Cầm theo ngọn đèn, Tiết đại nương biết điều khom người cáo lui. Đông Phương Thú Thiên gật đầu, không giữ bà lại. Sau khi bà đi rồi thì hắn xoay người đi về phía thạch ốc của mình.
Dưới ánh đèn chiếu sáng, vẻ mặt của hắn vẫn nghiêm túc như thường, nhưng bước chân lại nhanh hơn rất nhiều. Không bao lâu sau thì đã tới trước cửa thạch ốc.
Ánh đèn ấm áp, xuyên qua cửa sổ chiếu ra ngoài, con ngươi đen sâu thẫm thoáng hiện lên chút ánh sáng, sau đó hắn vén nhanh tấm màn nỉ lên…
Không có người!
Dưới ánh đèn, ngoài trừ một bàn toàn thức ăn đang bốc khói lẫn hương vị thơm ngon ra, trong phòng không hề có người. Mày kiếm khẽ nhếch lên, thân hình cao lớn bỗng dưng chuyển động, ánh mắt sắc bén hướng về phía góc tối kia.
“Aaa!”
Một tiếng kêu nhỏ, một bóng dáng bé bỏng vội vàng co người, rút vào phía sau thạch ốc.
Cho dù không đủ ánh sáng, nhưng Đông Phương Thú Thiên chỉ cần liếc mắt đã nhận ra, bóng dáng lén la lén lút kia là ai.
“Ra đây!”
Hắn ra lệnh một cách nghiêm khắc, giọng nói tràn đầy quyết đoán, nghe trong đêm càng cảm thấy khiếp người.
Núp phía sau thạch ốc, Ấn Tâm sợ tới mức trái tim co thắt lại. Thật đúng là một mệnh lệnh, một động tác, nhanh chóng duỗi chân bước về phía trước. Nhưng chỉ trong nháy mắt, giống như nghĩ tới chuyện gì đó, nàng lại thụt chân trở về.
Á, không được không được, nàng không thể đi ra. Tay chân nàng vụng về, làm chuyện gì cũng không xong, nếu không cẩn thận nói sai, hoặc làm không đúng, nhất định hắn sẽ nổi giận nữa cho mà xem.
Nàng không muốn lần nào cũng chọc giận hắn, lại càng không muốn hắn cảm thấy nàng phiền phức. Đợi đến khi nàng quen với cuộc sống nơi này, có thể giải quyết chu toàn tất cả những trở ngại khó khăn, nàng nhất định sẽ xin lỗi hắn một cách đàng hoàng.
Bưng tô canh gà nóng mới vừa hâm lại, Ấn Tâm khẩn trương đứng im tại chỗ, một hồi lâu mới hạ quyết định, mình nên rời khỏi đây trước. Chỉ là có ai ngờ được, nàng vừa mới bước chân ra thì trước mặt đột nhiên xuất hiện một bức tường cao lớn, nhất thời phản ứng không kịp, cả người nàng đâm sầm vào nó.
Canh gà trong chén sứ chao đảo kịch liệt, thoáng chốc muốn tràn ra miệng chén, hất lên bàn tay nhỏ bé ——
"Cẩn thận."
Chỉ mành treo chuông , một bàn tay dán lên eo của nàng, bình tỉnh ổn định thăng bằng cho nàng. Còn một bàn tay khác thì nhanh chóng nhận lấy chén canh, lật chuyển vài cái, thu hết toàn bộ nước canh sắp tràn ra ngoài vào lại trong chén.
Nhìn thấy động tác thu thập canh hỗn loạn khiến người hoa mắt làm nàng vừa mừng vừa sợ, vỗ tay đôm đốp. Nhưng trong nháy mắt, nàng lại cảm thấy rất kỳ lạ.
Ưm, vách tường làm sao biết thu thập canh? Hơn nữa giọng nói vừa rồi nghe rất quen tai!
Đầu nhỏ cứng ngắc từ từ ngẩng lên, quả nhiên phát hiện, trước mắt mình không phải là bức tường, mà là một người, hơn nữa người này không phải ai khác, chính là người nàng tránh né còn không kịp ——
"Thú Tướng quân? !" Dưới ánh mắt đen thẫm chăm chú, da đầu Ấn Tâm tê dại, cả người hoảng sợ nhảy dựng lên.
“Ngươi muốn đi đâu?” L êQuɣĐ©Ω Hắn lạnh giọng hỏi, toàn thân tỏa ra hơi thở không vui. Tuy rằng không gầm thét ầm ĩ, nhưng thái độ của hắn quá lạnh lùng, ngược lại khiến người ta sợ hãi.
"Ách. . . . . . Ta. . . . . ."
"Ngươi đang trốn ta." Hắn nói một cách khẳng định, chân mày nhíu chặt lại.
“Trốn ngươi? Ta ta ta… ta không có…” Không ngờ hắn lại tức giận, trong lòng nàng co rụt lại, nào dám tự nhận mình đang trốn hắn. “Ta chỉ là… chỉ là… đúng rồi, bởi vì canh bị nguội, cho nên ta muốn trở về phòng bếp hâm lại…”
“Nó đủ nóng rồi.” Hắn cắt ngang lời không lưu tình, ánh mắt sâu thẫm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hoảng hốt của nàng.
Mặc dù hắn đã sớm phát hiện hình như nàng đang cố tình giữ khoảng cách với hắn, nhưng tận mắt chứng kiến nàng đang trốn tránh hắn, khiến hắn giận dữ khó có thể giữ được bình tĩnh.
“Ách!” Lời nói dối bị vạch trần, trong lòng Ấn Tâm lúng túng, mặt đỏ bừng lên.
Nàng chột dạ cúi đầu, vừa mới nghĩ cách làm thế nào để giải thích thì lại phát hiện khoảng cách hai người thật gần với nhau.
Thì ra mới vừa rồi vì phải ổn định cơ thể của nàng, đồng thời không để nàng bị canh nóng làm bị thương, hắn không thể làm gì khác hơn là kéo nàng che chở ở trước ngực. Chỉ là nàng đang lo lắng hốt hoảng, cho nên không phát hiện tư thế hết sức thân mật của hai người.
Khuôn mặt nhỏ nhắn như bị phỏng, nàng vội vàng đưa hai tay đẩy cánh tay hắn ra, xấu hổ muốn lùi về phía sau, không ngờ hắn lại không cho phép.
Cánh tay của hắn giống như sợi dây thừng bằng sắt thô nhám, trói chặt nàng trước ngực hắn. Cho dù nàng giãy dụa như thế nào cũng không thoát khỏi sự kiềm chế của hắn.
Sức mạnh cường thế không thể tưởng tượng của hắn khiến nàng kinh ngạc, mắt mở to, nhưng đồng thời cũng khiến nàng ngượng ngùng, gò má đỏ au.
Ngoại trừ sư phụ ra, nàng chưa bao giờ kề cận một người đàn ông ở một khoảng cách gần như vậy… ách, đương nhiên bốn người đàn ông bẩn thỉu của quân Thương Lang là ngoại lệ.
Khi bọn hắn tới gần nàng, nàng chỉ cảm thấy sợ hãi và ghê tởm. Nhưng với hắn thì không giống nhu vậy.
Tuy rằng sức lực của hắn mạnh mẽ, nhưng chưa từng khiến nàng cảm thấy sợ hãi. Mặc dù ánh mắt của hắn thường xuyên khiến nàng không biết phải làm sao, nhưng lại chưa từng khiến nàng cảm thấy buồn nôn. Ngược lại lúc nàng tiếp cận hắn, trái tim sẽ không tự chủ được mà nhảy loạn xạ. Ngay cả nhiệt độ cũng tăng lên vùn vụt ——
Vuốt vuốt bộ ngực phập phồng kịch liệt, gần như nàng không thể áp chế sóng triều thẹn thùng đang dâng trào trong lòng, đành phải bất lực cúi đầu van xin.
“Xin người… xin ngươi buông ta ra…”
“Không.” Hắn quả quyết cự tuyệt.
“Hả? Làm sao ngươi có thể như thế?” Không ngờ hắn sẽ cự tuyệt, nàng không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu, vừa thẹn thùng vừa lúng túng, tiếp tục đẩy ra. Tuy rằng sinh sống nhiều năm trong Tiếu Tiếu cốc, nhưng nàng vẫn hiểu rõ, giữa nam và nữ không nên ở gần nhau như vậy.
“Ngươi sợ ta?” Nhìn gương mặt nhỏ nhắn như đóa hồng e lệ kiều diễm, từ đầu tới cuối hắn như tảng đá bất động. Tay phải đặt trên eo nàng cũng chưa từng dao động, chỉ có đôi mắt đen thẫm lóe lên tia sáng nan giải.
“Cái gì?” Nàng nháy mắt mấy cái, không hiểu vì sao đã đổi đề tài rồi.
“Trả lời câu hỏi của ta.” Hắn xiết chặt vòng tay, thu hẹp khoảng cách giữa hai người. “Ngươi thật sự sợ ta?” Hắn ép hỏi, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Dưới ánh mắt soi mói của hắn, tuy nàng thẹn thùng đỏ mặt, nhưng cũng bị lây nhiễm cảm xúc của hắn, vì thế nhẹ nhàng lắc đầu.
“Ta… ta… ta chỉ sợ lúc ngươi nổi giận mà thôi.” Nàng vừa trả lời, vừa len lén nhìn hắn, chỉ sợ mình lại chọc hắn không vui.
Chỉ là rất dễ nhận thấy, sự lo lắng của nàng là dư thừa. Bởi vì sau khi nàng thành thật trả lời, hình như khuôn mặt tuấn tú nghiêm khắc trước mặt dịu đi không ít.
“Vậy lúc không nổi giận thì sao?” Hắn tiếp tục hỏi, sâu trong ánh mắt không thấy đáy, hai ngọn lửa đỏ dấy lên hừng hực, nhìn thẳng gương mặt kiều diễm của nàng.
“Lúc không, không nổi giận?” Nàng hoang mang hỏi lại, không hiểu ý của hắn là gì. Nhưng trực giác của nữ nhân lại khiến nàng mẫn cảm, nhận ra ánh mắt thay đổi của hắn.
Ôi, tại sao hắn cứ nhìn nàng chằm chằm như vậy? Giống như nàng là món ăn gì ngon lắm.
Nụ cười tươi đẹp hiếm có không kiềm chế được hiện lên gương mặt nhỏ nhắn. Dưới ánh mắt nóng rực chăm chú của hắn, một luồng ý tưởng đột nhiên thoát ra khỏi cơ thể nàng. Theo bản năng, nàng lè cái lưỡi ướt át ra, liếm liếm đôi môi khô khốc.
“Giống như thế này.” Đông Phương Thú Thiên vô cùng tốt bụng, tự mình giúp nàng nêu ra ví dụ giải thích rõ ràng.
Hắn cúi đầu, không hề báo trước, bao phủ đôi môi đỏ mọng của nàng. Vòng tay rắn chắc vẫn không nể tình, ôm chặt nàng trước ngực, chuẩn xác cảm thụ được sự mềm mại của nàng.
Đầu tiên là hắn liếm láp đôi môi non mềm như cánh hoa thơm của nàng, dụ nàng từ từ thả lỏng thân mình, tiếp theo cạy mở hàm răng của nàng ra, xông thẳng vào khoang miệng, bắt giữ chiếc lưỡi trốn chạy của nàng.
Mặc kệ sự trốn tránh của đầu lưỡi, hắn bá đạo cuốn lấy nàng, tùy tiện lật chuyển khuấy động, vừa thưởng thức sự vụng về, vừa mút hết tất cả tươi ngọt của nàng.
Lợi dụng sức chiến đấu siêu quần tuyệt luân, hắn hoàn toàn đánh hạ nàng. Mà Ấn Tâm không hề có kinh nghiệm chiến đấu, bị tập kích bất thình lình, liền bại trận ngay lập tức.
Thậm chí nàng còn chưa kịp phản kháng thì đã bị sự khiêu khích của hắn xâm lược, không ngừng run rẩy, phát ra âm thanh mà ngay cả nàng nghe được cũng phải đỏ mặt…
Không biết đã qua bao lâu, rốt cuộc Đông Phương Thú Thiên cũng thỏa mãn, buông miệng nhỏ của nàng ra.
“Ta đối với ngươi như vậy, ngươi có sợ không?”
Chỉ là khó khăn như vậy mới lấy lại được tự do cho cái miệng nhỏ nhắn, nhưng Ấn Tâm lại không thốt ra được lời nào, còn không dám mở mắt ra, chỉ có thể dựa vào người hắn xụi lơ, cả người nóng rang, hơi thở gấp gáp.
Ưm, thật mắc cỡ, thật mắc cỡ mà! Vì sao hắn lại không nói lời nào mà đột nhiên ăn sống cái miệng của nàng vậy? Nàng cũng không phải là thức ăn, hơn nữa cơm tối của hắn rõ ràng đã bày ra trong phòng của hắn rồi mà.
Ôi, chẳng lẽ hắn giống như người của Thương Lang quốc, có thói quen ăn thịt người?
Nhưng mà ‘phương pháp thưởng thức’ của hắn không hề đau đớn, mà lại khiến cho nàng có chút cảm giác khẩn trương e lệ, có chút choáng váng nóng ran, còn có thêm chút vui vẻ và động lòng…
“Đứng lại! Trả lại đùi dê cho ta!”
Trên đường nhỏ của một thạch ốc khác, một gã tiểu binh bỗng nhiên chạy vèo qua. Ngay sau đó, một tên binh lính khác đuổi theo sau lưng của hắn, hai người một trước một sau, la hét ầm ĩ.
Sự việc xảy ra bất thình lình ngoài ý muốn, khiến Ấn Tâm còn có chút mơ màng mở choàng mắt ra.
Trời ơi! Nàng đang làm gì thế? Hắn vừa làm cái gì?
Ôm khuôn mặt nhỏ nhắn nóng rực, nàng giống như con tôm vừa được cứu sống, nhảy bắn ra khỏi ngực hắn. Nàng không thể tin tưởng được mình lại có thể dán chặt vào người hắn trước mặt mọi người, thậm chí còn không biết xấu hổ lùi lại. Hắn đối với nàng… làm…
Cái miệng nhỏ nhắn phát ra càng ngày càng nhiều tiếng kêu kinh sợ. Ấn Tâm xấu hổ đến mức toàn thân như phát lửa.
Nhìn thấy hắn cau mày lại, đưa tay muốn kéo mình trở về, sự thẹn thùng lại khiến nàng đỏ mặt, liên tục lùi về phía sau, sau đó xoay người bỏ chạy như một làn khói.
Ôi, hic, đáng ghét! Nàng không còn mặt mũi nhìn người rồi.