Giản Nhụy Ái và Quyền Hàn cùng đi ăn mừng sinh nhật Trác Đan Tinh, trong lúc vui vẻ, bọn họ quyết định bao trọn căn phòng sang trọng nhất của KTV.
Họ đã quy định sinh nhật ai trong ba người thì họ đều phải ở cùng nhau và phải tổ chức vô cùng hoành tráng.
Trong căn phòng lớn được kết đèn đủ sắc màu, chùm đèn xoay tròn trên trần chiếu sáng mọi góc phòng bên dưới.
Trên bàn bày rất nhiều đồ ăn, trên chiếc ti-vi LCD là ca sĩ La Chí Tường đang hát ‘có ta ở đây’, bài hát mang hơi thở Rock and roll, làm không khí trong phòng càng nóng hơn.
Ba người đã uống không ít rượu, Trác Đan Tinh đã ngà ngà say, cầm rượu lên, hướng về phía Quyền Hàn hét lên: “anh Quyền Hàn, uống tiếp, em mà phải sợ anh sao?”
Quyền Hàn thấy Trác Đan Tinh kích thích mình, cầm ly rượu trên bàn lên hướng về phía Trác Đan Tinh, nhíu mày: “Ai sợ ai nào!” Nói xong cũng phóng khoáng uống sạch cả ly rượu.
Giản Nhụy Ái chưa uống ly nào cùng bọn họ, chỉ nhấp môi cho vui, ánh mắt mê ly nhìnhai người ngơ ngác cười.
Cô cầm chai bia lên uống một ngụm, lấy điều khiển hướng về màn hình lớn nhấn chọn bàisau đó cầm Microphone lên hát một bài coi như quà chúc mừng, đó cũng là bài hát mà cô thích nhất.
Khi cô hát xong một ca khúc rồi nghiêng đầu nhìn thấy hai người đã mệt mỏi gục xuống bàn để ngủ, cũng phải thôi ba người náo suốt đêm rồi kia mà.
Giản Nhụy Ái vỗ vỗ bả vai Trác Đan Tinh: “Này, . . . cùng tớ đi tiểu đi, nhanh lên một chút.”
Trác Đan Tinh vô lực phất phất tay: “Không đi, cậu tự mình đi đi!”
“Nha đầu không có lương tâm!” Giản Nhụy Ái thấy nóivới hai người cũng vô ích, thôi thì ai ngủ thì ngủ đi, cô cần đi giải quyết gấp, bỏ mặc bọn họ chạy vội ra ngoài.
Thật là không nhịn được, nếu không sẽ rách bàng quang, không thể sinh con.
Sau khi Giản Nhụy Ái đi tiểu xong, chạy ra thì phát hiện mình bị lạc không tìm được phòng của mình, cô ảo não phát hiện tất cả các phòng trong KTV đều giống nhau như đúc, đường đi cũng không sai biệt lắm, tha cho cô đi, cô hoa hết cả mắt cứ loanh quanh không phân biệt rõ Đông Nam Tây Bắc.
Muốn tìm một nhân viên phục vụ để hỏi nhưng lại không gặp người nào cả, cô khẽ loạng choạng dựa vào vách tường, hoang mang không biết mình nên đi đường nào.
Trong lúc cô hoa mắt chẳng biết tính sao thì cách đó không xa có vài người đang đi tới, bọn họ nói chuyện với nhau rất vui vẻ, cũngkhông phát hiện ra Giản Nhụy Ái.
Giản Nhụy Ái cảm giác có người đi qua, đang vui mừng định hỏi thăm thì chợttrái tim của cô nhảy dựng cảnh giác. Người đó không phải là Đơn Triết Hạo sao?
Cô hoảng hốt đưa mắt tìm xung quanh xem có nơi nào cho cô trốn tạm không nhưng đáng chết là không có chỗ nào để trốn tránh.
Giản Nhụy Ái lo lắng, trán đổ đầy mồ hôi lạnhthấy bọn họ cách mình càng ngày càng gần.
Giản Nhụy Ái nhanh chóng trốn vào một căn phòng, trên tivi sang trọng có chiếu hình ảnh nhưng không có âm thanh.
Cả căn phòng lớn gấp ba căn phòng bọn cô đang thuê, nghe bước chân càng ngày càng gần.
Cô ngừng thở yên lặng cầu nguyện bọn họ sẽ không đi vào căn phòng này .
“Ông chủ Trần, hôm nay anh em chúng ta gặp nhau chỉ nói chuyện tình cảm, không nói chuyện làm ăn buôn bán.” Giọng nói của Đơn Triết Hạo không nôn nóng mà có lực xuyên thấu, mỗi câu nói vang lên vừa đủ nghe.
