"Xin lỗi, tôi xin lỗi, bây giờ chúng tôi sẽ xuống ngay." Sơ Nhất vội vàng đáp, cô nhìn sang Kiều An Sâm, đột nhiên cảm thấy can đảm hẳn lên.
Nhà dưới bị thiệt hại nghiêm trọng, nhưng chỉ giới hạn trong trần nhà và vách tường, trần nhà bị ngấm nước rất lớn, có những vết loang lổ khá xấu xí.
"Cô thấy chưa, nhà của chúng tôi đã lâu không sửa sang lại, bây giờ lại biến thành như vậy, cô nói xem, bây giờ phải tính sao."
"Thật lòng xin lỗi anh chị, toàn bộ chi phí sửa chữa tôi sẽ chịu, anh chị thấy sao?" Sơ Nhất cẩn thận nói, gương mặt lúng túng nhìn về phía chủ nhà, cuối cùng vẫn là người phụ nữ mở miệng trước.
"Sửa chỗ này ít nhất cũng phải mất mấy vạn, chúng tôi còn phải di chuyển đồ đạc để dọn dẹp, hơn nữa chồng tôi phải đi làm, những việc này đều là một tay tôi lo...."
"Thành thật xin lỗi, thật ngại quá, còn gây thêm phiền toái cho anh chị...." Sơ Nhất xin lỗi, cố gắng làm dịu đi cơn tức giận của bọn họ.
"Chuyện lỗi lầm coi như xong, cô trực tiếp chuyển tiền cho bọn tôi, bọn tôi tự mình thuê người làm." Đối phương lên tiếng.
"Cái này..." Sơ Nhất thoáng do dự, bất giác nhìn về phía Kiều An Sâm, khuôn mặt anh đang lộ vẻ suy tư, sau đó tỉnh táo mở miệng.
"Nhà chúng tôi cũng có vài chỗ bị hỏng, tôi đã liên hệ với người sửa chữa, đến lúc đó bảo họ xuống đây xem luôn một thể, có gì còn có thể trợ giúp hai người."
"Về phần đem đến phiền toái cho gia đình, chúng tôi thành thật xin lỗi, nếu không chúng tôi sẽ mua lễ vật bồi thường, chị thấy sao?"
Sắc mặt của đối phương thay đổi liên tục, như thể muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn vào Kiều An Sâm thì lại không có cách nào mở miệng.
Người đàn ông này thoạt nhìn không có định gây khó dễ, dường như bẩm sinh đã mang theo một loại khí chất khiến cho người khác không dám giở trò ở trước mắt anh.
Hai người họ có chút không cam lòng, "Được rồi, không cần phải quà cáp, vậy.. nhà anh có thể bồi thường bao nhiêu tiền."
Sau một hồi thương lượng, Sơ Nhất chỉ mất mấy trăm tệ tiền bồi thường, trên người cô không có nhiều tiền mặt nên chuyển tiền qua wechat cho bọn họ.
Đồ đạc đã có thợ sửa chữa đến giúp đỡ, sau khi xem xét một hồi, Sơ Nhất muốn thay lại sàn nhà, còn trần nhà lầu dưới, phí sửa chữa cũng không đến một ngàn tệ.
Cô nhớ tới "mấy vạn tệ" của vợ chồng nhà kia thì nhất thời không nói lên lời.
"Hôm nay làm phiền anh rồi, đi ăn cơm đi, em mời."
"Xin lỗi, anh phải quay về viện kiểm sát một chuyến."
"À...thật ngại quá." Sơ Nhất nhớ ra anh đã bận rộn cả ngày, cơm cũng chưa kịp ăn lại phải tăng ca, trong lòng không khỏi cảm độn.
Sau đó, cô tiễn Kiều An Sâm xuống dưới, dưới ánh mắt trời, trán anh đổ một chút mồ hôi.
"Em về đi." Kiều An Sâm mở cửa xe, anh nhìn về phía cô, ánh mắt dịu dàng, khiến Sơ Nhất cảm thấy rối loạn.
"Nhớ chú ý đến bản thân, có vần gì thì gọi cho anh."
Cái này nằm ngoài sức tưởng tưởng của cô, câu nói này của Kiều An Sâm đã đánh vào điểm yếu trong lòng Sơ Nhất.
Tất cả những ảo tưởng của cô về tương lai và nửa kia đều có được từ anh.
Thích anh từ cái nhìn đầu tiên, lúc một thân một mình cần sự giúp đỡ thì anh lại xuất hiện.
Cảm giác an toàn là thứ mà phụ nữ không thể cưỡng lại.
Rất nhiều cuộc hôn nhân không có tình yêu nhưng đều khuất phục trước cảm giác an toàn mà đối phương mang lại, huống hồ Sơ Nhất lại vô cùng thích anh.
Cái đêm suy nghĩ có nên kết hôn với Kiều An Sâm hay không, hôm sau Sơ Nhất vẫn còn phân vân do dự, nhưng khi đẩy cửa quán cà phê, cô đã thấy anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Sơ Nhất cảm thấy phẩm chất của người đang ông này cũng tốt, chính trực, hiền lành, chân thành và đáng tin cậy.
Kết hôn với một người như vậy quả thật không có vấn đề gì.
...
Máy chiếu đã chuẩn bị xong, đèn trong phòng đã tắt hết, Sơ Nhất leo lên giường, hai người nằm sát gần nhau, cùng đắp chung một chiếc chăn mỏng.
Hình ảnh rất rõ nét, giống y như màn hình lớn trong rạp chiếu phim, nhưng bầu không khí ở đây ấm áp thoải mái hơn nhiều.
Sau bài hát chủ đề, tên bộ phim xuất hiện ở giữa, rồi từ từ xuất hiện cảnh quay đầu tiên, trong khuôn viên trường, nhân vật nữ chính đạp xe dưới cây long não, ánh mặt trời xuyên qua tán cây thành những mảnh nhỏ rơi trên người cô gái, tạo nên một bức tranh tươi đẹp.
Sơ Nhất hài lòng nheo mắt, tựa đầu lên vai Kiều An Sâm.
Kiều An Sâm nhìn cô một cái, sau đó lại chăm chú xem phim.
Nửa đầu bộ phim rất tươi trẻ và ấm áp, sự tương tác giữa hai nhân vật chính ngọt ngào lại tự nhiên, thỉnh thoảng, Sơ Nhất cười ra tiếng.
"Thật ngọt ngào..." Cô lăn qua lăn lại ở trong chăn, để tìm sự đồng cảm, cô còn cố ý lắc lắc cánh tay Kiều An Sâm.
"Rất ngọt ngào đúng không?"
"Hả?" Kiều An Sâm đang suy nghĩ về hồ sơ vụ án, anh lấy lại tinh thần, sau đó lại tiếp tục xem phim.
"Ừ."
Nét mặt và giọng điệu của anh quá mức đứng đắn, giống như một người học sinh đang trả lời câu hỏi của giáo viên, Sơ Nhất bất mãn bĩu môi, cô tiếp tục xem phim.
Đến nửa sau của bộ phim, nội dung càng trở nên gay cấn, Sơ Nhất chăm chú xem phim, không nói chuyện với Kiễu An Sâm nữa.
Trong phim, hai nhân vật chính rốt cuộc cũng xa cách, nhiều năm sau, họ trở về quê hương và gặp nhau ngay tại nơi quen biết ban đầu.
Dưới ánh nắng chiều, hai người đứng đối diện nhau trên con đường nhỏ, bầu trời sáng rực rỡ, cả hai thoải mái cười với nhau.
Hình ảnh được giữ nguyên, bài hát cuối phim vang lên, danh sách diễn viên chính cùng e-kíp lần lượt hiện lên.
Sơ Nhất vô cùng cảm động, trong lòng tràn đầy thổn thức, cô rất muốn tìm Kiều An Sâm để trút bỏ những cảm xúc khó kìm nén vào lúc này.
Cô hít mũi, nghiêng người chuẩn bị mở miệng.
Ngay lúc này, dưới ánh đèn ấp áp, Kiều An Sâm áp mặt vào gối, hai mắt nhắm lại, hít thở đều đều, dường như đang ngủ rất ngon.
Sơ Nhất: "....."
Sự kích động và hưng phấn của cô ngay lập tức bị mất sạch, cô cảm thấy vẻ mặt cảm động muốn khóc lúc này của mình thật ngu ngốc.
Sơ Nhất bình tĩnh quay lại, lau khô giọt nước mắt còn vương trên khóe mắt, lạnh lùng vén chăn lên bước xuống giường tắt máy chiếu.
Căn phòng trở nên yên tĩnh, Kiều An Sâm vẫn đang ngủ say, Sơ Nhất vô cùng bực bội nhún hai cái, nhưng cũng không thu được phản ứng nào của Kiều An Sâm.
Cô lặng lẽ đưa tay ra tắt đèn trên đầu giường.
Trong bóng tối, Sơ Nhất tức giận không ngủ được.
Nếu như biết rõ bộ dạng chết tiệt này của Kiều An Sâm, cô có chết cũng không kết hôn với anh.
Cuộc sống hôn nhân trong hai tháng nay khiến tâm lí của Sơ Nhất tốt hơn rất nhiều.
Hai ngày sau, kể từ khi bị Kiều An Sâm chọc giận, Sơ Nhất không nói chuyện với anh, cũng xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Sơ Nhất không muốn nhắc lại chuyện tối qua, Kiều An Sâm là người mở lời trước.
Sau khi tan làm về nhà, anh rửa tay sạch sẽ chuẩn bị ăn cơm, đột nhiên nhớ ra gì đó.
"Đúng rồi, bộ phim ngày hôm qua hết lúc nào đấy, anh ngủ quên nên không để ý."
Sơ Nhất: "... Xem phim có phải nhàm chán lắm hay không?"
Kiều An Sâm muốn trả lời là phải, nhưng khi nghĩ tới điều gì đó nên đành sửa lại, đổi thành một lại phương thức khéo léo hơn.
"Không phải, chỉ là anh mệt quá..."
Sơ Nhất gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, cũng không nói gì thêm nữa.
Kiều An Sâm đang ăn cơm, anh lén lút quan sát cô, đột nhiên bị Sơ Nhất phát hiện ra.
"Có vấn đề gì sao?"
"Không có?" Anh cúi đầu xuống ăn cơm.
Bộ dạng lúc này của Sơ Nhất, Kiều An Sâm cũng không biết rốt cuộc có phải là cô đang tức giận hay không, cô ấy vẫn nói chuyện với anh, cũng không có xụ mặt, chắc là không tức giận.
Nội tâm của Kiều An Sâm khẽ buông lỏng, cuối cùng cũng có thể yên tâm ăn cơm.
Danh Sách Chương: