Đạo sĩ áo lam tụng niệm pháp chú, Thập Lục không biết lấy đâu ra dũng khí, nhặt một cục gạch ném vào ông ta, dường như cục gạch ấy đã phá vỡ thứ gì đó, không khí khẽ biến đổi, Thập Lục bổ nhào về phía trước, một tay xiết chặt Trúc Ninh vào lòng, một tay che ánh mặt trời cho nàng. Ở trong lồng ngực Thập Lục, mặt Trúc Ninh từ từ biến sang đỏ, tản ra khói trắng như bị bốc cháy. May mắn chỉ là ánh nắng sớm mai, không bức nổi tính mạng của nàng.
Thập Lục ôm chặt Trúc Ninh, toan cất bước chạy. Đạo sĩ áo lam túm lấy tay hắn: “Ở chung với cương thi, sớm muộn gì ngươi cũng thiệt mạng.”
“Ta cam tâm tình nguyện!” Thập Lục cậy vào sức mạnh của mình, đẩy đạo sĩ bật ngửa ra sau, hắn vội vàng chạy như điên, vừa hay vào lúc cửa thành mới mở, hắn lao ra khỏi cửa thành, mang Trúc Ninh vào một rừng cây, tay không đào hố, sau đó chôn nàng vào đấy, chỉ chừa lại đầu nàng mà thôi.
Được chôn trong bùn đất, thương tổn trên mặt Trúc Ninh từ từ khép lại, Thập Lục ngồi bên cạnh canh chừng nàng, nhìn thấy nàng không bị nguy hiểm gì mới yên tâm, nhưng nhớ đến vừa rồi khi bị đạo sĩ áo lam kia kéo đi mà nàng chẳng hề giãy dụa, ngay cả lời tạm biệt cũng chẳng thèm nói với hắn, thiếu chút nữa nàng đã…
Trúc Ninh mở mắt ra, nhìn Thập Lục: “Ơ, ta còn chưa đi đầu thai sao?”
Thập Lục quay đầu chỗ khác, không để ý đến nàng…
“Thập Lục?”
Thập Lục giận dỗi nhìn về phía xa xa…
Trúc Ninh cũng biết là hắn giận điều gì, nàng nói: “Thực xin lỗi, ta không biết ngươi sẽ tức giận đến thế này… Lần sau ta sẽ không như vậy nữa đâu.”
Nàng nhún nhường nhưng Thập Lục chẳng thèm để ý, hắn quay đầu liếc nhìn nàng, cả giận nói: “Nàng dám bước ra nắng một lần nữa xem! Ta mặc kệ nàng, không thèm ngăn cản nữa!” Nói xong hắn lại hầm hừ liếc Trúc Ninh thêm vài cái, lại càu nhàu tiếp: “Lần sau hả? Không có lần sau đâu!”
Trúc Ninh chớp mắt nhìn hắn: “Thập Lục, ta phát hiện ra, ngươi bây giờ nói chuyện thật rành mạch, biểu tình cũng phong phú hơn trước đây một chút.” Nghe Trúc Ninh khen, Thập Lục ngẩn ngơ, tức giận tan biến hết lúc nào chẳng hay, hắn gãi đầu, khẽ ngượng ngùng đỏ mặt. Trúc Ninh hơi híp mắt, “Ta nói nè, có phải ngươi thích ta không hả?”
Vẻ mặt Thập Lục mờ mịt trong chốc lát, khi Trúc Ninh nhìn hắn muốn cười, Thập Lục bỗng nhiên nói: “Ta không biết có phải là thích hay không, nhưng mà, nàng là do ta đào ra, nàng là của ta, không ai có thể mang nàng đi, nàng cũng đừng hòng bỏ đi được.”
Trúc Ninh bị sự thổ lộ bất thình lình ấy khiến cho ngây người, nhìn thấy Thập Lục từ từ kề sát mặt hắn vào mặt mình, sau đó cắn lên môi nàng một cái, nói mập mờ: “Sau này, nàng cũng phải cho ta mài răng.”
= = Hết = =