Giản Nhụy Ái đứng cạnh cửa thủy tinh trong suốt, hoảng loạn như gặp ma nhìn cánh cửa được đẩy ra, quả thật bọn họ muốn vào đây, phải nhanh chóng trốn đi nơi khác mới được, hay là cô nên nhảy xuống dưới.
Thiết bị trong phòng đều là loại cao cấp nhất, nhưng lúc này cô không có ý định thưởng thức nó.
Cô núp ở đây, nhìn ghế sô pha rất lớn, đành phải trốn vào sau ghế sô pha vậy.
Giản Nhụy Ái không dám thở mạnh, cô rất sợ Đơn Triết Hạo sẽ nghe thấy.
Oan gia ngõ hẹp, mới mấy ngày mà đã lại gặp nhau.
Đơn Triết Hạo không kiêu ngạo cũng không tiết kiệm khi chiêu đãi khách, buôn bán tất nhiên phải làm rồi, nhưng vẫn phải có tôn nghiêm.
Ông chủ Trần là người Hoa kiều ở Mĩvừalà ông chủ lớn trên thương trườngvừa là một trong những người đứng đầu trong giới xã hội đen.
Đơn Triết Hạo muốn mở rộng sang thị trường ở Mĩ, không thể không dựa vào thế lực của ông ta, như thế mới nhanh chóng phát triển sự nghiệp tại đó.
Chuyện buôn bán của anh rất ít khi phải nhờ người khác giúp đỡ nhưng hôm nay phải để sĩ diện xuống, uất ức cầu cạnh ông ta.
Hai chân ông ta tréo nguẩy, trong tay kẹp một điếu thuốc lá, ưu nhã hít một hơi, sau đó thả vào không trung những vòng tròn thuốc lá.
Nếu là người khác đã sớm bị mùi thuốc làm cho ho sặc suạ nhưng Đơn Triết Hạo không như thế, anh vẫn hít thở bình thường như không có gì, thản nhiên nhìn người ngồi trước mắt mình, ở phía sau ông ta còn có vài vệ sĩ mặt như hung thần đứng bảo vệ.
Anh cũng không yếu, những người đứng bên cạnh anh cũng đã trải qua huấn luyện nghiệm ngặt, bản lĩnh hơn người.
“Ông chủ Trần, đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau, Tập đoàn Đan thị muốn tiến vào khu người Hoa ở Mỹ nên rất cần sự giúp đỡ của ông rồi, mong ông chủ Trần nể tình giúp đỡ cho đàn em.”
Tay Đơn Triết Hạo khẽ vuốt vuốt,người bên cạnh lập tức hiểu chuyện liềnmóc từ trong túi ra một tấm chi phiếu, cung kính đưa cho anh. Anh cầm lấy đem chi phiếu đặt lên bàn.
“Tổng giám đốc Đơn không hổ là anh hùng của Châu Á, rất hào phóng. Lão tử cả đời lăn lộn giang hồ, rất thích làm ăn với người thông minh hiểu chuyện.”
Ông chủ Trần đưa tay cầm lấy chi phiếu, mắt thoáng nhìn dãy số không viết trên chi phiếu, hài lòng gật đầu.
Tiền không phải vạn năngnhưng không có tiền thì tuyệt đối không thể làm gì, Đơn Triết Hạo thuộc lòng đạo lý này.
Lăn lộn trên thương trường nhiều năm, từ kẻ trắng tay trở thành người có gia tài bạc tỉ, cũng không phải đơn giản chỉ dựa vào nước bọt mà còn phải có mưu kế, còn phải có chi phiếu….
Trên phương diện làm ăn chạy theo lợi ích, chỉ có thể làm cho người ta thõa mãn lợi ích của họ rồi họ mới làm cho mình có được lợi ích mình muốn, là thương nhân hay xã hội đen cũng đều giống nhau.
Khi bọn họ đang nói chuyện rôm rả bỗng trong phòng xuất hiện tiếng ngáy ngủ.
Giản Nhụy Ái vừa uống rượu nên đầu óc mệt mỏi lại thấy bọn họ nói chuyện phiếm mãi cũng không hết, dần dần buông lỏng cảnh giác, chẳng còn ý thức canh chừng xung quanh, ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Sắc mặt ông chủ Trần không vui,nhíu màylại: “Xem xem là ai vậy?”
Vệ sĩ Thiên Phương đi một vòng đến nơi phát ra tiếng ngáy rồi bẩm báo: “Dạ bẩm lão đại, là một phụ nữ!”
“Dám nghe lén người khác nói chuyện, diệt khẩu!”
Xã Hội Đen là nơi có kỷ luật nhất, Đơn Triết Hạo cũng không quan tâm nhiều, anh chẳng muốn quan tâm nhiều chuyện như thế.