• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Được lắm Tạ Thư Nhiên, em dám tặng bánh cho người đàn ông khác trước mặt bạn trai em!” - Tạ Bắc Thần cau mày, giọng điệu tức giận nói.
Tạ Thư Nhiên ngược lại có chút hưởng thụ sự tức giận này.

Cô cong môi cười cười, dùng chất giọng ngọt đến chảy nước nói
“Ai da, Thần Thần, người ta chỉ tặng có một cái bánh thôi mà, anh thế mà liền mắng người ta sao? Thật là bá đạo nha!”
Cô như chú cún nhỏ đáng yêu sáp vào người anh, dùng bàn tay nhỏ nhắn vuốt ve lồng ngực rộng lớn của anh qua lớp sơ mi mỏng
“Có biết người ta thích lắm không hả?”
Cô chớp chớp đôi mắt to tròn của mình, bày ra bộ dáng chính là lẳng lơ cùng cực.
Anh cảm thấy từng sợi lông trên người đều dựng đứng lên.

Lúc trước, anh cực kì ghét những người phụ nữ giả bộ nhõng nhẽo, thừa cơ tiếp xúc thân thể với anh.

Nhưng không ngờ, khi người phụ nữ ấy là Thư Nhiên, khung cảnh lại trở nên quyến rũ, đáng yêu tới vậy.


Yết hầu cứng rắn khẽ lăn một vòng.
“Nhiên Nhiên, em có biết mình đang đùa với lửa không hả?”
Thư Nhiên chỉ tính đùa cho anh vui vẻ, đương nhiên là không biết rằng hành động vô tình này lại có tính công kích mạnh tới nhường nào.

Cô vẫn vô tư hôn lên má anh thêm cái nữa
“Ôi trời, ca ca ghen đấy à? Nào, em hôn một cái liền hết ghen nha! Bình giấm chua…”
Lời nói của cô đột ngột bị cắt ngang, nam nhân dùng sức ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, thân thể hai người theo đà mà áp sát vào nhau, khu vực đẫy đà bị ép đến biến dạng trên cơ ngực rắn chắc của người đàn ông.
Theo từng tiếng hôn ái muội vang lên, cô cảm nhận được thân nhiệt ngày càng tăng của anh.

Giờ thì cô hiểu ‘đùa với lửa’ trong lời anh là ý gì rồi.

Cô không phải không muốn cùng anh, nhưng đây là công ty, là phòng làm việc đó nha! Sao có thể làm những việc không đứng đắn ở nơi này được.

Cô vội vàng muốn tách ra khỏi anh, nhưng quá muộn rồi! Nụ hôn không hề có dấu hiệu chậm lại, anh càng hôn càng mạnh mẽ xâm lược khiến cô phải liên tục ngã người về phía sau.

Cho tới khi cô hoàn hồn thì phát hiện bản thân vậy mà nằm trên đống tài liệu của anh, cổ áo bị kéo sâu xuống, còn anh thì ngang nhiên đè lên cơ thể nhỏ bé của cô, thoải mái chu du trên vùng da trắng nõn bị lộ ra bên ngoài.
“Bắc Thần… khoan… Đừng mà…”
Anh túm lấy cổ tay cô, kéo lên đỉnh đầu, một tay nhanh chóng cởi hết đống cúc áo phiền phức để lộ ra cặp đào e ấp trong chiếc bra trắng thuần khiết.
Anh dùng tay giật cà vạt và cổ áo sơ mi xuống, đồng thời thu hết biểu cảm ngại ngùng của cô gái vào mắt.

Hai con người như viên bảo thạch lấp lánh, làn nước mỏng manh khẽ phủ lên đôi mắt, cảm tưởng như chỉ cần chạm là sẽ tuôn ra như suối ngọc.


Gò má ửng hồng tới tận mang tai, bờ môi căng mọng khẽ mím chặt như bị ăn hiếp mà không dám nói.
Thật là con m* nó mê người mà! - Anh nhịn không được phải chửi tục trong lòng.
“Bảo bối à, bây giờ em mới xin tha thì đã muộn rồi!”
Tiếp theo là gì thì không nói cũng biết!...
Từng cái hôn vừa ấm áp vừa có chút đau rơi dọc cần cổ thiên nga, bầu ngực căng đầy bị anh kích thích liền phập phồng theo từng cái chạm.

Đầu óc dần rơi vào dục vọng sâu thẳm mà trở nên mụ mị, cô nương theo anh, cánh tay mềm mại ôm lấy bờ lưng rắn chắc, mặc cho anh làm loạn trên thân thể mình.

Trong phòng làm việc với tông màu trầm lạnh, hai thân ảnh quấn quít với nhau kia liền trở nên vô cùng nổi bật.

Cùng với những âm thanh xác thịt, răng môi va chạm, tiếng nỉ non nũng nịu của nữ nhân và tiếng rên sảng khoái của người đàn ông, không gian vốn nghiêm túc bao nhiêu liền biến thành ái muội và d*m mĩ bấy nhiêu…
________
Thư kí Hà vừa mới đi pha cốc cà phê cho sếp về, đang định gõ cửa thì liền lùi lại một bước.

Trên gương mặt cậu treo một nụ cười công nghiệp, nhưng ánh mắt lại vô hồn, trong lòng không ngừng niệm thần chú
“Không nghe thấy gì hết, không biết gì hết!”

Đột nhiên phía sau vang lên tiếng nói
“Thư kí Hà, Tạ tổng có trong đó không? Tôi có việc quan trọng cần tìm anh ấy!”
Cậu liền quay người lại, ánh mắt thân thiện
“Chàng trai trẻ, cậu còn cần công việc này nữa không?”
“Anh nói gì vậy? Đương nhiên là cần rồi! Năm sau em còn muốn cưới vợ nữa nha!”
Cậu gật đầu tỏ vẻ đồng cảm
“Nếu chú còn muốn làm thì hiện tại tốt nhất nên tránh xa tầng lầu này ra!”
“Tại sao?”
“Trong vòng 1 tiếng, à không, tới giờ cơm trưa, sếp đều bận rồi, không rảnh gặp cậu.”
“Hả? Chẳng phải sếp nói đưa cái này tới càng sớm càng tốt sao?”
Thư kí Hà cùng cả phòng thư kí ngồi phía sau đều nhếch mép nhìn anh chàng này, trong mắt chính là hai chữ
“ĐỒ NGỐC!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK