Khung cảnh trong xe mập mờ ướt át như có ngọn lửa bừng cháy.
Từ Yến Thời hạ ghế xuống, ánh trăng lọt vào, cô gái nằm trên người anh, vẻ mặt khó xử, nhìn anh như nhờ giúp đỡ, “Không có cảm giác gì hả?”
Từ Yến Thời gác hai tay sau gáy, nhìn cô với vẻ mặt đầy thích thú, trêu cô: “Không.”
Thật ra anh không có ý định để cô làm, bản thân anh cũng không quá cưỡng cầu về chuyện này, cảm thấy nếu để phụ nữ làm chuyện như thế thì có phần quá đáng. Nhưng có vẻ Hướng Viên rất hưng phấn, chộn rộn kéo anh lên xe, xắn tay áo lên tháo thắt lưng anh ra, thấy anh không nhúc nhích mà chỉ nhìn mình, cô không nhịn được đưa tay vào.
Từ Yến Thời để mặc cô giải quyết, lại còn còn thuận thế hạ thấp ghế xuống, trong lòng tự phỉ nhổ mình: Giả bộ cái gì hả, chính mày cũng muốn còn gì.
Ánh trăng bàng bạc xuyên qua kính chắn gió chiếu vào, cơ thể người con gái ấy mảnh mai như chiếc lá mùa thu nhẹ nhàng nằm lên người anh, cổ áo trễ xuống để lộ phong cảnh đầy đặn, nửa kín nửa hở mang theo sự e thẹn…
Dưới ánh trăng yếu ớt, Từ Yến Thời không khách khí nhìn ngắm.
Trong khoảnh khắc Hướng Viên nâng mắt lên nhìn thì bắt gặp ánh mắt anh trầm xuống, trong mắt vụt qua tia ham muốn, tình triều trong lòng như sóng biển cuộn trào, chuyển động không ngừng vỗ liên tục vào người cô, gò má đỏ ửng, trong mắt đong đầy lưu luyến. Thấy vậy, lòng cô thít lại, tim đập điên cuồng, cũng học theo anh không ngần ngại nhìn lên, gia tăng thêm lực.
Nhưng cả buổi anh vẫn chưa ra. Hướng Viên sốt ruột, nhìn anh cầu giúp đỡ.
Người đàn ông bất động, thậm chí lúc cô muốn rút ra thì kịp thời đè tay lên gáy cô,, hé mắt khàn giọng nói: “Như vậy thì sao anh lái xe được?”
Hướng Viên mỏi nhừ, đỏ mặt chửi thề, muốn nói em cóc quan tâm anh lái xe thế nào, bà đây không làm nữa.
Song khi nhìn thấy vành mắt anh đỏ ngầu, rốt cuộc cũng không nỡ.
…
Cho đến khi kết thúc, hai người ngồi trong xe quấn quýt hôn một lúc lâu, tiếng ve kêu râm ran không dám quấy rối. Cuối cùng, Hướng Viên vui vẻ tựa vào ngực anh ôm lấy cổ anh, nhìn anh rút khăn giấy ra, cúi đầu lau quần, xấu hổ buột miệng nói: “Em thấy trên mạng nói đàn ông đều thích dùng miệng, còn có lòng chinh phục nữa, đúng không?”
Quả thật hôm nay nhìn anh hưng phấn hơn trước nhiều.
Từ Yến Thời dừng lại một lúc rồi tiếp tục lau, nhét khăn giấy qua một bên, thờ ơ nói: “Có à?”
Hướng Viên không tin, mở to đôi mắt trong suốt nhìn anh, “Anh không có hả?”
“Có cái đầu em,” Từ Yến Thời rút khăn giấy ra ấn lên mặt cô, “Lau miệng đi.”
Hướng Viên nghe lời nhận lấy.
Lại thấy anh khoanh tay, nghiêm túc nhìn cô nói: “Nói thật, đàn ông chỉ đơn thuần nhìn vào khoái cảm thế nào mà thôi, là anh thì sẽ chọn một phương thức khiến em thoải mái hơn. Hôm nay là ngoại lệ.”
Hướng Viên cảm thấy không thể nào tiếp tục vấn đề này nữa, bản thân đã vô cùng hài lòng lắm rồi, thế là cô nhanh chóng lau miệng, ho khan nói: “Đừng quên chuyện em nói anh về viện nghiên cứu đấy, đã nghe chưa?”
Ánh trăng như nước, bầu không khí mập mờ tan biến, chỉ còn lại tiếng ve kêu quanh quẩn ở đầu ngọn cây.
Từ Yến Thời nhìn cô, rất lâu cũng không trả lời. Hướng Viên nhìn anh bằng đôi mắt kiên nhẫn, trong lòng lại căng thẳng, nhẹ nhàng hỏi anh, “Có được không?”
