• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tô Tiêu Lạc vừa nhìn thấy cha mẹ ở một góc sảnh rộng, không gian thoải mái cũng là lúc cô nhìn thấy Trình lão phu nhân đứng bên cạnh, tiếp theo đó liền thấy cả gia đình Trình gia ở cạnh.

Lúc Tiêu Lạc sắp đến gần họ, tất cả những người xung quanh đều nhìn về phía cô chạy vội vã.
Lục Thư Nhã nhẹ nhàng bước lên trước đỡ lấy con gái sắp ngã đến nơi, nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén như thể " Con không thể đi chậm lại một chút được à? Biết bao người đang ở đây lỡ va phải họ thì làm thế nào?"
Tiêu Lạc mỉm cười, nhẹ nhàng chỉnh lại dáng đi, khẽ bước đến trước mặt Trình lão phu nhân
" Trình lão phu nhân, con thất lễ rồi! Mong bà không tính toán bỏ qua cho con!"
Miệng của cô đang mỉm cười tỏ vẻ hối lỗi, những trong lòng lại kiểu " đừng có bỏ qua đừng có bỏ qua.

Tội này rất lớn, phải trừng trị "
Nhưng hiện thực lại không như là mơ, Trình lão phu nhân cười cười, lập tức nói " Không sao không sao, ta rất thích đứa trẻ trung thực như vậy! Nào nào, Lạc Lạc mau qua đây để ta xem nào!"
!!!
!!
!
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng phải Trình lão phu nhân là người nghiêm khắc sao? Cái méo gì mà hiền lành vậy?

Thấy con gái mặt ngẩn ngơ, cha vội vỗ vai con, bảo mau qua cạnh Trình lão phu nhân.

Cô chỉ biết vâng dạ đi qua, ngoan ngoãn y như cún.
" Lạc Lạc năm nay tròn mười chín tuổi rồi nhỉ? Thế con đã có bạn trai chưa?" lão phu nhân xoa mái tóc dài của Tiêu Lạc, nhẹ nhàng hỏi
Cô đã ngơ ngác lắm rồi lại còn thêm cái luống cuống nữa, chỉ biết cúi đầu che giấu đi khuôn mặt lơ ngơ này, lắc nhẹ cái đầu nhỏ.
Thấy Tiêu Lạc lắc đầu, bà liền cười rộ lên, cả Phu nhân Trình gia đều cười, còn nói cái gì mà tốt tốt nữa.
Bà nắm lấy tay cô " Ta chỉ có một đứa cháu trai tên là Trình Tranh, con cảm thấy đứa cháu này như thế nào?" bà hỏi
Là ác quỷ
Tiêu Lạc cố kìm nén cảm xúc, nhìn theo ánh mắt của lão phu nhân, bắt gặp khuôn mặt anh tuấn của Trình Tranh.

Cô miễn cưỡng nói
" Trình thiếu rất ưu tú ạ! "
" Vậy con có thích Trình Tranh nhà ta không?"
"..." Tiêu Lạc bị hỏi đến nỗi hai tai đỏ cả lên, hỏi thế thì cô biết trả lời như nào, cô liếc nhìn về phía cha mẹ, họ cũng đang nhìn cô, mặt cười tươi như hoa.
" Trình thiếu ưu tú tài hoa như vậy, con lại không thể so được một nửa của Trình thiếu, đã không cùng cấp vị với nhau thì sao dám nói thích hay không thích ạ!"
" Lạc Lạc con quá khiêm tốn rồi, tất cả các mặt con đều xuất sắc, con rất ưu tú!"
Trình phu nhân cười nói, dường như họ lại một lần nữa chờ đợi câu trả lời trên đó của Tiêu Lạc.
" Người như Trình thiếu đây, biết bao cô gái đều đem lòng yêu thích.

" Trong đó không có cô " Hôm nay lần đầu gặp gỡ, rất thích ạ"
Tiêu Lạc ngại đỏ chín mặt, cô nói dối quá lố rồi, lỡ mà bị phát hiện thì chẳng xong, cô không dám ngẩng đầu lên nhìn ai, cô là người da mặt mỏng, trong tình huống này đúng là chỉ muốn đào hố chôn mình xuống thôi.
" Tốt quá rồi, Lạc Lạc đã thích Trình Trình nhà chúng ta thì việc hôn nhân có thể suôn sẻ rồi! " lão phu nhân bật cười thành tiếng, bàn chuyện hôn nhân với cha mẹ cô, tuần sau gặp mặt nói chuyện của hai đứa.

Tiêu Lạc không kìm được miệng, nói
" Bà hỏi con rồi thì cũng phải hỏi ý của Trình thiếu chứ ạ! "

Trình phu nhân cười, nhìn con trai, rồi lại nhìn Tiêu Lạc, ánh mắt nhẹ nhàng tinh tế
" Con trai cô đã đồng ý lấy con rồi!"
" Nhưng con vẫn còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, con còn chưa học xong không thể kết hôn! "
Tiêu Lạc liếc nhìn Trình Tranh, anh hoàn toàn không để ý đến chuyện hôn nhân đại sự, thờ ơ lạnh nhạt như không có gì liên quan tới anh.
Này là bị gia đình ép kết hôn ư?
Thời tiết cuối thu ở thành phố A vẫn rất rất oi bức, nhưng đêm đến lại vô cùng mát mẻ, nếu cô cứ nhìn về Trình Tranh mãi thì không khí dù có nóng đến đâu, khắp người cô sẽ lạnh đến thấu xương cho xem.
" Lạc Lạc đã đủ mười chín tuổi rồi, có thể đi đăng ký kết hôn.

Không còn nhỏ về tuổi tác nữa rồi! Kết hôn xong con có thể đi học.

" lão phu nhân che miệng cười, Tiêu Lạc lòng bâng khuâng, miễn cưỡng gật đầu coi như đã xong chuyện.

Tiêu Lạc liếc nhìn đồng hồ, hơn mười giờ rồi mà buổi tiệc vẫn chưa kết thúc, như vậy cô đã ở đây hơn ba tiếng rồi.

Đống bài tập của cô, chưa làm một chữ nào, nếu bây giờ không về nhanh thì ngày mai cô tiêu đời.

Tiêu Lạc xin phép bước đến chỗ cha, cô chỉ vào cái đồng hồ đeo tay, khẽ nói " Ba con muốn về, ngày mai con còn phải lên giảng đường.


Con cũng chưa làm gì cả, ba đưa con về đi! "
Cha cô cũng nhìn đồng hồ, mọi người đều đang ở đây, thân là người đứng đầu Tô gia, ông không thể đưa con gái về được.

Cha định gọi tài xế riêng của mình đến đón Tiêu Lạc thì Trình Thịnh bước đến
" Không cần phiền người khác như thế đâu lão Tô, con trai của tôi có việc ra ngoài, tiện thể đưa con gái ông về mà! "
Tiêu Lạc sửng sốt, cái gì? Trình Tranh đưa cô về?
" Chú Trình! cháu có thể tự bắt xe về được, không cần phải...!"
" Ở đây rất khó bắt xe lắm, mà đợi tài xế đến đón thì rất mất thời gian, con cứ đi theo con trai của cô đi.

Không sao đừng lo!" Trình phu nhân cười nhẹ nhàng nói với cô, ở đây là khu biệt thự giàu có bậc nhất trong thành phố, hiếm khi có xe taxi qua lại.

Thấy tình cảnh không mấy khả quan, vì đống bài tập đang chờ cô nên cô quyết định đi theo Trình Tranh..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK