Một khoảng yên lặng kéo dài.
Cha mẹ Tạ nhìn nhau, tự hỏi rằng hai đứa này trở nên thân thiết như thế từ bao giờ nhỉ?
Thư ký Hà đứng phía sau lại càng được phen hú hồn.
Cậu đây là lần đầu tiên thấy sếp tiếp xúc gần gũi với một phái nữ như vậy, cho dù là em gái đi nữa thì cũng quá bất ngờ rồi.
Thư Nhiên ôm một lúc rồi mà vẫn chưa thấy anh có phản ứng gì, liền từ từ ngẩng mặt lên nhìn.
“Ôm xong chưa?”
Tạ Bắc Thần lạnh lùng nhìn cô, giọng nói không hề ấm áp chút nào, so với cuộc trò chuyện trên điện thoại vừa rồi chỉ có lạnh hơn chứ không kém.
Anh nhanh chóng đẩy cô ra rồi bước tới phía xe hơi ngồi vào.
Tạ Thư Nhiên cứng đờ, thế mà không hiệu quả sao? Hừ, bổn cô nương đây không tin là mặt anh có thể lạnh vĩnh viễn! Nghĩ xong, cô liền giật lấy hành lý trong tay thư kí Hạ, trên miệng kéo lên nụ cười công nghiệp
“Thư ký Hà, để tôi mang lên xe giúp anh trai nha!”
Nói xong cô liền kéo va ly tới cốp xe, nặng nề nhét nó vào rồi lon ton ngồi vào ghế bên cạnh Tạ Bắc Thần trước ánh nhìn kì thị của ba người kia.
Họ đều có cùng một câu hỏi: “Anh em họ có thân thiết lắm sao?”
Cô không để ý tới biểu cảm của họ, chỉ nhanh chóng thúc giục
“Mọi người lên xe đi chứ? Về nhà sớm cho ấm người!”
Thư ký Hà gật gù ngồi vào ghế phụ cùng tài xế, cha mẹ Tạ thì leo lên chiếc xe phía sau, cùng trở về biệt thự.
Tạ Thư Nhiên cảm thấy hình như trong xe cũng không ấm hơn bên ngoài là bao nhiêu thì phải, đặc biệt khi một khối băng nghìn năm đang ngồi cạnh cô thế này.
Biết vậy cô đã ngồi cùng mẹ rồi, nhưng đâm lao thì phải theo lao thôi!
“Thần ca, anh đang làm gì vậy?”
Cô chống một tay trên đùi, cằm tựa vào lòng bàn tay, nghiêng người nhìn sang người đàn ông bên cạnh.
Từ góc độ này, gương mặt nam nhân hoàn hảo như tượng tạc với sống mũi cao thẳng, bờ môi mỏng mím nhẹ, đôi mắt sắc sảo nhìn vào laptop đầy chuyên nghiệp, cộng thêm hàng lông mi dài và cong khiến phái nữ là cô cũng phải ngưỡng mộ.
“Ca ca nè, anh có dùng mí giả không vậy? Nhìn còn đẹp hơn cả của em nữa á!”
Cô vô tư nói ra câu hỏi, rồi tủi thân vuốt nhẹ hàng mi của mình.
Rõ ràng cô gắn thêm mi giả rồi chuốt mascara đàng hoàng mà vẫn không đẹp bằng một nam nhân, có tức không cơ chứ?
Thư kí Hà nghe mấy lời nói nhảm của cô liền đánh mắt nhìn qua gương chiếu hậu.
Quả nhiên sếp đang không thoải mái chút nào, ánh mắt ngày càng mất kiên nhẫn, sợ rằng chỉ cần thêm một câu là tiểu thư sẽ bị đá khỏi xe ngay lập tức mất.
Nhưng phận làm công như cậu cũng không dám mở miệng nhắc nhở đâu, lỡ như sếp đá cả cậu thì phải làm sao? Khóc trong lòng nhiều chút!
Tạ Thư Nhiên vẫn chăm chú nhìn anh cho tới khi hai bàn tay gõ máy của anh chợt dừng lại.
Cô vui vẻ nói
“Anh xong việc rồi sao? Nói chuyện với Nhiên Nhiên chút đi mà!”
