam lòng, ngay khi cô định hỏi tài xế có kéo không, thì chú ta đã lạnh lùng nói đã đến nơi rồi.
…
Hướng Viên không dám nhìn vào kính chiếu hậu, lúng túng che đầu đi, trong đầu mặc niệm câu ‘hôm nay không thích hợp ra cửa’ mười ngàn lần, ngay tới một câu “xin chào tạm biệt” vẫn còn mắc kẹt ở cổ không cam lòng. Nhưng chưa kịp đợi cô mở miệng thì Từ Yến Thời đã hết kiên nhẫn, anh dựa vào ghế nhìn cô, chống khủy tay lên cửa kính lộ rõ cả gân xanh trên mu bàn tay, không lạnh không nhạt đuổi cô: “Xuống xe đi.”
Cô hít một hơi, tìm lại được lý trí, “Được, có cơ hội gặp lại.”
“Ừ.” Anh lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa xe.
Hướng Viên lấy hành lý xuống xe, đợi tới khi cô sực tỉnh thì chiếc xe đã phóng vụt đi, để lại mình cô đứng ngơ ngác tại chỗ như cọc gỗ bị đóng đinh.
Trăng khuyết treo trên trời cao, gió đêm lạnh giá thổi qua những ngọn cây. Bóng dáng nhỏ bé cô đơn được ánh đèn đường kéo xuống, trông không khác gì chú chó lang thang.
Tới khi cô về nhà lên lầu thì Hứa Diên gọi đến lần nữa.
“Vừa nãy có chuyện gì vậy? Sao lại cúp máy?”
Cô đẩy hành lý vào, chán nản đáp: “Tao mà về Bắc Kinh, chắc chắn sẽ giết mày đầu tiên.”
Hình như không phải nói đùa, giọng Hứa Diên bất giác run lên: “Sao… Sao vậy?”
Dù Hướng Viên tức nổ não, thì cô vẫn có thể bình tĩnh dùng ngôn từ khách quan nhất thuật lại chuyện lúc nãy cho Hứa Diên nghe.
“…” Hứa Diên hoàn hồn, khó tin che miệng, “Vậy là vừa rồi hắn ta đuổi mày xuống xe? Vô tình đến thế hả?”
Hướng Viên im lặng.
Hứa Diên an ủi cô: “Thôi đừng xoắn làm gì, nói không chừng người ta cũng chỉ xem như gặp lại bạn học cũ thôi, không phải lúc nào Từ Yến Thời cũng lạnh lùng với người khác à? Tao nhớ lần trước ai đó trong group có nói vô tình gặp hắn, vậy mà hắn bơ đẹp đi thẳng, chẳng thèm add Wechat nữa.”
“Hắn đâu dám add đâu mày, bây giờ thành ra như thế kia mà.”
“Thật à?” Hứa Diên nói, “Bây giờ thành ra thế nào rồi? Khuyết tật hả? Tao rất quan tâm đến chuyện này.”
Hướng Viên bật TV, vừa giơ điện thoại vừa vô ý thức chuyển kênh, ác độc nói: “Khuyết tật rồi, đã hói còn béo.”
Nói béo thì Hứa Diên còn tin, còn hói ư, đánh chết cô cũng không tin, “Mày đứng có vì bị đả kích mà trả thù người ta, tao nói mày biết, không phải là tao không có hình của hắn, lần trước có người trong group gửi qua, tao còn lưu về đây này. Nói là gặp nhau khi tham gia hoạt động, lúc ấy không giống đi bán xe lắm, chắc về sau đổi công tác. Hơn nữa tao thấy trong ảnh rất đẹp trai mà, khi ấy đám con gái trong group rộn ràng hẳn lên, nói mọi người ai cũng béo lên, còn hắn thì không thay đổi chút nào. Đàn ông sắp ba mươi mà vẫn còn dáng vẻ của thiếu niên, đúng là làm khó.”
Hướng Viên không vào group đó, buông một câu vu vơ: “Thế à, tối quá nên tao không thấy rõ. Bởi tao mới nói hắn cực khổ lắm, mày nhìn lớp trưởng bí thư mà xem, còn có hoàng tử bóng rổ kia nữa, có ai trông ngon nghẻ đâu đâu, bây giờ không hói thì cũng là mập.”
Hứa Diên lại cảm thấy câu này khá có lý, không tìm được lời phản bác, cô nàng im lặng một hồi rồi lần nữa nhắc tới vấn đề kia: “Aiz, đêm hôm đó hai đứa mày ở trong rừng…”
“Không xấu xa như tụi mày nghĩ đâu, nhưng mà quả thật tao từng thích hắn.”
TV không có gì hay nên Hướng Viên tắt đi, cô ngả người dựa vào sofa thoải mái thừa nhận.
Hứa Diên vừa nghe thế lập tức lửa giận bốc ba trượng, vừa định mắng mày là đồ con gái dễ thay lòng thì đã bị Hướng Viện ngắt lời, “Lâu lắm rồi, từ trước khi quen Phong Tuấn. Nhưng lúc đó hắn từ chối tao, mày cũng biết tao cũng không phải người mặt dày mà, càng không vì một gốc cây mà bỏ qua cả cánh rừng, tao không làm nổi chuyện mười mấy năm ngốc nghếch yêu thầm một người đâu. Một cô gái đáng yêu như tao đây, nên biết hưởng thụ cuộc sống chứ đúng không. Thế nên tao lập tức đổi mục tiêu. Đổi thành ai thì tao cũng quên rồi. Tóm lại là tao không còn thích hắn nữa.”
Chẳng lẽ cứ thích người không thích mình thì sẽ phải độc thân cả đời? Làm sao có thể. Hứa Diên biết rõ tín ngưỡng của cô, cuộc sống ngắn ngủi nên cứ tận hưởng đi.
“Vậy bây giờ thì sao? Gặp lại có cảm giác gì?”
“Không có cảm giác gì hết, nhưng biết được hắn không sống tốt, tao cũng hả dạ lắm.”
“Nghe không giống Tiểu Hướng tổng rộng lượng của chúng ta lắm, nói thật được không?”
“Được rồi, tao hy vọng hắn sống tốt. À đúng rồi, anh mày còn muốn đổi xe không?”
“Còn dát vàng nữa là mày thành phật đấy, đồ thánh mẫu bạch liên hoa, còn hy vọng hắn sống tốt nữa chứ.” Hứa Diên khinh thường cười, sau đó quay lại chuyện chính bắt đầu nhắc nhở cô, “Đúng rồi, nghe nói ông nội cắt hết nguồn tài chính của mày, còn không cho anh mày đến thăm, tao cũng không giúp được gì, chỉ có thể ở bên này cổ vũ tinh thần cho mày thôi. Có cả mấy lời khuyên muốn nói cho mày nghe nè, trong công ty có rất nhiều kẻ tiểu nhân, nhưng những người mày nên đề phòng nhất không phải là đám phụ nữ văn phòng hiểm độc, mấy người họ chẳng qua chỉ muốn có cái nhìn của bọn đàn ông mà thôi. Mà những người đeo kính gọng đen, khoác bên ngoài dáng vẻ hiền lành vô hại đó mới là những người cần tránh xa nhất, bởi vì bọn họ không những muốn được cánh đàn ông chú ý, mà còn có lòng dạ đàn bà nữa. Thôi không nói nữa, sếp gọi tao rồi.”
“Hiểu rồi.” Hướng Viên cẩn thận “ngâm cứu” ý nghĩa trong câu nói này, trịnh trọng gật đầu, “Nhưng hơn nửa đêm rồi mày vẫn còn ở nhà sếp? Chẳng lẽ mày bị chơi quy tắc ngầm rồi sao?”