Lại thấy đôi mắt kia nhìn xoáy vào cô, không biết chứa trong đó là giễu cợt hay là gì, dưới ánh trăng sáng, con ngươi tựa như vì sao nhỏ lấp lánh, hốc mắt sâu thẳm, cực kỳ nghiêm túc nói với cô: “Xin lỗi.”
Hướng Viên kinh ngạc nhìn anh, không kịp phản ứng, tưởng là anh muốn đổi ý, rồi lại thấy anh hơi cúi đầu, cười giễu nói: “Anh thay mặt giáo sư Lương xin lỗi em. Ông ấy một lòng với học thuật, lúc nào cũng chỉ tiếc không rèn sắt thành thép được với anh. Nhưng thầy ấy là thầy giáo của anh, có ơn tri ngộ với anh, nên anh chỉ có thể thay mặt thầy ấy xin lỗi em.”
Hướng Viên ngắt lời: “Em biết rồi. Em không giận giáo sư Lương, thầy ấy cũng không mắng gì em. Thầy nói không sai, em không nên làm chậm trễ anh, cho nên anh đừng vì em mà từ bỏ cơ hội vào viện nghiên cứu, chuyện của Đông Hòa tự em có thể giải quyết, còn nếu thật sự không được, thì em cũng nói với ông nội rồi, sẽ phá sản.”
Nói đến đây, cô nở nụ cười khổ sở, “Có lẽ sau này không thể ngồi khoang hạng nhất, cũng không thể đến những nơi đắt đỏ tiêu tiền, càng không thể vào khách sạn năm sao. Thế nào, anh có sẵn lòng đi theo em không?”
“Thảm như vậy à?” Anh nhướn mày, ra chiều khó hiểu, “Anh nghĩ rồi, bây giờ anh ngồi khoang hạng nhất quen rồi, không thích ứng được với khoang dân dụng, còn về việc tiêu xài à? Bây giờ một tuần anh không chơi golf thì sẽ thấy ngứa tay, không đặt phòng khách sạn ngủ thì sẽ khó chịu, làm thế nào đây?”
Hướng Viên tức giận, đập anh một phát: “Anh học thói quen xấu đó từ bao giờ thế hả?”
Anh cười không đáp.
“Anh trêu em đấy hả?”
Từ Yến Thời bóp mặt cô, “Có ngốc không thế, em thấy anh chơi golf lúc nào chưa?”
Hướng Viên vui vẻ ôm cổ anh nói: “Anh đợi chút nhé, đợi chuyện này qua rồi, em sẽ tìm cơ hội nói với ông nội.”
“Ừ.”
“Nhưng mấy ngày trước anh đến phòng bệnh của ông làm gì thế?”
“Báo cáo công việc.”
“Lần sau có báo cáo công việc thì đừng tìm ông nội em nữa, tìm em nè nghe chưa? Em mới là sếp của anh.”
Anh trả lời qua loa: “Ừm.”
“Nhưng mọi việc phải lấy bên nghiên cứu làm trọng,” Nghĩ tới đây, Hướng Viên làm bộ lấy điện thoại ra gọi cho Lại Phi Bạch, “Người ta muốn kiểm tra anh, anh phải nghe lời em lập tức rời đi, đừng lãng phí thời gian ở công ty này nữa, em sẽ tìm người thay thế vị trí của anh.”
Vào giờ phút quan trọng này, Đông Hòa đang ở trên đầu ngọn sóng, đào người khó khăn, mà muốn tìm người có danh tiếng thì lại càng khó hơn.
Từ Yến Thời không muốn đả kích cô, chỉ gật đầu nói, “Từ từ rồi tìm, không gấp.”
Nói chuyện được lúc, Hướng Viên vẫn lưu luyến không nỡ vào nha. Từ Yến Thời chưa lái xe đi, đứng dưới lầu hút điếu thuốc rồi mới đánh xe đến nhà Lương Tần.
***
Lại một tuần trôi qua, Cố Xương Thịnh và Dương Bình Sơn gặp nhau trên sân chơi golf.
Thời gian đó mưa dầm dề liên miên, từ sân golf nhìn ra ngoài, trên sườn núi là thảm cỏ xanh biếc, mưa mới ngớt hạt một lúc, không khí mát mẻ ẩm ướt, lộ ra sự yên lặng trước giông bão. Sau cơn mưa mặt trời lại ló rạng trên cao sườn núi, một chiếc cầu vồng vắt ngang như cây cầu gió mưa sắp chào đón một mùa thu sung túc.
