Hai mắt cô ảm đạm vô hồn, hai gò má dính đầy nước mắt, giống như một thi thể, không hề đáp lại nụ hôn mãnh liệt và nóng bỏng của anh.
Nội tâm tràn đầy sỉ nhục, nước mắt rơi đầy mặt, đã từng ngưỡng mộ Đơn Triết Hạo rất nhiều nhưng hôm nay lại bị anh làm chuyện tàn nhẫn như thế khiến trong lòng cô chỉ còn căm hậnmuốn băm vằm anh thành vạn mảnh .
Cô biết mình bị làm nhục rồi, còn là một người tài cao đức trọng làm nhục, cô không quyền không thế, muốn đi kiện anh, cũng là tự chuốc thêm khổ vào thân.
Giản Nhụy Ái hối hận vì mình ham một món lời nhỏ, hối hận mình không biết rõ thân phận, cứ ngỡ là Chim sẻ sẽ biến thành Phượng Hoàng khi đi lên du thuyền này, cũng hối hận vì chuyện mình tham ăn uống để rồi đi nhầm phòng.
“Khóc cái gì? Lạc Tình Tình đưa cô tới đây nên tôi tưởng cô có kinh nghiệm đầy đủ! Cô đã ở với bao nhiêu người đàn ông rồi hả, đều dùng chiêu này sao, hừ. . . . . . phụ nữ đều đê tiện!”
Đơn Triết Hạo chẳng bao giờ thương hại những cô gái tự động đi tới giường của mình. Trong mắt anh những cô gái như thế đồng nghĩa với những con đĩ.
Giản Nhụy Ái bị sỉ nhục, cắn môi, chịu đựng sự đau đớn do anh mang lại, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Tôi không biết anh nói gì? Tôi không phải là cô gái như vậy. . . . . .”
“Cô không phải là cô gái như thế, vậy cô là loại gái như thế nào? Nói cho cô biết, phụ nữ của Đơn Triết Hạo này sẽ chẳng khóc thút thít, đợi chút nữa xem tôi thuần phục cô như thế nào, phải để cho cô cầu xin tôi tha thứ!”Đơn Triết Hạovẫn rất tự tin về bản thân mình.
Công phu chinh phục phụ nữ trên giường của anh nhiều không đếm hết, có lẽ chính anh cũng chẳng quan tâm người kia là người đã kết hôn mà không được thỏa mãn, nữ minh tinh, người mẫu hay những cô gái giả bộ trong sạch, tất cả đều phải quỳ dưới chân anh cầu xin anh nương tay.
Cô gái nằm dưới thân thể anh, lại có thể khít khao như thế, một đoàn nóng rực bao quanh thân thể anh, loại cảm giác tựa như hoang mạc tìm được ốc đảo, anh không thể dễ dàng bỏ qua cho cô như thế, anh muốn chinh phục hoang mạc này.
Giản Nhụy Ái đau lòng nghe những câu nói xỉ nhục của anh, cô không biết Lạc Tình Tình là ai, quan trọng với anh như thế nào mà để cho anh nổi giận như thế, nước mắt tủi thân cứ tuôn trào không dứt, chẳng còn sức để trả lời anh.
Đơn Triết Hạo ra sức vận động, cô gái nằm phía chỉ gắt gao cắn lấy môi mình. Được! Anh muốn xem cô kìm nén được bao lâu, ra sức xông vào bên trong, chiếc giường kiên cố phát ra âm thanh kọtkẹt.
Mồ hôi đầy trán Giản Nhụy Ái, cảm giác chung đụng mãnh liệt, khiến cô không nhịn được phát ra tiếng thét chói tai: “A!” Thân thể của anh đâm thật sâu vào cơ thể của cô, giống như muốn xuyên rách thân thể của cô, nửa người dưới truyền đến đau đớn kịch liệt, đau đớn khiến cô sống không bằng chết, cô không chịu đựng được nữa mà ngất đi.
Cả đời cô gái chỉ để một người đàn ông làm cho đau đớn, cô đau lòng vì không cảm nhận được chuyện đó như thế nào, quá trình từ một cô gái biến thành người phụ nữ là một quá trình đau đớn nhưng cô cơ hồ cảm thấy mùi vị hoan ái.
Giản Nhụy Ái căm ghét người đang ra vào cơ thể mình.
Cô hận anh nhưng cô càng hận chính mình, không biết vì sao cô không thể khống chế được thân thể mình, từ từ trầm luân cùng anh, hưởng thụ những khoái cảm do anh mang lại.
Lần thứ nhất, hai lần, ba lượt. . . . . . Cô đã không đếm được bao nhiêu lần? Cả đêm hoan ái không gián đoạn. . . . . . Cả gian phòng cũng tràn ngập mùi vị hoan ái, dễ dàng nghe thấy tiếng thở dốc của đàn ông và phụ nữ.
Lúc ban đầu chống cự mãnh liệt rồi từ từ dung nhập dưới sự cường thế của anh, cùng anh phối hợp không chê vào đâu được, khi anh di chuyển phía dưới cô mất hồn rên rỉ, để cho mình cùng anh lên cao trào.
Đơn Triết Hạo không thể không thừa nhận, làm chuyện đó cùng cô gái này rất hứng thú, thiếu chút nữa cô đã ép khô anh rồi,chẳng ngừng nghỉ giây phút nào, sống lâu như vậy nhưng đây là cô gái đầu tiên mang đến cho anh cảm giác kích thích khiến cho anh chẳng thể dừng lại, liên tục tận hưởng đến khi mệt mỏi thì bò xuống bên cạnh cô, ôm nhau ngủ.
Ngày hôm sau, mặt trời chiếu khắp mọi nơi, xuyên thấu cửa sổ chiếu vào bên trong căn phòng.
Ánh sáng khiến mắt Giản Nhụy Ái dao động, mê man mở mắt lại thấy bên cạnh có một người đàn ông. Gắng gượng ngồi dậy nhìn rõ gương mặt người đang nằm bên cạnh sống mũi thẳng, lông mày dày và đen như mực, vầng trán thông minh cao ngạo.
Cho dù anh ta rất đẹp trai nhưng cũng không thể hấp dẫn cô, cô không thích kẻ đã làm hại cô.
Cô khinh thường nhếch mép, muốn cầm một cây đao đâm vào ngực anh ta một nhát để báo thù cho chính mình, nhưng cô biết mình sẽ không làm như thế, bởi vì cô không đánh lại anh được màcô cũng không muốn phải ngồi tù vì một người đàn ông.
Cô chỉ biết mím chặt môi kìm nén tức giận trong lòng, hình ảnh điên cuồng của đêm qua cứ lởn vởn trong đầu, cả cơ thể mệt mỏi như bị xe cán qua khiến nó nát bét.
Lỗi là do cô đi nhầm phòng khiến anh ta ngộ nhận cô là Lạc Tình Tình. Đại não không ngừng quay cuồng nhớ lại chuyện ngày hôm qua, chắc chắn thẻ phòng của cô bị đổi do va chạm với cô gái không lễ phép đó, cô hối hận vì lúc ấy không nhìn cho rõ ràng, nếu thế sẽ chẳng xảy ra bi kịch như bây giờ.
Từ nhỏ Giản Nhụy Ái đã là kẻ không cha không mẹ, nhưng cô biết trinh tiết của một cô gái quý báu đến thế nào, hôm nay say rượu đi nhầm phòng sẽ khiến cho cô đau lòng và hối tiếc không thôi.Cố gắng chịu đựng sự khó chịu, cắn răng nghiến lợi đứng dậy mặc quần áo.
Cô không muốn ở lại bên cạnh người đàn ông này thêm nữa, không muốn để cho mình thêm lúng túng, dù sao cũng do mình cởi hết quần áo nằm trên giường người ta, mặc cho bào chữa thế nào, có trăm miệng cũng không thể bào chữa được.
Cô chỉ muốn mau chạy khỏi nơi này, người ta đường đường là chủ tịch một tập đoàn lớn, còn cô chỉ là một người bình thường nên rất khó chạm mặt nói chuyện. Hai người ở hai thế giới khác nhau, chỉ gặp nhau một lần này thôi, về sau rất khó gặp lại.
Chuyện đã thành như thế nên cô chỉ biết tự an ủi mình như vậy, cũng chẳng biết phải làm gì nữa.
Trong thời đại này chẳng còn mấy cô gái thủ trinh tiết, họ thường hay điên cuồng cùng người đàn ông trong chuỗi tình một đêm, tự cho mình một lần mạo hiểm trong đời!