Thập Lục làm theo lời nàng, đỡ người phụ nữ có thai kia dậy, phụ nhân vừa mới nói một câu cảm tạ Thập Lục, chợt nghe được tiếng hét từ nơi xa truyền đến: “Nương tử, nương tử!” Một nam tử áo xanh vội vàng thu cây dù giấy bước nhanh đến, “Đa tạ công tử, đa tạ công tử.” Hắn nhìn thấy túi đồ trên lưng Thập Lục liền hỏi: “Công tử không tìm được chỗ trọ sao, sắc trời cũng tối rồi, hay là hãy ở nhà tại hạ một đêm.” Hắn nhìn khách điếm bên cạnh, khách sáo nói…
Thập Lục cũng đang muốn cự tuyệt, chợt thanh âm ngọt ngào của nữ tử từ phía sau truyền tới: “Được lắm.”
Trúc Ninh nhảy đến bên cạnh Thập Lục, nhìn nam tử kia cười tít mắt: “Tốt quá, vừa hay chúng ta không tìm được chỗ trọ, đa tạ tiên sinh đã đón tiếp.”
Biểu tình nam tử kia cứng đờ, nhưng lời đã nói ra, cũng không biết nói thêm gì nữa, hắn dìu phụ nhân bên cạnh, cười nói: “Nếu hai vị không chê bai, thì hãy đi theo chúng tôi.”
Chờ hai người kia đi trước dẫn đường, Thập Lục khó hiểu nhìn Trúc Ninh: “Đêm nay không đi nữa sao?”
Trúc Ninh nhìn chằm chằm bóng lưng nam tử phía trước, “Đi sao, tìm được người rồi, giờ thì ta chỉ vội đi đầu thai thôi à.”
Thân hình Thập Lục cứng đờ, tìm được? Thì ra đó chính là Phò mã mà nàng muốn trả thù, nàng đã vô cùng thích Phò mã ấy, bây giờ vẫn còn nhớ đến nam nhân ấy. Dường như trong mắt nàng ngoài nam nhân ấy thì không còn gì nữa, đầu ngón tay Thập Lục bỗng dưng co lại, hắn đột nhiên có một xung động, muốn vặn đầu nàng lại, chỉ cho nàng nhìn thấy mỗi mình hắn mà thôi…
Theo hai người kia vào trong một tiểu viện, trong viện có ba phòng, hai vợ chồng kia ở một phòng, một là phòng bếp, một phòng trống, Trúc Ninh và Thập Lục ở phòng trống đó…
Đêm khuya là thời gian người bình thường nghỉ ngơi sau một ngày làm việc, nhưng Trúc Ninh và Thập Lục hoàn toàn khác biệt, hai người mở to mắt nhìn nhau, Thập Lục hỏi: “Ngươi, muốn làm gì, trả thù, hả?”
Trúc Ninh trầm mặc thật lâu: “Ta không biết nữa… nhưng chắc chắn ta không thể để cho hắn thoải mái được, trước kia rõ ràng ta thích hắn như thế, hắn lại… hắn lại…” Trúc Ninh cắn môi, răng nanh đâm xuống khiến môi nàng bị rách đến rướm máu, đột nhiên nàng thình lình nói: “Chắc chắn, ta sẽ bắt hắn uống máu ta, khiến hắn biến thành cương thi! Như vậy, sau này ta và hắn sẽ ở chung với nhau, sau đó hành hạ hắn!”
Thập Lục đứng bên cạnh nàng xiết chặt nắm tay, hắn cụp mắt, cố gắng gạt bỏ cảm xúc mỗi lúc một kì quái trong lòng.
“Bây giờ ta đi đây.” Trúc Ninh quyết tâm đứng dậy đi, khi vừa mới xoay người định nhảy ra ngoài, cổ tay nàng bỗng dưng bị một người xiết chặt, Trúc Ninh quay đầu nhìn lại, thấy Thập Lục đang ngồi cúi đầu, giọng nói buồn bã: “Đừng đi, được không?”
Đây là lần đầu tiên Thập Lục không cho Trúc Ninh làm chuyện nàng muốn, trước đây hắn luôn luôn chiều theo ý nàng, Trúc Ninh sững sờ nhìn hắn: “Vì sao? Còn có phương pháp trả thù nào khác nữa sao?”
Thập Lục lắc đầu, “Đừng, trả thù, được không?” Không biết từ lúc nào, Thập Lục không muốn nghe nàng kể những chuyện trước đây nữa, không biết từ lúc nào hắn không thích nàng nhắc đến hai chữ trả thù nữa, ngày qua ngày, hắn hy vọng nàng có thể quên đi chuyện cũ, hắn muốn nàng vui vẻ cùng hắn bầu bạn, hắn cõng nàng trên lưng, nàng an tâm gặm miếng lót vai hắn là được…