Cố Xương Thịnh vừa đặt gậy golf xuống thì thấy Dương Bình Sơn đầu đội mũ lưỡi trai màu trắng, mặc quần áo thể thao màu trắng ung dung đi đến. Hai người lên tiếng chào nhau, Dương Bình Sơn tháo mũ xuống, nhấp một hớp nước do nữ phục vụ đưa đến, mím môi bảo: “Hôm nay giám đốc Cố rảnh rỗi thế à?”
Cố Xương Thịnh cười, “Bình thường, chuyện trong công ty không nhiều nên ra ngoài thư giãn.”
Dương Bình Sơn gật đầu, “Nghe Trạch Dương nói, sau khi cậu ta rời đi, Đông Hòa rơi vào cảnh chia năm sẻ bảy, sao thế, các ông vẫn chưa nói được hai đứa oắt kia à?”
Cố Xương Thịnh hừ lạnh, “Tư Đồ nổi tiếng cố chấp, không phải ông không biết.”
“Con nhóc kia cũng cố chấp thế à?”
Cố Xương Thịnh: “Còn cố chấp hơn ông nó, một con nha đầu chưa tới ba mươi tuổi, không biết lấy đâu ra lá gan mà dám đóng kịch với chúng tôi. Công ty này cũng thế, không biết đang kiên trì cái gì nữa, nhà họ Hướng không ai nối nghiệp mà vẫn không chịu giao công ty ra? Ngu xuẩn.”
Dương Bình Sơn biết Cố Xương Thịnh có ý định gì, lúc ông ta từ chức, cấp lãnh đạo Đông Hòa cũng đã sụp đổ rồi, phe phái đấu tranh phức tạp, mấy người phái cổ lỗ sĩ do Cố Xương Thịnh cầm đầu ngày nào cũng chỉ muốn bán quách Đông Hòa đi, lấy một số tiền để về dưỡng lão.
Dương Bình Sơn vốn còn muốn ở lại Đông Hòa an dưỡng tuổi già, nhưng mấy năm gần đây quyết sách của Tư Đồ Minh Thiên liên tục sai lầm, nên ông ta mới nảy sinh ý tưởng thành lập công ty riêng, thế là rất không phúc hậu dẫn hết mấy người quan trọng ở Đông Hòa rời đi. Đám cáo già Cố Xương Thịnh nhân lúc cháy nhà hôi của, đoán chừng muốn ép chủ tịch từ chức, tìm thời cơ tốt để bán Đông Hòa.
Dương Bình Sơn không cho là mình sai, chẳng phải có câu người tìm lên chỗ cao, nước chảy vào chỗ trũng sao.
Ông ta cười hỏi Cố Xương Thịnh: “Giám đốc Cố, có nghĩ đến việc tự lập công ty riêng không? Thật ra thì, Đông Hòa có chống đỡ nữa cũng chỉ thế mà thôi, chúng ta nói thẳng đừng vòng vo nữa, kỳ thực bây giờ Đông Hòa chỉ còn lại mỗi khung xương, khó mà xoay chuyển được. Trừ khi Tư Đồ dứt khoát vung đao chém hết những thứ ngổn ngang kia, nếu không cứ tiếp tục như thế, thì thứ ông tiếp lấy chỉ là một mớ bòng bong, có bán cũng không được mấy đồng. Còn không bằng nhân lúc này vơ vét của ngon, tự mình ra riêng.”
Cố Xương Thịnh hừ lạnh, “Tự mình ra riêng, ông nói đơn giản nhỉ. Chúng tôi tuổi cao rồi, không địch lại giám đốc Dương ông, đã ngoài năm mươi mà vẫn ở tuổi cỏ thơm. Đừng nói là lập công ty riêng, trải qua hai cuộc hôn nhân cũng không phải không thể.”
Dương Bình Sơn cười, “Nếu giám đốc Cố sẵn lòng, công ty chúng tôi luôn hoan nghênh ông bất cứ lúc nào.”
Nói rồi cũng không đợi ông ta trả lời, vỗ vai rời đi.
Cố Xương Thịnh đứng một lúc lâu, cuối cùng kịp phản ứng lại, Dương Bình Sơn đang mời ông ta đầu tư đây mà.
Chợt cười khẩy một tiếng, Dương Bình Sơn này thật không phải gì, dẫn đi đoàn đội kỹ thuật quan trọng của Đông Hòa, bây giờ ngay đến mấy lão già bọn họ cũng không muốn bỏ qua.
Nhưng Cố Xương Thịnh không ngờ rằng, khi Dương Bình Sơn ném cho ông ta cành ô liu này, thì đồng thời mấy người già có vai vế như ông trong công ty cũng nhận được cành ô liu này.
Lão Chu đã rục rịch, “Điều kiện bên lão Dương cũng không tệ, kế hoạch của ông ta là trong vòng năm năm sẽ đưa ra thị trường, tôi thấy thế nào cũng có lợi hơn bên này.”