Tạ Bắc Thần rời mắt khỏi laptop, ánh nhìn lạnh lẽo rơi trên cô em gái bên cạnh.
“Một là em ngậm miệng lại, hai là lăn xuống xe!”
Tạ Thư Nhiên: “…”
Được rồi, cô im được chưa! Hừ, anh trai gì mà gắt thế! Mặt lạnh như tiền ý, đồ tư bản thiếu nhiệt!
Cô ngồi thẳng dậy, đầu dựa về phía sau, nhắm mắt lại giả vờ ngủ cho đỡ ngại nhưng trong lòng đã mắng anh 7749 lần.
.
.
Lâu lâu con trai mới về nhà một buổi, mẹ Tạ đã làm một bữa thịnh soạn để bồi bổ cho anh.
Lúc ngồi vào bàn ăn, Thư Nhiên ngồi cạnh Tạ Bắc Thần, đối diện là mẹ, cha thì ngồi ở vị trí trung tâm.
Trong lúc hai cha con kia đang thảo luận về dự án sắp tới của công ty, mẹ Tạ tỏ ra không hài lòng.
Bà gắp một miếng trứng cá đặt lên bát chồng, cười nói
“Nào lão Tạ, trên bàn cơm thì nên ăn uống, không nên nói chuyện công việc vậy đâu!”
Cha Tạ cực kì chiều vợ liền đáp
“Xin lỗi bà xã! Để anh ăn, anh ăn! Hai đứa cũng ăn nhiệt tình lên, mẹ con nấu nướng vất vả lắm đó!”
Tạ Thư Nhiên nhìn người cha thiếu nghị lực này giống hệt cha cô ở kiếp trước, thê nô không lối thoát.
Nhưng điều cô tò mò hơn là thê nô có di truyền không nhỉ? Tạ Bắc Thần khi bị con đũy tình yêu quật thì sẽ thế nào ta? Trong đầu cô liền mường tượng ra hình ảnh người đàn ông lạnh lùng nhưng lại ‘gọi dạ bảo vâng’, ngoan như cún con khi ở cạnh người yêu.
Ôi trời, lông tơ trên người cô dựng ngược hết cả rồi!
Đột nhiên, chân cô bị người đối diện đá đá mấy cái.
Mẹ Tạ nhìn cô, nháy mắt ra hiệu gì đó nhưng cô không hiểu.
Bà thở dài liền nói thẳng
“Nhiên Nhiên à, chẳng phải con nói sẽ mời bạn tới chơi sao?”
À, là cái vụ xem mắt á hả? Cô mới tới đây có mấy ngày, biết được ai đâu mà giới thiệu!
“Bạn con nay bận hết rồi, mời không được!”
Mẹ Tạ nghe vậy liền thở dài.
Bố con này đúng là không trông chờ được việc gì.
Bà đành tự mình nói vậy
“Thần Thần, mẹ nói điều này không phải hối thúc con gì đâu, chỉ là mẹ lo cho tương lai của con thôi! Con xem, người ta bằng tuổi con đã có hai đứa nhóc bụ bẫm đáng yêu rồi…”
Tạ Bắc Thần nghe bà nhắc tới điều này liền nói
“Mẹ à, con chưa có ý định kết hôn.”
“Nhưng… con sắp 30 rồi đó! Sinh con đẻ cái mà muộn quá thì không tốt đâu!”
Thư Nhiên ngồi bên cạnh hóng chuyện, cái đầu nhỏ gật gật tán thành.
“Đúng vậy đó anh trai! Thêm vài tuổi nữa, cơ thể không được khỏe mạnh như bây giờ, chất lượng ‘chung tình’ cũng không còn tốt nữa đâu!”
Mẹ Tạ nghe vậy liền đá nhẹ cô một cái
“Con nhóc này, nói năng kiểu gì thế hả?” – rồi lại quay sang anh – “Nhưng mà cũng có lý đấy Thần Thần, con thử nghĩ coi!”
Thư Nhiên nhìn cái mặt đen xì của ông anh mà khoái.
Cho chết cái tội phũ với cô! Nếu không phải cha mẹ ngồi đây thì cô đã cười thành tiếng rồi!
Danh Sách Chương: