Giản Nhụy Ái cùng Trác Đan Tinh xuống khỏi du thuyền, nhìn mọi người tấp nập ra vào, vô số người trao cho nhau những vòng tay ấm áp, mỉm cườihạnh phúc khi được gặp lại nhau.
Quyền Hàn đứng ở bên cạnh con tàu lớn nhìn hai cô bước ra, Quyền Hàn hơn các cô ba tuổi, từ nhỏ đã đảm đương vai trò là ba, là mẹ của hai cô, bảo vệ chăm sóc cô và Trác Đan Tinh, cố gắng cho bọn họ cuộc sống tốt nhất.
“Anh Quyền Hàn.” Giản Nhụy Ái tươi cười nhào vào lồng ngực của Quyền Hàn, ở trước mặt Quỳên Hán cô chỉ là một đứa bé, có thể làm nũng, có thể sống thực là mình. . . . . .
Nhớ lại năm ấy khi Giản Nhụy Ái năm tuổi, Quyền Hàn tám tuổi.
Quyền Hàn chào đời trong cô nhi viện, còn Giản Nhụy Ái năm tuổi mới bước vào đó, cô nhanh chóng gia nhập vào vòng tay ấm áp của mọi người, nhưng trong lòng luôn cô độc, cô được Quyền Hàn hết lòng quan tâm chăm sóc.
Mười lăm năm qua, từ một người sống kép mình trong nỗi cô đơn, cuộc sống của cô dần trở nên muôn màu hơn với sự chăm sóc và bảo vệ của Quyền Hàn.Anh cố gắng che chở và bảo vệ cô trong phạm vi của mình, hết sứcthương yêu cô, cơ hồ không để cô trải qua bất kỳ chuyện buồn nào nữa.
Ở trước mặt Quyền Hàn, Giản Nhụy Ái chính là công chúa nhỏ, cuộc sống của cô không buồn lo, không mệt mỏi, càng không có lừa gạt và tổn thương.
“Cẩn thận một chút, cẩn thận ngã bây giờ!” Quyền Hàn dịu dàng mỉm cười cưng chiều cô, anh là một người có học thức, có chừng mực với tất cả mỗi người, nhưng lại đặc biệt dịu dàng với Giản Nhụy Ái.
Giản Nhụy Ái cười nghịch ngợm làm nũng vừa ôm cổ Quyền Hàn vừa đưa tay ngắt gò má của anh: “Anh Quyền Hàn, em và Đan Tinh đi lâu như thế, anh có nhớ chúng em không?”
Trác Đan Tinh không vui nhìn Giản Nhụy Ái đang làm nũng, quệt mồm, dùng sức kéo tay Giản Nhụy Ái: “Nhụy Ái, chúng ta về nhanh tôi!”
Trác Đan Tinh không thích thấy hai người vui vẻ và thân mật như thế, cô rất khó chịu, cũng rất ghen tỵ, cô và Giản Nhụy Ái đều là cô nhi mà Quyền Hàn lại thiên vị đối với Giản Nhụy Ái tốt hơn cô, cũng chỉ bởi vì bọn họ gặp nhau muộn hơn thôi sao?
Giản Nhụy Ái le lưỡi một cái, cảm thấy mùi dấm chua bốc qua gò má của Trác Đan Tinh nhưngkhông hiểu chuyện gì nữa.
Ba người ngồi lên tắc-xi, trở lại ngôi nhà Nhân Ái.
Ngôi nhà Nhân Ái là một quán cà phê cũng là nhà của ba người.
Giản Nhụy Ái trở về ngôi nhà quen thuộc, cuộc sống trên du thuyền, tựa như một giấc mộng, mộng đã tỉnh thì xem như chuyện đã qua, chuyện gì cũng không có? Nên lần nữa tự mình đứng lên.
Thỉnh thoảng, nhớ lại chuyện thất thân khiến cô có chút ảo não! Nhưng ván đã đóng thuyền, có đau khổ cũng vô ích.
Quyền Hàn nhìn hai người có vẻ vô cùng mệt mỏi, mang một chén canh mình đã chuẩn bị từ sớm ra, mỉm cười: “Ngồi du thuyền đi chơi đã khiến hai em mệt rồi, anh có hầm một chút canh này, hai em uống đi.”
“Cám ơn anh Quyền Hàn!” Giản Nhụy Ái cười đáng yêu, cầm chén canh lên uống ‘ừng ực, ừng ực’.
Trác Đan Tinh mang theo ánh mắt không rõ cảm xúc nhìn Quyền Hàn cười cười, sau đó cũng bắt đầu uống canh.
Ăn uống no đủ tâm tình càng vui vẻ, nhưng mí mắt càng ngày càng nặng, có lẽ đúng như Trác Đan Tinh so sánh, Giản Nhụy Ái là Trư Bát Giới đầu thai, ăn no rồi đi ngủ, quả thật rất giống heo.
Cô cũng không ngại, heo thì càng đáng yêu! Không phải La Chí Tường được gọi là Tiểu Trư sao?!
Giản Nhụy Ái xách theo túi hành lý của mình về phòng, mệt mỏi nằm ở trên giường. Dưới lầu vẫn vọng lên tiếng nói chuyện nho nhỏ của Trác Đan Tinh và Quyền Hàn, nghe Trác Đan Tinh cười nói vui vẻ khiến cô không khỏi cười nhàn nhạt.
Cô nhắm mắt lại định ngủ nhưng bỗng dưng đầu óc lại thoáng qua gương mặt anh tuấn của Đơn Triết Hạo. Cô cũng không biết mình ăn trúng cái gì rồi mà mỗi khi nhớ tới chuyện xảy ra với anh ta ngày đó lại tự dưng đỏ mặt tía tai.
Những hình ảnh kia lưu lại trong tâm trí cô, mỗi khi nhớ tới là đầu lại đau như búa bổ, sau đó lại cảm thấy hưởng thụ, cô chẳng biết vì sao mình lại sinh ra cảm giác phức tạp như thế?
Giản Nhụy Ái lắc lắc đầu muốn xua đi ý nghĩ lung tung trong đầu, cô phải đi tắm một cái mới được. Cô muốn rửa sạch toàn bộ hồi ức trong đầu.
Không muốn suy nghĩ tới thì thôi, từ từ chìm vào giấc ngủ.
✿✿✿
“Y Thiếu Thiên, đem danh sách những người tham gia bữa tiệc trên du thuyền đến đây?” Đơn Triết Hạo ngồi ở phòng làm việc, tay cầm bút máy không ngừng phê duyệt tài liệu.
Y Thiếu Thiên cầm danh sách đã chuẩn bị trước đưa cho Đơn Triết Hạo, dù không biết anh cần nó để làm gì?
Dù sao Đơn Triết Hạo cũng là ông chủ lớn, đã nói thì phải làm, nếu như không muốn tìm Lạc Tình Tình thì đã chẳng nghiên cứu danh sách kia làm gì.
“Tổng giám đốc Đơn, có phải anh nghĩ trong số người trên du thuyền sẽ có người có liên quan đến Lạc Tình Tình không ạ.”
Đơn Triết Hạo lạnh lùng trừng mắt nhìn Y Thiếu Thiên, cầm lấy danh sách nhưng không nói lời nào chỉ đưa mắt nhìn khắp một lượt bản danh sách.
Kể từ sau đêm hôm đó, trong đầu anh chỉ xuất hiện bóng dáng của cô gái đấy, cô trẻ trung, thẹn thùng nhưng lại khiến trái tim anh dao động.
Rốt cuộc cô gái kia là ai mà lại để cho anh ăn sạch sẽ, rồi viết thư để lại bảo anh tha thứ cho cô, sao lại cư xử như một cô gái ngoan hiền như thế?
Đơn Triết Hạo đảo mắt xem hết tên của những cô gái tham gia trong buổi tối ấy, nhưng tại sao không có tên cô? Vì sao muốn tìm tên cô cũng khó đến thế?
Anh suy nghĩ không ra tại sao trong danh sách khách mời tham gia buổi tiệc lại không có tên cô gái mà anh muốn tìm, ngay cả tên Lạc Tình Tình cũng có mà lại không có tên của cô gái kia.
“Xác định những người trên du thuyền tối hôm đó đều có tên trong danh sách này sao.”
Y Thiếu Thiên nhìn một lượt hết bảng danh sách, lại nhìn đôi mắt đầy nghi vấn của Đơn Triết Hạo thầm thắc mắc không biết Đơn Triết Hạo muốn làm cái gì nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời: “Xác định!”
Đơn Triết Hạo biết năng lực làm việc của Y Thiếu Thiên nhưng cô gái kia làm sao lại biết mất không có chút dấu vết như thế, chẳng lẽ đêm đó chỉ là mộng?
Không thể nào, anh vẫn cảm nhận được cảm giác khít khao kia! Dù rất muốn tìm ra cô nhưng chưa biết làm thế nào, phải coi như không có gì mặc dù trái tim có cảm giác mất mát.