Hồn bay phách lạc về đến nhà, Sơ Nhất cầm hai túi đồ vô thức tiến về phía trước, khi đi ngang qua một thùng rác ven đường, cô chợt bừng tỉnh, nghĩ đến lươn và gà ác mua về nấu cho Kiều An Sâm, cô lại càng tức giận, dừng ở trước thùng rác, cô mở túi đồ, lấy hai món này ra, thẳng tay ném vào trong thùng rác.
Ăn này! Nằm mơ!
Sơ Nhất về đến nhà, tức giận ném hai cái túi xuống đất, thở hồng hộc ngồi trên sopha, bi thương và khổ sở trong lòng biến thành lửa giận, cô chỉ hối hận tại sao khi nãy mình không chụp lấy hai tấm hình làm bằng chứng, xem anh nói như thế nào.
Không lâu sau, Kiều An Sâm trở về, Sơ Nhất đã ngồi đó suy nghĩ về việc phân chia tài sản sau khi ly hôn, sau khi kết hôn, kinh tế của hai người luôn tách biệt, ai dùng của người đó, nhưng Kiều An Sâm nhất quyết đưa một tấm thẻ cho cô, bảo đó là thẻ gia đình, vì vậy, tiền của Sơ Nhất căn bản không dùng đến.
Nhà và xe Kiều An Sâm mua trước khi kết hôn, không liên quan gì đến cô, Sơ Nhất ngẫm nghĩ, đến lúc đó ai quay về nhà nấy, đơn giản lại dễ dàng.
Kiều An Sâm đẩy cửa ra thì nhìn thấy Sơ Nhất đang ngồi thẳng lưng ở trên ghế, phòng khách mở hết đèn, vẻ mặt cô hết sức nghiêm túc, khóe môi mím chặt, ánh mắt dữ tợn, không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Sơ Nhất?" Anh thay giày, nghi ngờ gọi cô một tiếng.
"Em ngồi đó làm gì thế?"
Kiều An Sâm vừa nhìn cô vừa tiến về phía trước, chân vô tình đá vào một chiếc túi nặng, anh cúi đầu nhìn, thoáng nhìn thấy tên siêu thị trên cái túi.
Hơi quen quen.
Kiều An Sâm vô thức nghĩ, trong đầu lóe lên thứ gì đó.
Hình như hôm nay anh gặp Bạch Lam ở ngay trước cửa siêu thị này.
Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải Sơ Nhất, cặp mắt tràn đầy ý cười, nay chỉ còn đau thương và giận dữ, hung dữ nhìn chằm chằm anh.
"Sơ Nhất, hôm nay em nhìn thấy anh hả?" Kiều An Sâm đi tới đứng ở trước mặt cô, Sơ Nhất ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Kiều An Sâm.
"Đúng vậy, em thấy anh đi cùng một người phụ nữ, cô ấy che ô cho anh, anh cầm túi cho cô ta, em gọi điện hỏi anh, kết quả anh chỉ trả lời em qua loa lấy lệ, có phải các người đi siêu thị mua sắm cùng nhau không!"
"Không phải." Kiều An Sâm nhớ lại tình hình lúc đó và cả nội dung cuộc điện thoại.
"Anh đi ăn cơm, gặp cô ấy ở cửa siêu thị nên tiện thể đưa cô ấy về."
Nghe thấy lời giải thích nghiêm túc của anh, Sơ Nhất càng điên tiết, những điều này có quan trọng không??? Điều quan trọng nhất là người phụ nữ kia kìa!
Cô nói không thành lời, hai mắt mở lớn, lồng ngực phập phồng theo nhịp thở.
"Người gọi điện nhắn, tin với anh lúc trước cũng là cô ấy sao?" Sơ Nhất kiềm chế cảm xúc hỏi, Kiều An Sâm chậm chạp liếc cô một cái rồi đáp.
"Đúng vậy."
"Anh nói dối em là vì công việc?" Trái tim của Sơ Nhất lạnh lẽo, không thể tin nhìn anh.
"Lúc trước đúng là vì công việc." Kiều An Sâm kiên nhẫn nói, Sơ Nhất lập tức chất vấn.
"Tối nay thì sao? Cũng là vì công việc sao!"
Kiều An Sâm dừng lại, một lát sau mới lên tiếng, "Không phải."
Sơ Nhất tức giận đến mức không buồn cãi nhau với anh, cô có cảm giác bản thân đang diễn kịch một mình, một người trong cuộc khác hoàn toàn không thèm để ý.
