• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn bản thân trong gương, Sơ Nhất chỉnh lại khăn tắm, cô nhét đầu kia của khăn tắm vào dưới cánh tay, nhẹ nhàng mở cửa ra.

Trước tiên thò đầu ra ngoài nhìn xung quanh một vòng, xác định bên ngoài không có ai, Sơ Nhất mới cẩn thận đi ra, tay cô đặt lên trước ngực để che đi cảnh xuân ở trước ngực.

Mặc dù khăn tắm rất to, nhưng chỉ có thể che đến ngang đùi cô.

Sơ Nhất lao nhanh vào phòng, mở tủ quần áo lấy đồ ngủ.

Lúc này cô đang rất căng thẳng, động tác nhanh chóng lại hoảng loạn, lúc chuẩn bị mặc quần áo, cô đột nhiên lại nhớ ra cửa phòng còn chưa khóa.

Sơ Nhất lập tức đặt quần áo trong tay xuống rồi chạy đi đóng cửa.

Gần tới nơi, cánh cửa đột nhiên mở ra.

Sơ Nhất che ngực, cô nhìn Kiều An Sâm, bầu không khí sau đó như bị đông lại, gương mặt của Kiều An Sâm cóchút bối rối, anh lùi về phía sau rồi đóng của lại.

"Xin lỗi."

Căn phòng lại lần nữa trở nên yên tĩnh, Sơ Nhất ngơ ngác nhìn cánh cửa kia, mặt không cảm xúc khóa cửa lại.

Bên trong có tiếng khóa cửa, Kiều An Sâm đứng bên ngoài, trong đầu hiện lên một màn vừa rồi.

Anh thở hổn hển, vầng trán ướt đẫm mồ hôi do vận động mạnh, nhiệt độ cơ thể dường như tiếp tục tăng lên.

Kiều An Sâm lau mặt, đi vào phòng bếp, rót cho mình một cốc nước đá.

Uống nước xong, anh lại đi vào phòng, phòng ngủ im lặng không một tiếng động, ở giữa giường hơi nhô lên, mơ hồ có thể thìn thấy đường cong cơ thể, Sơ Nhất vùi người trong chăn, chỉ lộ mái tóc rối bời.

Anh đột nhiên nói: "Anh về rồi."

Người trong chăn không hề động đậy, một lát sau truyền ra một tiếng đáp lại rất nhỏ.

" Vâng..."

Kiều An Sâm đứng im một lúc, xác định cô không nói chuyện nữa, anh mới đi đến tủ quần áo bên cạnh lấy đồ ngủ, lúc sắp bước vào phòng tắm, anh lại nói.

"Không nên trùm chăn kín đầu như vậy, sẽ bị ngạt thở."

Sơ Nhất: "..." Xin anh đừng nói gì nữa, ngạt thở thì ngạt thở, tốt hơn là ngạt thở chết đi.

Cuối cùng Kiều An Sâm cũng thấy người trên giường cử động, nhưng cô lại chui sâu vào trong chăn, ngay cả tóc cũng biến mất.

Kiều An Sâm đi vào phòng tắm rồi sau đó đóng cửa lại.

Nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, Sơ Nhất mới dám vén chăn lên một chút, gương mặt vì thiếu oxy nên đỏ ửng, cô nhanh chóng hít thở không khí trong lành.

So Nhất nhìn lên trần nhà, tâm trạng dần dần bĩnh tĩnh lại, sự xấu hổ ban nãy cũng tiêu tan không ít.

Kiều An Sâm lau khô tóc, người trên giường cũng đã trở lại trạng thái bình thường, hai mắt nhắm lại, hình như là đã ngủ rồi.

Bước chân nhẹ nhàng, ánh mắt một bên ở trên gương mặt của Sơ Nhất, một bên cẩn thận vén chăn nằm xuống.

Cảm nhận được một bên giường lún xuống, lông mi của Sơ Nhất khẽ động, giống như một con bướm nhẹ nhàng vỗ cánh, đúng lúc bị Kiều An Sâm phát hiện ra.

"Em ngủ rồi à?" Anh khẽ hỏi, Sơ Nhất im lặng hai giây, nhắm mắt rồi trả lời.

"Ngủ rồi."

"...."

Kiều An Sâm im lặng, đột nhiên nghĩ tới truyện vừa nãy, anh suy nghĩ một lúc rồi giải thích.

"Thực ra vừa rồi anh không nhìn thấy gì cả, có khăn tắm che, hơn nữa ..." Chúng ta cũng đã kết hôn rồi.

