“Đúng rồi! Đã lâu chưa có đồ ăn trong bụng, nhất định là ngươi rất đói, mau mặc trang phục trước đã, xuống giường ăn chút cháu nóng…” Mới nói chưa hết một câu, Tiết đại nương thính tai, nghe được tiếng động bên ngoài thạch ốc. “À, Tướng quân trở lại rồi, xem ra tốc độ tiến hành tu sửa tường thành phương Bắc quả thật không tệ, cho nên hôm nay đã trở về trước thời hạn. Ta phải cho Tướng quân biết ngươi đã tỉnh.” Bộ dạng mập mạp trung hậu đứng bật dậy, chạy về hướng cửa.
“Á, đại nương, xin người chờ một chút. Ta, ta…” Cầm xiêm y trong tay, Ấn Tâm khẩn trương vô cùng.
Nhớ tới chuyện mình đã từng nằm trong lòng hắn ngủ say, nàng cảm thấy quá xấu hổ, chỉ muốn tìm chỗ trốn đi.
“Không sao, không sao. Tướng quân còn bận nhiều việc, không thể vào nhanh vậy đâu. Lát nữa đại nương trở lại chải đầu cho ngươi, làm cho người trở nên thật đẹp!” Tiết đại nương khoát tay cười ha hả, cho rằng nàng đang lo lắng không kịp trang điểm cho mình.
“Không phải. Ta không có ý đó. Ta…”
“Nếu Tướng quân biết ngươi đã tỉnh lại, nhất định sẽ rất vui mừng.” Tiết đại nương phấn khởi kéo màn nỉ ra, không chờ nàng nói câu nào, liền xông ra khỏi thạch ốc như một làn khó.
Không ngăn được Tiết đại nương, Ấn Tâm đành phải nhảy xuống giường, ba chân bốn cẳng mặc xiêm y vào.
Ôi, làm sao bây giờ? Nàng còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt mà, tại sao hắn đã trở lại? Tuy rằng đại nương nói hắn sẽ vui vẻ, nhưng nàng luôn có dự cảm không may…
Cắn môi dưới, nàng giống như con ruồi không đầu, đảo tới đảo lui khắp nơi. Tiếng màn nỉ treo trên cửa lại vang lên, tưởng rằng Tiết đại nương thay đổi ý định trở về, khuôn mặt nhỏ nhắn vui mừng, nàng xoay nhanh người lại ——
"Đại nương, người nên báo với Tướng quân là ta chưa tỉnh lại. Ta ——" Giọng nói êm ả bỗng dưng im bặt, nhìn gương mặt không chút biểu cảm của Đông Phương Thú Thiên, ɖi€ɳɖànlêȡƱɣð©ɳ Ấn Tâm sợ đến mức thiếu chút nữa thét chói tai.
Sao, tại sao có thể như vậy? Không phải đại nương đã nói, hắn sẽ không tới liền hay sao?
Chết rồi, hắn nhất định nghe được lời nói dối của mình. Hắn sẽ tức giận, nhất định hắn sẽ nổi khùng mất thôi!
Nâng váy lên, Ấn Tâm không nói hai lời, lập tức bỏ chạy về hướng giường, vọng tưởng lâm trận bỏ chạy.
Giọng nói đe dọa khiếp người khiến nàng sợ đến mức rụt cổ lại, quả nhiên không dám bước thêm một bước.
Đông Phương Thú Thiên đi vòng tới trước mặt nàng không một tiếng động, biểu cảm trên mặt cao thâm khó lường, khiến người ta nhìn không ra suy nghĩ của hắn.
“Ngươi muốn chạy đi đâu?”
Nàng muốn chạy trốn!
Xiết hai tay, nàng không khỏi chộp dạ, lật đật cúi đầu. Nguy hiểm gần trong gan tấc, nàng chỉ còn cách tạm thời gạt bỏ tính tốt ‘thành thật’ sang một bên, cố gắng lắc đầu, phủ nhận mình chưa từng có ý tưởng gây rối.
“Ngồi xuống. Ăn cháo đi” Giọng nói uy nghiêm lại vang lên một lần nữa.
Cầm sổ ghi chép, hắn nhìn nàng thật sâu một cái, sau đó bỗng nhiên đi tới bên cạnh bàn đá, chuyên tâm xem xét sổ sách, giống như không hề tính truy cứu.
Hả? Chỉ vậy thôi à?
Hắn… Hắn không nổi giận sao?
Cảm giác áp bức khiếp người bị giảm đi, Ấn Tâm ngẩng đầu nhìn trộm, dè dặt quan sát sắc mặt của hắn ——
"Còn không ăn mau.” Đột nhiên Đông Phương Thú Thiên ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng trực tiếp.
Bốn chữ đơn giản, nhưng lại tiềm tàng uy lực thật lớn. Đùng một tiếng, nàng không dám chần chờ, lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cháo.
Tiết đại nương không hổ là một đầu bếp kinh nghiệm lão luyện. Một chén cháo hành lá nấu với trứng đậm đà thơm ngát. Nàng mới hớp được một ngụm thì lập tức cảm thấy bụng đói kêu vang, vội vàng cầm muỗng lên, húp miếng thứ hai, thứ ba…
Chỉ trong chốc lát, nàng đã nhét hết tô cháo lớn vào bụng. Có cháo nóng đầy bụng, cả người nàng ấm áp hẳn lên, tay chân không còn lạnh như băng nữa, cho nên tâm tình cũng trở nên thoải mái hơn.
Đặt muỗng xuống, đàng hoàng cầm khăn lau mặt, cẩn thận lau miệng, lau tay. Ai ngờ bỗng nhiên Đông Phương Thú Thiên lại lên tiếng: “Ngươi biết đánh giặc à?”
“Hả?” Nàng sững sờ nhìn về phía hắn, trong lúc nhất thời không biết phản ứng làm sao.
“Ngươi dám giết người không?” Hắn lại hỏi tiếp, giọng điệu tự nhiên giống như đang bàn chuyện thời tiết vậy, đồng thời còn lật trang sổ sách một cách chuyên tâm.
Ở góc độ của nàng, không có cách nào nhìn ra vẻ mặt của hắn. Chỉ là… Có phải hắn vẫn còn đang tức giận hay không?”
“Ách… Ta…”
“Trên chiến trường, người không chết thì ta đi đời. Quân Thương Lang không biết thương hại, người già, phụ nữ và trẻ con đều chưa từng bỏ qua. Rốt cuộc vì sao ngươi lại muốn xông ra chiến trường?” Đóng lại cuốn sổ trong tay, cuối cùng hắn cũng ngẩng đầu lên nhìn nàng.
Trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau, Ấn Tâm lập tức bị ánh mắt lạnh lẽo này đông cứng tại chỗ.
Ôi, hắn đang tức giận. Hắn thật sự rất tức giận rồi!
Nhìn gương mặt tuấn tú nghiêm khắc lạnh lùng hơn so với ngày thường, trong nháy mắt, cơ thể mới vừa ấm vì cháo nóng lại trở nên lạnh ngắt. Nàng mở miệng nhỏ ra, thật lâu sau mới thốt ra được mấy chữ.
“Ta ta ta… ta qua bên đó, chỉ vì muốn, muốn giúp ngươi ——"
"Giúp ta?" Hắn không nể tình, cắt ngang lời nàng. “Thiếu chút nữa ngươi còn không giữ được mạng của mình!” Hắn cao giọng, trong mắt tràn đầy lửa giận, gần như có thể đốt nàng thành tro.
Nàng sợ tới mức rụt cổ lại, không biết phản bác làm sao.
Hắn nói không sai, ngay cả mạng nàng còn không giữ được. Điều duy nhất làm có thể làm là gây phiền toái khắp nơi.
Nghĩ tới bản thân gây họa, nàng không khỏi tự trách, xiết chặt bàn tay trắng noãn, tùy ý để móng tay bấm vào lòng bàn tay, gây ra thương tích cũng không biết.
“Nếu lúc đó ta không nghe được tiếng kêu của ngươi. Nếu khi đó không có đám tàn đảng của Thương Lang quốc, người có biết kết quả của ngươi ra sao không hả?” Hắn gia tăng giọng nói, trái tim co rút vì nhớ tới tình huống lúc bấy giờ.
Vào sinh ra tử mười mấy năm nay, hắn đã chứng kiến biết bao nhiêu chuyện tàn nhẫn, máu tanh, nhưng hắn chưa bao giờ sợ hãi, mãi đến khi hắn chính mắt nhìn thấy nàng đơn độc bất lực bị quân Thương Lang bao vây!
Trong giây phút đó, trái tim hắn giống như bị người ta bóp nát một cách tàn nhẫn trong tay, chỉ thiếu một phần sức lực nữa thôi là có thể khiến hắn ——
Đáng chết! Nữ nhân ngu xuẩn này, vì sao lại không chịu ngoan ngoãn đợi ở nông trường? Vì cái gì mà lại tìm tới nguy hiểm chứ?
Hít sâu vào một hơi, hắn cố gắng đè nén sự lo âu và khẩn trương, nghiêm mặt, tiếp tục răn dạy: “Sư phụ ngươi muốn ngươi tới bảo hộ cho ta, không phải là bảo ngươi tới để chịu chết. Rốt cuộc ngươi có hiểu sự khác biệt trong đó không hả?”
“Nhưng —— nhưng ta lo lắng cho ngươi ——" Nàng thử giải thích.
“Ta không cần ngươi lo lắng!” Hắn nhịn không được hét lớn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tái đi, Ấn Tâm gần như muốn bật khóc.
Lời hắn nói giống như một cây châm bén nhọn, vô tình không báo trước đâm thẳng vào ngực nàng.
Đúng rồi, từ lúc bắt đầu, hắn đã bày tỏ thái độ rõ ràng, hắn không tin bói toán của sư phụ, cũng như không cần sự bảo hộ của nàng, càng không muốn giữ nàng ở bên cạnh. Từ đầu đến cuối, đều là nàng đơn phương tình nguyện, đều là nàng gà mẹ lo lắng…
Nhìn biểu cảm bi thương của nàng, một chút xót xa ân hận thoáng hiện lên trong đáy mắt sâu thẫm kia, nhưng lời nói đã nói ra lại không có cách nào thu hồi.
Hắn hiểu được bản thân không nên tức giận, nhưng lại không cách nào khống chế.
Nếu như có thể, hắn thật muốn lấy giây thừng trói nàng lại trong phòng, phòng ngừa nàng chạy loạn khắp nơi, tự gây nguy hiểm cho mình!
Bắt buộc mình xem nhẹ sắc mặt đáng thương của nàng, hắn đứng dậy, cứng rắn ra lệnh: “Từ nay về sau, không cho phép ngươi lại gần bất cứ con ngựa nào của nông trường. Lần này ngươi may mắn thoát hiểm, lần sau ngươi sẽ không may mắn như vậy đâu. Nếu như ngươi không muốn có cùng kết quả với con ngựa kia thì đừng hành động lỗ mãng nữa!”
À, phải rồi, còn có Tiểu Hoa. Nàng hại chết Tiểu Hoa…
Lời của hắn giống như áp đảo cộng rơm cuối cùng của con lạc đà, môi hồng run lên, oa oa một tiếng, nước mắt dồn nén bấy lâu, rốt cuộc như nước vỡ đê.
Suốt mười tám năm nay, nàng chưa từng nghi ngờ sư phụ. Chỉ là lần này, chỉ sợ sư phụ đã lầm lẫn rồi.