Sơ Nhất vẫn luôn ngẩng đầu nhìn Kiều An Sâm, cổ cũng mỏi rồi, lười giằng co tiếp với anh. Thôi được rồi, muốn làm gì thì làm, cô không hầu hạ nữa.
Sơ Nhất đứng dậy, không nhìn anh lấy một cái, mặt lạnh tanh bước thẳng vào phòng.
"Sơ Nhất." Kiều An Sâm đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, nói: "Có phải em đã hiểu lầm gì rồi hay không?"
"Ai biết có phải hiểu lầm hay không." Sơ Nhất cười lạnh, hất tay anh ra.
"Trước kia Bạch Lam xảy ra chút chuyện, nên cô ấy và mẹ của cô ấy nhất quyết phải mời anh ăn cơm." Kiều An Sâm bình tĩnh giải thích.
"Em đừng suy nghĩ nhiều."
Sơ Nhất nghe anh gọi tên người phụ nữ khác, tim như vừa bị tưới Acid Sulfuric, vừa đau vừa tức, hận không thể nhào tới đánh Kiều An Sâm một trận.
Cô quay lại, hung dữ lườm anh.
"Em đừng suy nghĩ nhiều? Lúc trước em mới chỉ vẽ Qúy Mộc Bạch, anh đã giận dỗi như vậy, anh nhìn lại mình xem anh đã làm cái gì!"
Đầu Sơ Nhất nóng nên, không lựa lời đã nói.
"Em không sống nổi cuộc sống như vậy nữa!"
"Sơ Nhất!" Vẻ mặt Kiều An Sâm lập tức thay đổi, ánh mắt nặng nề nhìn cô.
"Giữa anh và Bạch Lam không có chuyện gì hết, em giận cũng không sao, nhưng đừng nói những lời như vậy."
"Vậy thì tại sao ngay từ đầu anh lại gạt em!" Sơ Nhất uất ức gào lên.
"Anh không gạt em." Kiều An Sâm kìm nén cảm xúc, hít một thật sâu: "Lúc đầu em hỏi anh, anh cảm thấy chuyện đó không phải là chuyện quan trọng, vì vậy mới không giải thích cụ thể cho em nghe."
Kiều An Sâm hơi cau mày và giải thích một cách bình tĩnh.
"Bản án trước kia anh phụ trách, Bạch Lam chính là người trong cuộc, cha cô ấy có hành vi bạo lực gia đình nghiêm trọng kéo dài nhiều năm, có lần suýt chút nữa đánh chết mẹ cô ấy, lúc đó Bạch Lam lỡ tay giết chết bố của mình."
"Vì Bạch Lam cũng là nạn nhân nên bị xử là phòng vệ chính đáng, hơn nữa còn là trẻ vị thành niên nên hình phạt được giảm nhẹ... cô ấy vừa mới được thả ra gần đây thôi."
"Sau khi được thả ra, tình trạng của Bạch Lam rất tệ, sức khỏe của mẹ cô ấy cũng kém... lần trước cô ấy gọi điện để hỏi thăm một số chuyện về vụ án năm đó."
Kiều An Sâm nhìn cô: "Em còn nhớ vụ bạo hành gia đình anh đã kể cho em nghe lúc trước không? Lúc ấy em còn buồn cả đêm."
"Anh không muốn giấu em, chỉ cảm thấy những chuyện này không cần phải nói ra thôi."
Bản chất công việc của Kiều An Sâm yêu cầu anh phải tiếp xúc với quá nhiều mặt tối của con người, anh cũng không muốn để Sơ Nhất biết những điều này.
Nhận thức của cô đều là những thứ tốt đẹp, không biết quá nhiều ác ý, mỗi khi Kiều An Sâm kể cho cô nghe một số chuyện liên quan đến công việc của mình, anh luôn cảm thấy xấu hổ vô cớ.
Cô chỉ nên hạnh phúc vui vẻ như bây giờ thôi.
Anh không ngờ điều đó lại khiến cô hiểu lầm sâu sắc như vậy.
Hơn nữa, theo anh đây là một chuyện hết sức tầm thường, chỉ không ngờ sẽ có ngày hôm nay, Sơ Nhất còn suy nghĩ nhiều như vậy.
Đầu óc Sơ Nhất rối bời, không biết phải nói gì, dòng suy nghĩ trôi đi, cô chợt nhớ đến một chuyện.
"Vậy anh giúp cô ấy chuyện gì?"
Kiều An Sâm trả lời, "Anh giới thiệu công việc cho cô ấy."
Sơ Nhất im lặng nhìn mặt đất một lúc lâu, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn anh, hai mắt đỏ hoe, ẩn chứa đau đớn và chán ghét bản thân, nức nở nói.
