Thập Lục cõng nàng đi một hồi, bỗng nhiên nói: “Thật ra, ngươi cũng có thể tìm kiếm hạnh phúc. Không ai có thể ngăn cản ngươi, chỉ cần ngươi vượt qua được tâm ma trong lòng mình mà thôi.” Trúc Ninh đã từng nói như vậy với hắn, lời nói này như vết đao khắc sâu vào tim hắn không thể xóa nhòa được. Thập Lục không biết an ủi người khác, chỉ có thể nói những lời như kinh văn này, giống như tín đồ của đạo gì đó để an ủi nàng…
Hắn cảm nhận được, Trúc Ninh và hắn đôi khi thật quá giống nhau, hoặc có thể nói là, khi con người đối mặt với những đau khổ thì trong lòng lại dấy lên nỗi bất lực và sợ hãi. Nhưng mà, khi con người trải qua đau khổ thì sẽ trở nên kiên cường hơn thêm…
“Thập Lục.” Trúc Ninh đột nhiên cọ cọ vào ót Thập Lục, “Hôm nay thật cám ơn ngươi.” Thật may mắn là có hắn ngăn nàng lại, Trúc Ninh lại im lặng, rồi nghẹn ngào nói tiếp, “Ta không báo thù nữa, sau này ta biết đi đâu đây, biết tìm kiếm hạnh phúc ở chỗ nào đây!”
“Ta sẽ cho nàng.” Hắn vừa thốt ra, Trúc Ninh liền sững sờ, hắn cũng ngây ngốc. Hắn suy nghĩ thật lâu rồi lại nói tiếp: “Ta sẽ cho nàng, mài răng…”
Nhắc tới mài răng, Trúc Ninh lại vỗ vỗ vai Thập Lục, ý bảo hắn đặt mình xuống, sau đó lấy túi tiền ra, đau khổ nói: “Sau này, đồ mài răng cũng không mua được nữa rồi.” Nàng giơ lên mấy tấm giấy vàng bạc giống như tiền thật mà nàng đã lấy ra từ trong mộ thất…
Thập Lục lại thật thà nói: “Ta sẽ đi đào mộ để mua cho nàng.”
Trúc Ninh ngẩng đầu nhìn Thập Lục, thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc thật thà, trái tim nàng mềm nhũn, nàng giơ hai tay ôm chầm lấy Thập Lục: “Thật may là ngươi đã đào ra ta.”
Mặt Thập Lục đỏ lên, trái tim trong lồng ngực hắn dường như sắp nhảy ra ngoài, hắn chưa từng có cảm giác như vậy, hai tay ôm chặt Trúc Ninh, không biết có nên bế nàng lên đi hay không…
Trời sáng rất nhanh, Thập Lục cõng Trúc Ninh đi đến khách điếm mà hôm qua bọn họ bỏ đi, Trúc Ninh làm ầm ĩ cả một đêm nên cũng mệt nhoài, gục đầu trên vai Thập Lục, gặm miếng lót vai hắn ngủ thiếp đi. Thập Lục đưa tiền cọc cho tiểu nhị xong, khi đang tính bước lên lầu bỗng nhiên hắn trông thấy một đôi giày xanh có hình vòng tròn Thái Cực đang dừng trên bậc thang, hắn vừa ngước đầu lên nhìn, một đạo sĩ áo lam đang đứng trên đấy, im lặng nhìn hắn.
Trúc Ninh “Ưm” một tiếng trên lưng Thập Lục, lại chép miệng: “Ưm… ta muốn uống máu…” Thập Lục cứng đờ, nuốt nước miếng, lưng chảy mồ hôi lạnh ròng ròng…
Đạo si bình thản tiêu sái bước xuống, khi lướt qua Thập Lục, lão nói khẽ: “Người và yêu khác biệt, nàng ta không nên ở trong này.”
Tiếng bước chân xa dần, Thập Lục thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên không còn nghe được thanh âm mài răng của Trúc Ninh nữa, hắn vừa quay đầu nhìn lại, liền lập tức kinh hãi khi nhìn thấy trên lưng mình là một khúc gỗ, còn Trúc Ninh thì bị đạo sĩ áo lam kia đang kéo lê lết trên đường…
Mặt trời dần dần lên cao, vượt qua bức tường thành cao vời vợi ở phía Đông, ánh mặt trời từ từ lan tỏa khắp mọi nơi, Trúc Ninh bị đạo sĩ kéo lê trên mặt đất, không biết vì sao lại chẳng hề vùng vẫy, vẫn há miệng chép chép, giống như đang ngủ rất ngon…
Thập Lục sợ tới như gan mật trong người hắn vỡ tan tành hết cả, hắn vội vàng đuổi theo, gào to: “Trả lại cho ta! Trả nàng lại cho ta!”
Nhưng kỳ quái là cho dù hắn gắng hết sức để đuổi theo, bóng lưng đạo sĩ áo lam kia trước sau vẫn cách hắn ba bước, hắn không thể với tay tới Trúc Ninh để kéo nàng lại được…
Ánh nắng ban mai chiếu rọi trên người Trúc Ninh, da nàng như sứ trắng dưới ánh mặt trời, đôi bờ mi khẽ khàng chớp. Nàng chậm rãi mở mắt ra, ánh sáng mặt trời như rạng rỡ trong đôi mắt đen sâu thẳm của nàng, khiến lòng hắn không khỏi rung động. Bước chân Thập Lục bất giác chững lại, thấy nàng lại nheo mắt, khe khẽ thì thào: “Tiết xuân tháng ba, thật đẹp.”
Hắn biết, thật ra Trúc Ninh rất thích ánh mặt trời. Hắn cũng biết, biết rõ ràng là nàng rất muốn được đi đầu thai, nhưng mà…
Nhưng mà, nàng đi rồi hắn làm sao đây?