Nàng mới vừa tới Bắc Cương, quặng mỏ Mao Sơn liền bị nổ tung, tiếp theo thiếu chút nữa nàng đã phóng thích kẻ đầu sỏ. Ngay sau đó, Thương Lang quốc án binh bất động ba năm lại trổi dậy, cuối cùng ——
Nàng còn hại chết Tiểu Hoa!
Ôi . . . Có lẽ nàng hoàn toàn không phải là phúc tinh gì. Có lẽ —— có lẽ nàng là tai tinh mới đúng!
Nàng không làm ra được chuyện gì có hồn, chỉ biết gây ra phiền toái. Hơn nữa hắn cũng nói, hắn không cần nàng lo lắng, nàng ở lại chỗ này chỉ khiến hắn thêm tức giận…
Bả vai run rẩy, nàng đột nhiên đứng dậy, vừa lau nước mắt, vừa loạng choạng đến bên giường, cầm lấy gói đồ đặt ở đầu giường, kiên quyết đi về hướng cửa.
“Ngươi làm cái gì?” Hắn nhanh chóng giữ chặt cổ tay của nàng lại. Bởi vì gói đồ trong tay nàng mà sắc mặt của hắn lạnh đi lập tức.
“Ta không cần nữa…” Nàng ngẩng đầu lên, vừa khóc vừa nói, hoàn toàn hỏi một đằng trả lời một nẻo.
“Cái gì?”
“Thì là ‘Thao Thiết phổ’ đó….” Nàng khóc thút thít. Từ đầu đến cuối, nước mắt trên mặt không ngừng chảy. “Ta hại chết Tiểu Hoa, cho nên… Ta không cần nữa…” Không sai, nàng không cần cái gì hết. Nàng đã hại chết Tiểu Hoa, nàng không thể ở lại mà hại hắn. Nàng là tai tinh, nàng muốn cách hắn thật xa.
Đáng chết, ‘Thao Thiết phổ’ là cái gì? ‘Tiểu Hoa’ là cái quỷ gì đây?
Tiểu nữ nhân này không thể ăn nói rõ ràng được hay sao!
Mặc dù giận đến mức muốn chửi người, nhưng nhìn nàng khóc lóc khổ sở, hắn cũng chỉ có thể kìm nén, hỏi: “‘Thao Thiết phổ là cái gì? Ai là ‘Tiểu Hoa’?”
“Thao. . . . . . Thiết phổ là sách dạy nấu ăn của sư phụ. Sư phụ nói… nói làm tốt sẽ cho ta. Tiểu Hoa là con ngựa mà ta đã đánh cắp… Ta… ta hại chết nó. Cả đời này ta có lỗi với nó…”
Thì ra là con ngựa bị thương ngã xuống đất, trong nháy mắt, khuôn mặt tuấn tú tàn khốc hiện lên một chút cổ quái.
“Ai nói con ngựa này đã chết?”
“Thì chính là ngươi đó…” Nàng ai oán nhìn hắn. Coi như là lên án, hắn còn cố ý chà muối lên vết thương của nàng. “Hơn nữa, chính mắt ta nhìn thấy…” Trong thời khắc Tiểu Hoa bị trúng tên, nàng bị ném văng trên mặt tuyết, sau đó nàng đã nhìn thấy Tiểu Hoa khổ sở ngã lăn trên mặt tuyết, không ngừng rên rỉ thở dốc.
Bị thương nặng như vậy, Tiểu Hoa nhất định không sống nổi, hu hu ——
"Nó không chết." Hắn cắt ngang ăn năn hối hận của nàng.
"Cái gì?"
"Chỉ có chân sau của nó bị thương thôi.” Nhìn nàng không tin mở to mắt, hắn kìm nén cơn giận vẫn còn đang bốc lửa, chậm rãi giải thích: “Tưởng Hổ đã mang nó trở về. Mấy ngày qua, lão Thạch đều ở trong chuồng ngựa giúp nó trị thương.”