Hứa Diên không nhịn được nữa mắng cô: “Cút. Oncall qua wechat, không hiểu cũng không sao, sau này mày sẽ hiểu thôi.”
***
Một tuần sau, Hướng Viên dựa theo lịch hẹn đến công ty điện tử khoa học Duy Lâm báo cáo.
Kết quả hôm đó công ty lại ra ngoài làm việc, tất cả phòng ban đều không có người, cả tòa cao ốc trống trơn.
Tiếp tân thấy cô là nhân viên mới tới báo danh thì ngó lơ, ngồi trên ghế hồi thì bắn PUBG lúc lại đánh Vương Giả, không hề có ý chào đón. Hướng Viên liền tự đi đến phòng kỹ thuật.
Kết quả là cô nhìn thấy một gương mặt quen thuộc ở trên bức tường nhân viên của phòng kỹ thuật.
Là gương mặt nghiêm túc cô thường xuyên trông thấy trong tủ triển lãm ở trường ngày trước, lúc đó anh vẫn là một thiếu niên, tuy bây giờ đã trưởng thành, đường nét rắn rỏi, nhưng vẻ lạnh lùng vẫn chẳng hề thay đổi. Có thể mường tượng ra cảnh lúc anh chụp hình, đôi mắt lạnh băng nhìn thẳng vào ống kính, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.
Hứa Diên nói không sai, trên người anh vẫn có dáng vẻ của thời niên thiếu, dẫu đã sắp ba mươi.
Trong khoảnh khắc Hướng Viên nhìn thấy bức ảnh đó, tâm tình vui vẻ đột nhiên tiêu tan. Cô không hy vọng gặp Từ Yến Thời ở chỗ này, vì đối với anh thì ở đây cũng không khác gì đi bán xe.
Tuy anh đối xử không mấy thân thiện với cô, nhưng những lời cô nói với Hứa Diên tối đó là thật, cô hy vọng anh sống tốt, có được công việc tốt, với khả năng của anh mà làm ở công ty cỏn con này thì chẳng bằng là đi bán xe, ít nhất vẫn có tiền.
Trước khi đến đây, Hướng Viên đã xem qua bảng báo cáo tài vụ trong năm của Duy Lâm rồi. Tiền lương của phòng kỹ thuật thấp nhất công ty, lúc ấy cô cảm thấy rất không hợp lý, nhưng ông nội trước sau đều khăng khăng cho rằng phòng kinh doanh mới là chiếm chủ đạo.
Rõ ràng ông nội không phải là người coi trọng mô hình kỹ thuật mới.
Nên khi Hướng Viên nín thở ngưng thần nhìn xuống bảng tên, thấy một chuỗi ký tự thì tưởng là tên tiếng Anh, bất giác thở dài nhẹ nhõm.
Ơ khoan ——
Cô không yên tâm quay đầu lại nhìn kỹ.
XUYANSHI.
Từ Yến Thời?
Rốt cuộc mấy năm nay hắn ta làm gì vậy?!!!!!!!
***
Ba giờ chiều, Hướng Viên nhàm chán ngồi trên ghế mở weibo xem, trong lúc vô tình lướt đến ảnh Cao Lãnh đăng.
@Cao Lãnh Là Đại Gia: Thường ngày lão đại không thích chụp hình. Mấy người đừng tìm nữa, hôm nay không có ảnh của lão đại đâu. Muốn dìm hàng lão đại quá, chờ xem lát nữa tôi lên xe có thể tranh thủ chụp lén một tấm trong lúc cậu ấy ngủ không.
Bên dưới có hai mươi ba mươi bình luận, tổng cộng có năm mươi lượt yêu thích, nhưng phân nửa là vì muốn xem mặt Từ Yến Thời.
@Bông Vải Muốn Ăn Thịt: “Ôi ôi ôi, muốn xem mặt lão đại của các anh quá, nói này anh trai, rốt cuộc các anh ở thành phố nào vậy, tôi có thể đi tìm các anh không?”
@Trường Thủy Tập Đoàn Ngận Trường Thủy: “Anh trai nè anh lại mập ra đấy, vẫn thường xuyên nhớ mong lão đại, ảnh chụp góc nghiêng lần trước đẹp thật, hai người yêu nhau à?”
@Cao Lãnh Là Đại Gia cực kỳ cộc cằn trả lời @Trường Thủy Tập Đoàn Ngận Trường Thủy: “Yêu cái quái nhà cô.” Rất thẳng thắn lại rất trực tiếp, không quan tâm liệu có mất follow không.
…
Hướng Viên xem xong mới biết hóa ra cái gọi là ra ngoài làm việc chính là hoạt động xây dựng đoàn kết trong công ty, nói trắng ra, tức các phòng ban tìm bãi biển hoặc hòn đảo nhỏ ở gần đó đi dã ngoại, nấu nướng vui đùa chơi bóng chuyền bơi lội, ăn uống vui vẻ hết một buổi chiều, cuối cùng là lãnh đạo các phòng sẽ phát biểu tổng kết khuyến khích động viên mọi người.
Mấy công ty tiếp thị thường dùng chính sách cổ động như vậy, mà dù thật ra không có tác dụng thực tế mấy.
Chỉ một lúc sau, Cao Lãnh lại đăng tin trên weibo.
Là ảnh Từ Yến Thời ngủ trên xe, nhưng anh đã phủ áo khoác lên mặt.
@Cao Lãnh Là Đại Gia: Hình như lão đại biết tôi muốn chụp lén, rốt cuộc tôi đã tiết lộ tin muốn chụp lén cậu ấy ở đâu vậy? Là vì lúc nãy ly cafe kia không thêm đường vào sao? Hay là lúc lên xe tôi bước chân trái lên trước?
Bên dưới có người bình luận.
“Kéo ra.”
Cao Lãnh nhắn lại: “Tôi sẽ bị đạp xuống xe mất.”
“Khoác áo thôi cũng đẹp trai rồi, người đàn ông thần tiên gì thế này? Rốt cuộc anh ta ăn gì lớn lên vậy?!”
Cao Lãnh nhắn tiếp: “Cô em này bình tĩnh chút đi. Nghe nói là ăn cơm. Có thể còn ăn thứ khác nữa.”
Hướng Viên vừa định nhắn cậu bé Cao Lãnh này trả lời đáng yêu ghê, kết quả giao diện điện thoại vô tình quay về Wechat, ngay lập tức cô biến sắc.
Không biết Cao Lãnh bị cái gì kích thích mà đăng liền hai tin lên Wechat.
“Tổng công ty mất não rồi hả, lúc này mà còn tuyển thêm người mới vào? Tình hình công ty bây giờ thế nào còn không biết sao? Sắp không phát nổi tiền lương đến nơi rồi mà còn tuyển, tuyển tuyển làm quái gì?” Năm phút trước.
“Nghe nói còn tốt nghiệp khoa phát thanh, mẹ nó các người muốn nhét người vào cho chúng tôi thì chí ít cũng phải là người liên quan đến chuyên ngành có được không? Cái CV của người này làm tôi cười ngất thôi rồi, cái gì mà giải nhất cuộc thi tập thể dục theo phát thanh thiếu nhi lần thứ 8, giải ba cuộc thi bơi lội thiếu niên toàn quốc, rồi lên đại học còn làm hội trưởng câu lạc bộ leo núi… Thứ duy nhất đáng tin chính là, giải nhất cuộc thi kiến thức về hàng không vũ trụ GNSS thiếu nhi do Vi Đức tổ chức… Mà khốn kiếp, là thiếu nhi cơ đấy!!! Cô tưởng cô là cô bé hồ lô hả? Còn mang cái sơ yếu lí lịch này tới, cô tưởng mình đi cứu ông già nhà mình đấy hả? Câu này là lão đại nói, không phải tôi.”