Sắc mặt nặng nề, Cố Xương Thịnh không nói một lời.
Ông Vương cũng do dự bảo: “Lão Cố à, nói thật, với tình hình hiện tại của Đông Hòa, dù tiếp nhận được thì chúng ta cũng khó cải tử hồi sinh. Lão Dương nói không sai, giờ giành được thì chỉ là cục diện rối rắm, bán đi cũng không được mấy tiền, ông đừng cứ mãi nghĩ đến cái chức chủ tịch nữa, còn không bằng tìm một công ty đáng tin cậy để an dưỡng, tôi thật sự không chịu nổi một ngày nào nữa rồi. Ông xem Tư Đồ đã nằm viện bao lâu, không chừng bị ung thư phổi đến nơi cũng có khi.”
Trong số họ cũng chỉ có Cố Xương Thịnh là thèm muốn vị trí chủ tịch Đông Hòa, từ ngày Tư Đồ nhậm chức, ông ta đã ngày muốn đêm trông, chỉ đợi một ngày hôm nay, giờ đây mắt thấy sắp đến tay sao có thể bảo ông ta từ bỏ, bất kể mấy người còn lại khuyên thế nào, ăn nói giỏi ra sao, Cố Xương Thịnh vẫn bất động, trầm mặt nói: “Muốn đi thì các ông đi đi.”
Lời này cũng chỉ nói cho bọn họ nghe thế thôi, không có ông ta lên tiếng thì nào dám đi.
Nhưng không ngờ, lão Vương là người đầu tiên đứng lên: “Được, nếu giám đốc Cố đã nói thế thì tôi đi luôn.”
Cố Xương Thịnh giật mình, khó tin nhìn ông già bình thường không có chủ kiến, bây giờ lại quả quyết muốn rời đi như thế, “Dương Bình Sơn đã nói lời đường mật gì với ông hả?”
Lão Vương nói: “Lão Cố à, sợ là ông còn chưa biết, hôm qua công ty nhận được một tỉ tám trăm triệu.”
Cố Xương Thịnh ngạc nhiên, huyệt thái dương bắt đầu giật kịch liệt, trong lòng có dự cảm xấu: “Tiền của ai? Không phải bên ngân hàng đã từ chối rồi sao?”
Lão Vương bình tĩnh nói: “Gia Miện kết hôn rồi, đối phương là thiên kim tập đoàn Giang Thị, Giang Tiểu Mãn. Chiều hôm đó bố vợ đã gửi vào Đông Hòa tám trăm triệu.”
Sắc mặt Cố Xương Thịnh vô cùng khó coi, không khí tù đọng, tay run lên không thôi, trước mắt trắng xóa, sức lực tiêu tan ngồi phịch xuống ghế, tất cả đồng loạt nín thở nhìn lão Vương, im lặng như chết.
Lại nghe lão Vương nói tiếp: “Một tỉ kia là tiền bên ngoài, được gửi vào tài khoản công ty bằng đô la.”
“Đô la?”
“Là công ty kiến trúc MILO của Mỹ, kiến trúc sư nổi tiếng Isabelle đích thân gửi mail.” Ông Vương thở dài, “Nói là sính lễ của Hướng Viên.”
***
Thân gửi Tư Đồ tiên sinh:
Thật xin lỗi khi lại dùng hình thức này để trao đổi với ông trong lần đầu tiên, từ nhỏ tôi lớn lên ở Mỹ nên không sành sỏi tiếng Trung, xin ông thông cảm cho. (Nhưng con trai tôi nói, dù chữ tiếng Trung có rối loạn thì đọc cũng không ảnh hưởng gì). Tôi vô cùng rất tiếc về chuyện quý công ty gặp phải, nếu nói bây giờ tôi cảm thấy vui thì có phải không tôn trọng ông không? Nhưng đây là lần đầu con trai tôi đến Mỹ tìm tôi. Tôi rất vui vì thằng bé đã gặp được một cô gái mình thích. Nhưng giữa tôi và thằng bé không có tình cảm gì, ông không cần lo lắng về vấn đề mẹ chồng con dâu. Sau khi kết hôn tôi cũng không đến Trung Quốc, tôi đã mua một căn nhà ở Mỹ cho hai đứa, nếu muốn thì hai đứa có thể dẫn ông đến ở bất cứ lúc nào.
Vô cùng biết ơn, sau này xin phó thác con trai tôi cho ông.
Một tỉ có đủ không? Không đủ tôi vẫn còn nữa.
Xế chiều hôm đó Tư Đồ Minh Thiên gửi lại một phong thư, chỉ có một lời.
Thân gửi quý cô Isabelle:
Tôi tên là Tư Đồ Minh Thiên.