Kiều An Sâm còn chưa kịp nói xong đã bị Sơ Nhất bịt miệng lại, cô trợn mắt, đôi mắt lớn sáng long lanh, không giống bộ dạng "ngủ rồi" lúc trước.

"Đừng nói nữa." Sơ Nhất lớn tiếng nói, tâm trạng xấu hổ toàn bộ tan thành mây khói.

Kiều An Sâm không phản kháng lại, để cô tùy ý che lại, sau đó anh nhẹ nhàng lấy tay của cô xuống.

"Anh không nói nữa."

Thái độ dịu dàng ngoan ngoãn của anh đã trấn an Sơ Nhất, cô khẽ hừ một tiếng, siết chặt chiếc chăn con thỏ của bản thân rồi quay lưng lại.

Hai người nằm cùng giường nhưng không nói chuyện với ai, không khí yên tĩnh lạ lùng, Kiều An Sâm nhìn ánh sáng màu cam trên đầu, tâm trạng có chút phập phồng.

Trong đầu lại hiện cơ thể trắng nõn kia, bả vai nho nhỏ, hai tay che ngực, xương quai xanh mảnh khảnh, ánh mắt to tròn, như một con thú nhỏ sợ hãi, nhút nhát sợ sệt nhưng lại đáng yêu.

Yết hầu Kiều An Sâm chuyển động lên xuống, đột nhiên nhìn sang bên cạnh.

"Sơ Nhất."

"Chuyện gì vậy?" Cô không có quay đầu lại, vẫn quay lưng về phía anh, buồn bực nói.

"Chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp."

"...Hả?" Sơ Nhất quay người qua, nghi ngờ nhìn anh, ánh mắt của Kiều An Sâm rất sâu, dường như mang theo một tia hứng thú không tên.

Trong đầu cô "oanh" một cái, suy nghĩ bỗng trôi đi.

Vợ chồng hợp pháp....Vì vậ... Là muốn thực hiện nghĩa vụ vợ chồng sao...!

"Anh là một người đàn ông bình thường."

"...."

Hai người nằm đối mặtt với nhau, Kiều An Sâm khẽ thở dài, anh vén mấy sợi tóc trên gò má cô ra đằng sau tai, cơ thể của cô chợt cứng lại

"Anh muốn em làm một số việc."

Sơ Nhất ngây người, đầu óc trống giỗng, không biết mình nên phản ứng như thế nào, chỉ có thể ngây ra thuận theo câu hỏi của anh.

"Ví dụ như...."

Lời nói vừa cất lên, cô bắt đầu cảm thấy hối hận, hận không thể đánh chết bản thân.

Tay Kiều An Sâm luồn qua sau đầu cô, sau đó nghiêng người qua.

"Ví dụ như vậy."

Một nụ hôn dịu dàng dừng ở trên trán, tiếp theo là chóp mũi, sau đó đến đôi môi.

Động tác của anh rất nhẹ nhàng, hơi thở nóng rực phả lên mặt cô, mùi hương trên người của Kiều An Sâm và cô đều giống nhau, là mùi biển tươi mát.

Sữa tắm là do Sơ Nhất chọn.

Nút áo ngủ bị cởi ra, nụ hôn của anh dần dần đi xuống, Sơ Nhất đỡ lấy bả vai anh, giọng nói trầm thấp của Kiều An Sâm vang bên tai cô.

"Còn có như vậy."

"Như vậy nữa."

Kèm theo lời nói là từng động tác, ngón tay anh giống như đốt lửa trên cơ thể cô, từ xương cụt di chuyển lên trên khiến cô bủn rủn lẫn tê dại, lý trí bắt đầu hỗn loạn, Sơ Nhất nhắm mắt, khẽ rên nhẹ.

"Anh đừng nói nữa..."

Cô không hề phát hiện giọng nói của bản thân lúc này có bao nhiêu mềm mại, nghe vậy Kiều An Sâm ngừng lại trong nháy mắt, tiếp theo hoàn toàn xoay người lại, đem cô đặt ở dưới thân.

....

Trước khi kết hôn, Sơ Nhất đã cùng Trình Lật thảo luận về lần đầu tiên.

Cô nói nếu đối phương là Kiều An Sâm, cô sẽ không kháng cự, bởi vì lần đầu tiên gặp mặt, cô đã muốn ăn anh rồi.

Lúc ấy Trình Lật còn cười nhạo cô.

"Lý thuyết và thực tế hoàn toàn khác nhau đấy, hay là cậu thử trước rồi kể lại cho mình."

Bây giờ, Sơ Nhất nằm trong ngực Kiều An Sâm nghĩ thầm, ngày mai có thể cùng Trình Lật chia sẻ kinh nghiệm mà bản thân đã trải qua rồi.

Thật sự mà nói, hai người đều là lần đầu tiên, Sơ Nhất cảm thấy không tốt lắm, còn Kiều An Sâm có chút thưởng thức.

Vì lo lắng cho cơ thế của cô nên tối qua sau khi kết thúc, anh để cô nghỉ ngơi, nhưng ngày hôm sau, Sơ Nhất đang mơ màng ngủ ngủ thì bị đánh thức, cô cau mày, vô thức ôm lấy người phía trên, khẽ thở dốc.

Hai người bỏ qua bữa sáng, đến buổi trưa, cuối cùng Kiều An Sâm cũng buông cánh, anh rời giường, Sơ Nhất vẫn nằm đó, toàn thân mềm nhũn.

Hôm nay, Kiều An Sâm không muốn đọc sách, sau khi thu dọn xong, anh thấy Sơ Nhất đang ở trên ghế salon nghịch ipad, anh bèn đi về phía cô.

"Đang xem gì vậy?" Anh rất tự nhiên ôm lấy Sơ Nhất đặt ở trên đùi, ôm lấy cô từ phía sau, mặt để lên trên cần cổ của cô.

Sơ Nhất cảm thấy vô cùng căng thẳng.

" Truyện tranh...." Cô lướt ngón tay chỉ cho anh, Kiều An Sâm nhìn vào mắt cô, sự chú ý liền chuyển qua tay cô.

Hai bàn tay nhỏ nhắn lại trắng nõn, có thể dễ dàng nắm lấy, cô là một người nhỏ nhắn, ôm vào rất thoải mái.

Kiều An Sâm khẽ vuốt lòng bàn tay của cô.

Ban đầu Sơ Nhất vẫn còn đọc truyện tranh, nhưng động tác của anh đã khiến cô hoang mang lo sợ, may thay, một lát sau Kiều An Sâm nghe điện thoại, hình như có người ở viện kiểm sát tìm anh, anh đi vào thư phòng nói chuyện.

Sơ Nhất che ngực thở dài.

Nếu mà tiếp tục như vậy nữa, e là trái tim của cô không chịu nổi nữa.

Ở Lam Thành có một phong tục, ba ngày sau khi kết hôn phải quay về nhà mẹ đẻ, mà đấy cũng là ngày nghỉ phép cuối cùng của Kiều An Sâm.

Sáng hôm sau, hai người bắt đầu thu dọn đồ đạc, quà tặng, trái cây và một số đồ vặt khác. Sơ Nhất thay quần áo xong, đang chuẩn bị đi ra ngoài.

Người trong gương có gương mặt hồng hào, khóe mắt chân mày đều tràn đầy ý xuân, cô nhớ tới chuyện đã xảy ra trong hai ngày qua, có chút xấu hổ đi ra.

Kiều An Sâm ngồi trên xe đợi cô, hai nhà khá gần nhau, lái xe chỉ mất nửa tiếng là đến nơi, hai người vừa bước vào cửa đã được sự tiếp đón hết sức nhiệt tình.

Nhân lúc Kiều An Sâm cùng Sơ Thiên nói chuyện, Sơ Nhất bị mẹ của cô kéo vào trong phòng.

"Con gái, con kể mẹ nghe , Kiều An Sâm là người như thế nào?" Ánh mắt của bà không dừng dò xét nét mặt của Sơ Nhất.

Sơ Nhất hoang mang: "Anh ấy rất tốt."

"Vậy hai đứa có hay không cái kia......" Bà Văn Phương thần bí nói, gương mặt không ngừng thăm dò.

Sơ Nhất lấy lại tinh thần, mặt đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa lúng túng.

"Mẹ! Làm sao mẹ biết?"

"Sao lại không biết, mẹ là mẹ con, không phải là mẹ sợ con lần đầu tiên cái gì cũng không hiểu nên muốn chỉ cho con một chút sao..."

"Không cần đâu mẹ! Bọn con rất tốt!"

Sau khi ăn cơm xong hai người chào bố mẹ rồi ra về, mặt Sơ Nhất vẫn còn chưa hết đỏ, Kiều An Sâm vừa tập trung lái xe vừa hỏi cô.

"Em làm sao vậy?"

"Không có gì." Sơ Nhất che kín mắt, ủ rũ nói.

"Mặt của em rất đỏ, có phải ốm rồi không?" Vẻ mặt của Kiều An Sâm tràn đầy lo lắng, thấy vậy liền đưa tay ra sờ lên trán cô, nhưng bị cô né tránh.

"Không phải, em hơi nóng." Cô lấy tay quạt quạt, Kiều An Sâm suy nghĩ một lát rồi chỉnh điều hòa xuống mức thấp nhất.

Không khí lạnh ập tới, gió thổi vù vù, nhiệt độ trong xe trở nên lạnh buốt, hôm nay Sơ Nhất mặc váy, cô xoa xoa hai cánh tay lộ ra ngoài, nhìm trộm Kiều An Sâm.

Người đàn ông trước mặt mặc áo sơ mi dài tay, tay cầm vô-lăng nhìn về phía trước, bộ dạng bình tĩnh, dường như là không cảm thấy lạnh.

Xe dừng lại, cửa mở ra thì một luồng không khí nóng ập tới, Sơ Nhất theo bản năng ôm chặt cánh tay.

Vừa rồi hơi lạnh, cô lại ngại nói ra, trong đầu thầm nghĩ chỉ còn một đoạn đường, cô có thể chịu đựng được, không ngờ càng về sau lại càng lạnh.

Sơ Nhất hít mũi, cô cảm thấy tủi thân nhưng không biết nói với ai.

Không biết bởi vì nóng lạnh đột ngột hay vì nguyên nhân gì khác, buổi sáng thức dậy Sơ Nhất cảm thấy nặng đầu, cả người rất mệt mỏi.

Kỳ nghỉ của Kiều An Sâm đã kết thúc, hôm nay anh đi làm rất sớm, Sơ Nhất không biết anh đi từ bao giờ.

Hiện tại căn nhà vắng tanh, cô tùy tiện ăn xong bữa sáng, mệt mỏi nằm trên ghế sô pha, cầm điện thoại nhắn tin cho anh.

"Em bị ốm rồi."

Sau đó kèm theo biểu cảm đáng thương, Kiều An Sâm chưa trả lời lại, Sơ Nhất tắt điện thoại đặt lên ngực, thầm nghĩ, có lẽ là anh đang bận không để ý.

Kết quả là đợi đến tận trưa, Sơ Nhất mới nhận được một tin nhắn, đó là một tin nhắn hết sức quen thuộc.

"Có nghiêm trọng không? Uống nhiều nước nóng, chú ý nghỉ ngơi."

"...."

Sơ Nhất nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một lúc lâu, có chút không thể tin nổi, cô âm thầm mở Weibo, đa số bình luận của đàn ông là khi ốm phải uống nhiều nước ấm.

Cô sao chép lại liên kết và gửi nó cho Kiều An Sâm.

Vài giây sau.

Kiều An Sâm: [ ? ]

Anh chỉ trả lời một dấu hỏi chấm đơn giản, cơn giận của Sơ Nhất bốc lên tận đỉnh đầu, ngón tay đặt ở khung đối thoại cả buổi không ấn xuống được, cô liên tục hít sâu để điều chỉnh lại tâm trạng.

Nhưng mà không lâu sau, đối phương lại gửi một tin nhắn dài.

[Uống nước ấm để điều trị cảm lạnh: nước ấm có thể kích thích cơ thể đổ mồ hôi và tăng tốc quá trình trao đổi chất của cơ thể, tăng lượng huyết sắc tố trong máu, cũng có thể tăng số lần đi vệ sinh, qua nước tiểu để lấy đi các chất gây viêm của cơ thể. Ngoài ra, nước ấm thường xuyên có thể giúp ngăn ngừa cảm lạnh, viêm họng, xuất huyết não, nhồi máu cơ tim và một số bệnh về da.]

Nhìn qua cũng có thể biết cái này ở trên Baidu, Sơ Nhất thở dài, ngay sau đó Kiều An Sâm còn bổ sung một câu.

[Vì vậy, uống nhiều nước ấm là một cơ sở khoa học, tất nhiên, nếu không thấy khá hơn, em cần phải đi khám bác sĩ.]

[Nhưng bởi vì em mới bị ốm, tốt nhất vẫn nên uống nhiều nước ấm.]

Từ ngữ vô cùng nghiêm túc, như thể khám phá ra một vấn đề khoa học nào đó, dường như Sơ Nhất có thể tưởng tưởng ra khuôn mặt của anh ở đầu bên kia.

Sơ Nhất đặt điện thoại xuống, không chút sức lực nằm ngửa ở trên giường, đôi mắt mờ mịt nhìn lên trần nhà.

...Ai đó làm ơn tới cứu cô đi.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK