Chẳng mấy chốc, hai người dựa nhau thật gần, nhiệt độ cơ thể của hắn nóng rực, cuồn cuộn xuyên qua quần áo của hai người, bao quanh nàng, mặt nàng không khỏi nóng rực lên.
“Nhưng bọn hắn đang gọi đồ ăn, ta… ta phải lắng nghe cho rõ chứ.” Nàng khiếp sợ khổ sở giải thích.
“Dù vậy cũng không được đứng gần như thế!”
“Nhưng, nhưng bọn họ đang diễn tả món ăn cho ta.” Can đảm dậy lên trong lòng, nàng tiếp tục giải thích: “Cùng lắm thì chỉ có hôm nay là ở trong thành chuồng gọi thức ăn thôi. Mấy ngày trước bọn hắn đều ở bên ngoài chuồng gọi thức ăn, tuyệt đối không dọa sợ dê mà.”
Cho rằng hắn để ý lũ dê sẽ bị hoảng sợ vì cảnh tượng hỗn loạn gọi thức ăn, nàng còn tỉ mỉ bổ sung thêm thời gian, địa điểm, chính là hi vọng hắn có thể hết giận. Ai mà ngờ sắc mặt của Đông Phương Thú Thiên càng ngày càng đen.
Thì ra tình hình ngày hôm nay không phải là lần đầu!
Nàng trốn tránh hắn khắp nơi, vừa nhìn thấy hắn tới gần thì nhất định như thỏ chạy ‘trốn’, nhưng lại nguyện ý để nam nhân khác tiếp cận, thậm chí còn hào phóng tặng cho mọi người nụ cười nở rộ như hoa…
Đáng chết! Tiểu nữ nhân này lại dám coi trọng bên này xem thường bên kia như thế!
Bàn tay to càng xiết chặt chiếc cằm tinh xảo, thoáng chốc, hắn nghiêng người lại gần hơn chút nữa, ngông cuồng hạ lệnh: “Về sau không cho phép nàng tới chuồng dê nữa!”
“Vì sao?” Nàng kinh ngạc mở to mắt, liên tục muốn biết nguyên nhân.
Thật vất vả lắm nàng mới học được vắt sữa dê, trừ nấu cơm ra, cuối cùng nàng đã có thể phụ giúp đôi chút. Vì sao hắn lại không để nàng tới chuồng dê nữa?
“Không vì cái gì cả. Ta nói không cho phép chính là không cho phép.” Lát nữa hắn sẽ hạ lệnh xuống, cấm bất cứ người nào quấn quít lấy nàng. Nếu có người cả gan kháng lệnh, hắn thấy một ném một, thấy hai chém hai!
“Nhưng mà…”
Hắn tiếp tục ra lệnh: “Cũng không cho nàng xuống bếp phụ việc nữa!”
“Cái gì?!” Đôi mắt màu hổ phách trợn lớn, bất chấp thẹn thùng, nàng vội vàng kiễng chân lên, lắc đầu phản đối. “Tại sao ngươi có thể làm như thế? Ta không hề làm gì sai trái, hơn nữa đại nương đã nói ta có thể phụ giúp mà.”
“Nhưng ta không cho phép!” Trán Đông Phương Thú Thiên hiện lên gân xanh, trong đầu toàn là hình ảnh nàng cười ngọt ngào với mọi người.
Cắt cỏ phải nhổ tận gốc, chỉ cần nàng không đến phòng bếp phụ việc, tự nhiên sẽ không ai đến gần nàng gọi thức ăn, nàng cũng không còn lấy cớ bận rộn mà tránh né hắn khắp nơi.
Công trình tu sửa tường thành sắp kết thúc, quặng mỏ cũng sắp được khai thông một lần nữa, không bao lâu nữa, hắn sẽ có thêm nhiều thời gian ở cạnh nàng, đến lúc đó hắn sẽ…
“Ngươi… có phải ngươi không thích ta nấu đồ ăn?”
Một giọng nói nghẹn ngào không báo trước thoát ra khỏi miệng nhỏm cắt đứt suy nghĩ của Đông Phương Thú Thiên.
Vốn là khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt đỏ bừng vì tức giận, đột nhiên lại tràn đầy uất ức, lêȡƱɣð©ɳ không chỉ có lông mày mà cánh môi yêu kiều cong cong cũng đều ủ rũ, thoạt nhìn khiến người ta vô cùng yêu thương.
Mày kiếm nhíu chặt, không không nghĩ ngợi trả lời: “Đương nhiên không phải.”
“Vậy là người không muốn ta ở lại nông trường?” Nàng lại hỏi, vẻ mặt vừa uất ức vừa đáng thương.
“Là ai đã nói với nàng những chuyện này?” Giọng nói như sấm của hắn hỏi ngược lại, kinh ngạc vì loại suy nghĩ này của nàng.
Bạnh hàm dưới, Đông Phương Thú Thiên đoán mò, có phải có người nói năng lung tung với nàng không? Nhưng thấy hốc mắt nàng ửng hồng, nước mắt long lanh tràn ngập mi mắt, giống như sẽ rơi bất cứ lúc nào.
Tưởng rằng mình xiết đau nàng, hắn vội vàng buông cánh tay mảnh khảnh của nàng ra. Trong nháy mắt, vừa nhìn thấy nước mắt của nàng, trái tim rực đốt lửa giận liền biến mất không thấy tăm hơi.
“Vì sao ngươi không trả lời ta?” Sự im lặng của hắn khiến hốc mắt nàng càng đỏ hơn, “Ngươi thật sự không thích ta ở lại nông trường, có đúng không?”
“Đương nhiên không phải!” Thấy mặt mày khổ sở của nàng, hắn cau mày, giang tay ra muốn ôm nàng vào lòng an ui, ai ngờ nàng lại né tránh.
“Ngươi gạt người.” Nắm chặt tay áo, nàng lắc đầu ai oán, tuyệt đối không tin lời nói của hắn.
“Ta không có.”
“Ngươi nhất định có!” Nhìn cặp mắt chưa bao giờ nhìn thấu kia, nàng mím chặt đôi môi đỏ mọng, mũi cũng đều đỏ au, “Ngươi nhất định không thích ta nấu đồ ăn, cho nên mới không cho ta tới phòng bếp. Ngươi nhất định cho rằng ta phiền phức, cho nên mới hạn chế ta đủ chuyện. Ngươi nhất định… Nhất định chán ghét ta, đúng không…” Nói xong câu cuối cùng, nước mắt tuông trào như đê vỡ bờ.
Nhớ tới từng màn mình chọc giận hắn trong thời gian vừa qua, Ấn Tâm khổ sở rơi lệ như mưa.
Hu hu, nàng chỉ là muốn giúp chút việc mà thôi, vì sao hắn nổi giận hoài vậy chứ?
Nàng vẫn biết tay chân mình vụng về, nhưng nàng đã cố gắng học hỏi rồi, vì sao ngay cả một cơ hội mà hắn cũng không muốn đưa cho nàng? Hắn thật sự… thật sự chán ghét nàng hay sao?
Lau nước mắt, trái tim khổ sở của Ấn Tâm đau buốt, trực giác muốn trốn vào góc nào đó không có người để mà khóc cho thoải mái. Nhưng nàng chỉ vừa nhấc chân lên, hình như có gì đó mềm mềm dưới chân nàng chạy toán loạn. Còn chưa kịp phản ứng thì lòng bàn chân bất ngờ bị cắn một phát…
“Á!”
Cắn môi dưới, nàng đau đến nổi ngã ngồi trên mặt đất, vẫn chưa rõ chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy Đông Phương Thú Thiên nghiêng người, nhanh như chớp bắt lấy một con rắn lục đuôi đỏ, bóp chết ngay tại chỗ.
“Đáng chết!” Hắn vứt rắn độc sang một bên, nhanh chóng ôm nàng đến tảng đá gần nhất.
“Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Nàng vẫn chưa kịp phản ứng, nước mắt như những hạt đậu lớn không ngừng tuôn rơi. Chỉ là Đông Phương Thú Thiên đã sớm vung tay ra điểm vài huyệt đạo trên người nàng, cuối cùng còn vén váy của nàng lên.
“Á! Ngươi, ngươi ngươi ngươi… ngươi làm gì đấy?! Không thể vén lên… aaa, dừng tay, dừng tay!” Nhìn thấy váy mình bị hắn vén lên thật cao, trái tim của nàng thiếu chút nữa là nhảy vọt lên tận cổ.
Vươn tay ra, nàng sợ hãi muốn kéo váy mình xuống, nhưng lại không ngờ lòng muốn mà không đủ sức.
Bàn tay của nàng không hiểu sao mềm nhũn ra, ngay sau đó đầu óc choáng váng, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn quỳ giữa hai chân nàng, mặc cho quần trong phơi bày trước mặt hắn.
“Không được nhìn, không được…” Một màn xấu hổ này khiến nàng sợ đến nổi quên cả hô hấp, thân thể mềm mại nhỏ nhắn không ngừng run rẩy, toàn thân trên dưới đều bao phủ bởi sự thẹn thùng.
Trong tiếng vang xin đau khổ, nàng không ngừng co quắp hai chân lại, hi vọng hảo huyền có thể co rút bản thân thành một cục tôm viên, che giấu hoàn toàn vị trí nhạy cảm của bản thân. Nhưng hết lần này tới lần khác hắn đều không cho phép.
Hắn nắm lấy mắt cá chân của nàng, thoáng chốc lại kéo chân nàng trở ra.
“Đừng lộn xộn, nàng bị rắn độc cắn!” Hắn trầm giọng ra lệnh, cùng lúc xé toạt váy lụa của nàng.
“Rắn độc?” Trái tim Ấn Tâm co rút lại, sợ tới mức toàn thân cứng ngắc, quả nhiên không dám lộn xộn nữa. Chỉ là hành động kế tiếp của hắn lại khiến hoảng hốt tột cùng.
Xé rách váy lụa của nàng còn không đủ, hắn lại còn cuối đầu xuống, mút lấy vết thương vẫn còn nộc độc lưu lại…
Khi môi lưỡi nóng rực chạm lên chân, nàng không hỏi há miệng hét lên kinh ngạc.
Hắn hút, dẫn tới một loạt cảm giác đau đớn mệt mỏi, nhưng đồng thời cũng nung đốt một loại cảm giác tê dại xa lạ. Nàng kiên nhẫn chịu đựng, nắm chặt tay lại, không ngừng lắc đầu run run, không thể tin nổi ban ngày ban mặt mà hắn lại đối với nàng —— đối với nàng ——
Ban ngày! Dù là vì hút máu độc, hắn cũng không nên càn rõ như thế!
Không nên nhìn hắn cũng nhìn, không nên đụng hắn cũng đụng. Thậm chí hắn còn xé rách váy của nàng, mút chân nàng…
Hu hu, lần này không chỉ nàng không còn mặt mũi nhìn người, trong sạch của nàng cũng hoàn toàn bị phá hủy. Nhất định không ai thèm lấy nàng nữa rồi!
Ôm khuôn mặt nhỏ nhắn, nước mắt tủi thân thẹn thùng lại tràn ra, thấm ước gò má mịn màn.
Không để ý đầu óc bắt đầu hôn mê, nàng không ngừng xua tay, cố gắng dùng sức lực còn lại giãy dụa. Chỉ là chân của nàng bỗng nhiên co rút lại thật đâu, đau đến nổi nàng thở không được.
Sự thống khổ làm người không thở được khiến nàng giãy dụa một cách vô lực, chỉ có thể mờ mịt lắc đầu. Sựu bất lực khiến hôn mê và đen tối nhanh chóng đánh úp tới, khiến nàng dần dần mất đi toàn bộ tri giác.
Danh Sách Chương: