Hai người nằm trong chăn cùng sưởi ấm tựa như chiếc lồng hấp lớn, dựa sát vào nhau đến nỗi chảy mồ hôi.
Hai người nhìn nhau trong bóng tối, không thấy rõ lắm, chỉ thấy trong đôi mắt ẩm ướt kia bùng lên ngọn lửa cháy rực. Người đàn ông thở gấp, hít một hơi rồi trở mình nằm ngửa, nằm được ba phút, đoán chừng đã bình tĩnh lại phần nào, Từ Yến Thời ngồi dậy xuống giường, nói: “Anh đi tắm đã.”
Đèn sáng lên, Từ Yến Thời bước vào nhà tắm, ngay sau đó tiếng nước chảy vọng ra.
Hướng Viên nằm trên giường nhìn đăm đăm trần nhà, đấu tranh trong vòng một phút.
…
Cửa phòng tắm bị đẩy ra, gió từ khe đó lùa vào xua tan hơi nước, người đàn ông xoay lưng về phía cửa, anh vừa cởi áo, tấm lưng rộng rãi cường tráng, bắp thịt rõ ràng, vẫn còn mặc quần. Cột sống sau lưng lõm sâu vào, đường cong cơ bắp liền kề, trông gầy nhưng lại khỏe khoắn.
Mới rút thắt lưng ra thì đã bị người phía sau ôm chầm lấy, anh sửng sốt, vừa cúi đầu thì trông thấy vòng tay gầy nhỏ trắng trẻo ôm ngang hông anh.
Sau lưng mềm mại, mặt Hướng Viên dán sát vào lưng anh, nhỏ giọng nói: “Để em giúp anh.”
…
***
Hôm sau.
Lúc Hướng Viên tỉnh dậy thì cũng đã gần mười giờ, cô mơ màng mở mắt, trông thấy một người đàn ông ngồi bên mép giường nhìn mình, trong chớp mắt cô lập tức tỉnh táo, ngã nhào vào lòng anh, mặt chôn ở cổ hít một hơi thật sâu, thỏa sức cạ mặt vào khuôn ngực rộng rãi ấm áp của anh.
“Sáng ngủ dậy mở mắt thấy anh ngay đúng là tốt quá!”
Người đàn ông cúi đầu nhìn cô gái vùi mình vào trước ngực như chú mèo nhỏ, âm thanh nhẹ nhàng dịu dàng làm nũng với anh, có thể nhìn ra cô thật sự thích anh.
Từ Yến Thời ngồi bên mép giường, nhìn cô dùng sức ôm eo anh không khác gì chú gấu koala. Anh đưa tay lấy ví tiền ở đầu giường, rút ra hai tờ giấy rồi đặt ví lại chỗ cũ.
Tối qua hai người giày vò đến tận bốn giờ sáng mới thôi, nhưng tám giờ sáng anh đã dậy rồi, không có việc gì làm nên ngồi viết.
Hướng Viên ngẩng đầu, khàn giọng hỏi anh: “Cái gì đây?”
Từ Yến Thời gấp hai tờ giấy lại rồi đưa cô, cho cô chọn một tờ: “Không phải em muốn có thư tình à?”
“Sao lại có tận hai tờ?”
“Một tờ không ghi gì, chọn không trúng thì không được xem.”
Hướng Viên ngẩng phắt đầu lên khỏi ngực anh, tức giận trừng mắt, “Sao anh lại có thể như vậy! Em không chọn! Hoặc là anh nói cho em biết là tờ nào!”
“Thật sự không chọn? Vậy thì thôi.” Từ Yến Thời rất không phối hợp, làm bộ muốn cất vào.
“…”
Hướng Viên vểnh môi, lại bị anh dắt mũi rồi, “Anh đợi đã, cho em xem trước một chút xíu đi!”
Người đàn ông khoanh tay chờ cô chọn.
Rèm cửa kéo mở một chút, có ánh sáng lọt vào chiếu rọi lên mặt đất, nhưng dù vậy trong phòng vẫn khá tối.
Hướng Viên nghiêm mặt nhìn hai tờ giấy trên giường, biểu cảm do dự chọn một tờ.
Từ Yến Thời nhìn bộ dạng sợ sệt của cô thì không kiềm được cười, cuối cùng vẫn trêu cô: “Đã chắc chưa?”
Con ngươi cô co lại, có phần hoang mang, lại dè dặt cầm tờ khác rồi dò xét biểu cảm của anh, nhưng người đàn ông này quá lạnh lùng, biểu cảm thờ ơ như thể đứng bên xem kịch vui.
Cuối cùng cô không sợ chết lấy đại một tờ, vừa mở ra, có chữ nè!
Chọn trúng rồi!
Cô phấn khởi mở tờ giấy kia ra, nhưng phát hiện trên đó cũng có chữ, là một câu tiếng Anh đơn giản ngắn gọn.
You’ll never have to go through anything alone, ever again, because you have me now…
Em không cần phải dãi gió dầm mưa một mình nữa, vì bây giờ đã có anh bên em.
Cả hai tờ đều thế, giống y hệt nhau
Hướng Viên còn muốn hỏi là anh trêu em đấy hả, “Vì theo ý em nên mới viết dễ hiểu thế này đúng không?”
“Em nghĩ nhiều rồi, lấy trên mạng đấy.”
“…”
Từ Yến Thời cười cười đè cô lên giường: “Tối qua khỏe không?”
Tối hôm qua…
Nhắc tới tối qua, Hướng Viên bất giác nóng lên, cứ như thể vẫn còn sót lại cái nóng của đêm qua.
Cô sợ anh khó chịu nên chủ động vào phòng tắm, nói mình sẽ lấy tay giúp anh.
Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ lại mệt như vậy, hai tay mỏi nhừ lại còn sợ làm đau anh, cuối cùng Từ Yến Thời đành bất đắc dĩ véo eo cô, khàn giọng đuổi cô ra ngoài, ánh mắt ấy vừa đành chịu lại buồn cười.
Hướng Viên tập yoga ngày ngày là vậy, thế mà lại không thể lấy tay giải quyết giúp bạn trai mình.
Đau lòng quá đi à…
Bỗng cô nhớ lại tối hôm qua nhìn thấy hình xăm ngang hông anh, XYS. Đúng là siêu cấp tự luyến.
Lần đầu tiên thấy có người xăm tên mình…
“Anh đúng là một tên tự luyến.”
Từ Yến Thời cười không đáp, cầm quần áo chụp thẳng lên đầu cô, lười biếng nhìn cô không xỏ được tay áo như con ruồi không đầu, trái lại cũng không phản bác.
***
Một buổi trưa ăn cơm, cảm xúc chẳng mấy dâng cao.
Lúc mấy người Cao Lãnh đến thì Từ Yến Thời đang gọi thức ăn, chỉ vừa nhét tiền vào túi, Cao Lãnh đã sải bước dài đi tới nhào vào ngực anh, ôm lấy cổ anh rồi còn dùng sức cọ vào người anh nữa, Từ Yến Thời không nói hai lời lập tức kéo anh ta ra.
Cao Lãnh uất ức nhìn anh chằm chằm: “Lão đại, bây giờ cậu không cho tôi ôm nữa rồi!”
Từ Yến Thời liếc anh ta, lạnh lùng nói: “Anh đây đã có gia thất rồi.”
“…”
“…”
“…”
Chờ Từ Yến Thời bưng ly cà phê rời đi, bọn họ đứng trước quầy chọn đồ.
Cao Lãnh trợn mắt há miệng, lẩm bẩm với Vưu Trí: “Rốt cuộc bạn gái lão đại là thần thánh phương nào, mà có thể khiến một người lạnh lùng như lão đại trở nên cợt nhã như bây giờ?”
Vưu Trí quay đầu nhìn chỗ ngồi của Hướng Viên, như nhìn ra được gì đấy.
Nhưng Cao Lãnh là người lỗ mãng, vẫn còn đang nói nhảm không ngừng: “Cậu nói xem bây giờ lão đại cũng có bạn gái rồi, cứ kè kè với tổ trưởng Hướng như vậy, bạn gái cậu ấy không ghen sao?”
Cao Lãnh vẫn gọi Hướng Viên là tổ trưởng Hướng, vì anh ta nghĩ xưng hô này thân thiết hơn.
Nhưng Vưu Trí lại bất thình lình nói: “Anh có từng nghĩ có thể bạn gái lão đại là tổ trưởng Hướng không?”
“Cậu nói như vậy cũng đúng.”
Một nhóm người đưa mắt nhìn nhau, liên tục gật đầu.
Hướng Viên cảm thấy bọn họ đồng loạt nhìn thẳng vào mình.
“Cạch!” mấy ly cà phê đồng thời được đặt lên bàn.
Ngay sau đó, “két” một tiếng.
Mọi người lại đồng loạt kéo ghế ra, như hổ rình mồi nhìn hai người bọn họ với ánh mắt mập mờ, khóe miệng nở nụ cười gian tà.
Hướng Viên có cảm giác như bị một đám sói công kích, chột dạ nhấp một hớp cà phê, khẽ ho khan.
Từ Yến Thời mặc áo thun trắng, ung dung ngồi một bên.
Sau đó, cô nghe Từ Yến Thời nói: “Nhím biển này là ai đây?”
“…”
“…”
“…”
Trong nháy mắt bầu không khí nhìn chòng chọc bị dập tắt, mọi người rối rít nhìn nhau, như đang xác nhận nhím biển trong miệng lão đại là ai, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Vưu Trí.
Cao Lãnh giật mình: “Đúng là nhím biển thật, vừa rồi tôi không để ý, tóc cậu sao lại như vậy?”
Có đồng đội ngu như heo như Cao Lãnh đây thì đừng mơ chiếm được thế thượng phong ở trước mặt lão đại.
Vưu Trí trả lời từng câu từng chữ: “Đây gọi là tóc xoăn bằng giấy bạc.”
Thi Thiên Hữu thuận miệng nói: “Đúng là giống y chang nhím biển, lão đại dùng từ quá chuẩn.”
Cao Lãnh cười vỗ bàn.
Lợi hại, trực tiếp chuyển đề tài luôn rồi.
Chiêu này vẫn còn hữu ích nhỉ. Hướng Viên cảm thấy người đàn ông này quá ưu tú, rời đi lâu thế rồi mà vẫn còn uy.
Chín giờ tối Từ Yến Thời lên máy bay quay về Bắc Kinh, anh ngồi hai tiếng rồi chuẩn bị đi, mà rời đi lại rất dứt khoát, thanh toán xong liền đi thẳng xuống cầu thang, cũng không hề quay lại nói lời tạm biệt, chỉ gửi tin nhắn cho Hướng Viên.
XYS: “Đi đây.”
Điện thoại Hướng Viên bỏ trong túi xách nên không nghe thấy, đợi tới lúc cô lấy ra nhìn thì tin nhắn đó đã từ hai mươi phút trước.
Cô cuống quýt nhắn lại: “Sao anh chưa nói gì đã đi rồi.”
XYS: “Nhiều người quá, nói tới nói lui phiền lắm. Chủ yếu anh sợ embuồn.”
Song kỳ thật là lại sợ nhìn ánh mắt lưu luyến của cô, trước mặt nhiều người như thế, anh không dám biểu hiện gì nhiều, phải dè chừng, nhưng cuối cùng lại không khống chế được cảm xúc, bèn dứt khoát đi luôn.
Hướng Viên: “Hết buồn rồi.”
XYS: “Thật sao?”
Hướng Viên: “Lừa anh thôi, anh đi nhanh quá.”
XYS: “Buồn vậy à?”
Hướng Viên: “Một chút. Còn chưa đi đã nhớ anh rồi.”
XYS: “Xuống đi, vẫn còn chưa đi, chờ em ở bãi đỗxe.”
Thấy tin nhắn này, Hướng Viên không nói hai lời cầm túi chạy xuống bãi đỗ xe, cô chưa từng chạy nhanh như vậy bao giờ, dùng hết sức lực từ thời cha sinh mẹ đẻ. Chỉ cần nghĩ đến chuyện anh vẫn còn đợi cô là bước chân bất giác tăng nhanh, tim đập như trống bỏi muốn nhảy ra khỏi ngực, máu cũng chảy đi với vận tốc cực nhanh!
Quả nhiên, anh vẫn còn chờ ở bãi đỗ xe.
Từ Yến Thời đang dựa vào đầu xe đợi cô, túi xách màu đen đặt bên cạnh.
Hướng Viên chạy tới nhào vào lòng anh, giơ tay ôm lấy vòng eo quen thuộc và khuôn ngực rắn chắc của anh, mặt dán sát vào cọ lấy cọ để, làm ổ trong ngực anh như muốn hấp thu hết nhiệt độ.
Cô thở hổn hển, cố gắng bình tĩnh để lắng lại nhịp tim cuồng loạn, nhưng huyệt thái dương vẫn giật giật không ngừng, cô không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, bên tai ong ong cả lên, ngay cả tai cũng nóng lên, thấp giọng hỏi anh: “Sao anh vẫn chưa đi?”
Từ Yến Thời ôm cô, hôn bên tai cô: “Em không nhắn tin, anh tưởng em không vui.”
“Em không vui thì anh không đi à?”
“Muốn dỗ em vui rồi đi sau.”
“Vậy nếu em vẫn không đọc được tin nhắn của anh, thì không phải anh sẽ hủy chuyến bay đấy chứ?”
“Đành đổi chuyến khác thôi.”
Rốt cuộc Hướng Viên không nhịn được nữa, ngẩng đầu nhìn anh.
“Từ Yến Thời, anh thích em đến vậy sao?”
Hiếm khi thấy anh nhìn cô nghiêm túc, trong mắt là vẻ thận trọng khiến cô giật mình.
“Em biết chữ “hồi” trong hồi hương đậu có bốn cách viết đúng không.”
“Ừm?”
Từ Yến Thời nói: “Viết tắt chữ Từ Yến Thời cũng có hai nghĩa, hình xăm ở hông anh không phải XYS, mà là XY’S, đã hiểu chưa?”
XY’S, của Hướng Viên.
(*Chú thích: chữ “hồi” có bốn cách viết là xuất phát từ tác phẩm Khổng Ất Kỷ của Lỗ Tấn. Ta thường thấy 3 loại chữ “hồi” nhưng Lỗ Tấn lại cố ý nói có 4 loại, về sau khi tra Khang Hi tự điển thì người ta mới thấy có loại thứ 4 là dị thể hiếm gặp. Ở đây cũng ám chỉ XYS không chỉ có một nghĩa viết tắt tên thông thường, mà có nghĩa khác.)
(**Phiên âm tên của Hướng Viên là xiang yuan, viết tắt là XY.)