"Xin lỗi anh, Kiều An Sâm."
"Em là người rất ích kỷ."
"Mặc dù cô ấy rất đáng thương, em cũng muốn giúp cô ấy, nhưng nghe anh kể những chuyện này, em vẫn thấy khổ sở." Cô sụt sịt, nước mắt cô rơi xuống, như một đóa hoa nước rơi xuống mặt đất.
"Em không muốn anh đối xử tốt với cô ấy, không muốn anh gặp mặt cô ấy, thậm chí còn không muốn hai người liên hệ với nhau."
"Em tệ quá."
"Chắc do em ghen ghét đến nỗi điên mất rồi."
Kiều An Sâm đứng im nhìn Sơ Nhất, cô cúi thấp đầu khóc nức nở, nghẹn ngào nói, bả vai run lên, dường như đang rơi vào nỗi đau khổ không thể kiềm chế
Mà nỗi buồn này do anh mang lại.
Kiều An Sâm ôm cô vào lòng, bàn tay vỗ nhẹ vào sau đầu cô, đầu áp vào má cô, không nói gì.
Hai người ôm nhau trong phòng khách, thời gian dần trôi qua, nước mắt Sơ Nhất thấm đẫm vai áo Kiều An Sâm, lát sau, cảm xúc của họ dần dần bình tĩnh trở lại.
Vành tai bị ai đó hôn một cái, anh thì thầm nói: "Anh xin lỗi".
Vì đã làm em buồn như vậy.
Xin lỗi vì đã không giải thích rõ ràng ngay từ đầu.
Kiều An Sâm đột nhiên hối hận vì mình đã để xảy ra tình huống này, nhưng nếu thời gian bắt đầu lại, có lẽ anh cũng sẽ đưa ra lựa chọn tương tự.
Tư duy và thói quen là những thứ đã khắc sâu trong cơ thể anh, dù có lặp đi lặp lại bao nhiêu lần thì kết quả vẫn vậy.
Sau khi bình tĩnh lại, Sơ Nhất khịt mũi một cái, đứng thẳng người lại, vươn tay về phía anh.
"Đưa điện thoại của anh cho em."
"Sao vậy?" Tuy hỏi vậy, nhưng vẫn theo bản năng lấy điện thoại ra, đặt vào lòng bàn tay cô.
"Em muốn xem hai người nói gì." Dứt lời, Sơ Nhất mở khóa điện thoại xem lịch sử tin nhắn của anh.
Quả nhiên, số xa lạ ngày đó đã đổi tên thành Bạch Lam.
Phía trên có vài thông báo.
Kiều An Sâm đứng đó, mím môi, để mặc Sơ Nhất nhìn, cô vừa xem vừa dùng giọng mũi hỏi anh.
"Hôm nay hai người ăn cơm xong còn làm gì nữa?"
"... Chỉ ăn cơm thôi."
"Kể chi tiết quá trình." Sơ Nhất nói mà không ngẩng đầu lên, Kiều An Sâm bất lực mà trả lời.
"Anh đỗ xe trước cửa siêu thị thì gặp cô ấy, sau đó xách đồ giúp cô ấy về nhà, trò chuyện với mẹ của cô ấy, bởi vì em gọi điện thoại giục anh về, nên anh ăn hai miếng cơm rồi về luôn."
Sơ Nhất đã đọc hết nội dung cuộc trò chuyện của hai người, bên kia tỏ ra rụt rè và khách khí, phong cách của Kiều An Sâm vẫn trước sau như một, nội dung xoay quanh công việc, bệnh tình của mẹ và vụ án năm đó.
Rất bình thường, không có dấu vết của sự mờ ám.
Sơ Nhất trả lại điện thoại cho anh, nhìn thẳng vào mắt Kiều An Sâm, cố tỏ ra nghiêm túc, nhưng vì vành mắt đỏ hoe nên không có chút uy hiếp gì cả.
"Lần sau anh không được giấu em chuyện gì nữa."
Anh hắng giọng một cái, đồng ý đáp: "Được."
"Cũng không được liên lạc với cô ấy thường xuyên." Sơ Nhất mất tự nhiên nói, Kiều An Sâm im lặng vài giây trước khi làm rõ.
"Bọn anh rất ít khi liên lạc."
"Lần này mẹ cô ấy đích thân gọi cho anh, anh mới qua đó."
"Ồ." Sơ Nhất dụi mắt, buồn bực đáp.
Khóc xong rồi, mắt hơi khô và ngứa, nhìn thấy động tác của cô, Kiều An Sâm nâng đầu cô lên, nghiêm túc nhìn Sơ Nhất, lên tiếng.
"Lấy khăn ướt đắp một lát nhé?"
"Không cần đâu." Sơ Nhất quay mặt đi, tránh khỏi tay anh.
Kiều An Sâm luống cuống đứng ở đó, không biết nên làm gì để cô vui lên, hai người im lặng một lúc, Sơ Nhất cúi đầu, lí nhí nói.
"Anh ôm em đi."
Trong lòng vẫn rất khó chịu.
Dường như chỉ có cái ôm của anh mới có thể xua tan buồn phiền.
Sơ Nhất được như ý nguyện, cô được anh ôm vào lòng, nhiệt độ quen thuộc bao bọc lấy cơ thể, Kiều An Sâm ôm cô thật chặt, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô.
"Sơ Nhất."
"Dạ?"
"Anh chỉ thích em." Anh đột nhiên nói, Sơ Nhất ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp con ngươi vừa đen vừa sáng của Kiều An Sâm..
"Hả...?" Cô như bị mê hoặc, ngơ ngác thốt ta một từ.
"Vì vậy, sẽ không có người khác." Kiều An Sâm nhấn mạnh.
"Chỉ có em thôi."
Sơ Nhất chưa từng nghe Kiều An Sâm bảy tỏ tình cảm với cô bao giờ, ngay cả khi hai người gắn bó thân mật nhất, anh cũng chỉ siết chặt hàm, thở dốc bên tai cô.
Ngoại trừ câu "Vợ ơi, anh yêu em" học theo chương trình tạp kỹ kia.
Sơ Nhất nhìn vành tai anh dần đổ lên, cảm thấy câu nói này đã là cực hạn với anh rồi.
Sự tủi thân và chua xót trong lòng vơi đi đôi chút, mặc dù vẫn còn khó chịu, nhưng cô không còn cảm thấy phẫn nộ và bi thương như lúc nãy nữa.
Cô đang định lên tiếng thì...
"Em dính mưa à?" Nói xong câu đó, Kiều An Sâm không dám nhìn vào mắt cô nữa, vô thức đưa mắt lên đỉnh đầu cô, chợt phát hiện tóc Sơ Nhất đã ướt hết.
Anh cau mày, trầm giọng hỏi.
"Còn không phải bị anh chọc giận sao!" Vừa nhớ lại ký ức không vui đó, Sơ Nhất lại nổi cáu, ánh mắt Kiều An Sâm tràn đầy áy náy, anh chạm vào đầu cô.
"Đi tắm nhé?"
Sơ Nhất không trả lời, tùy hứng ôm lấy hắn, mím môi lại có vẻ hờn dỗi, trên đỉnh đầu mơ hồ có tiếng thở dài, sau đó cả người bị nhấc bổng lên.
Kiều An Sâm trực tiếp bế cô đi vào phòng.
"Tắm trước, nếu để bị ốm sẽ rất khó chịu."
"Nhưng em giận đến mức không tắm được." Sơ Nhất tức giận đá vào chân anh.
"Vậy anh phải làm gì em mới không giận nữa?" Kiều An Sâm thở dài, để cô tùy ý bắt nạt.
"Anh cảm thấy mình sai ở đâu?" Cô ngẩng đầu lên hỏi, cả hai đã vào phòng tắm, Kiều An Sâm đặt cô xuống, nhìn thẳng vào mắt cô.
"Thứ nhất là lúc em hỏi, anh không nên giấu diếm mà nên thẳng thắn với em."
"Thứ hai là anh không nên nhận lời ăn cơm."
"Cái thứ ba..." Kiều An Sâm suy nghĩ một chút rồi hỏi cô.
"Còn gì nữa sao?"
"Đương nhiên là có!" Sơ Nhất lập tức đứng thẳng, ngẩng mặt lên lườm anh, đếm ngón tay
"Ngoài em ra, anh không nên che chung ô với người phụ nữ khác, không nên trả lời qua loa với em trong điện thoại, không..." Vốn từ của Sơ Nhất có chút nghèo nàn, vắt óc suy nghĩ, cuối cùng mới nghĩ ra một câu.
"Anh không nên tiếp xúc quá nhiều với những người phụ nữ khác!"
Kiều An Sâm gật đầu mà không cần suy nghĩ nhiều.
"Được."
Anh bóp mặt Sơ Nhất, nhẹ giọng dỗ dành: "Anh hứa với em, đi tắm đi."
Có người nói nước nóng có thể rửa sạch buồn phiền, Sơ Nhất cảm thấy tuy rằng không có cơ sở khoa học, nhưng có vẻ đúng.
Nhớ lại nỗi đau xé lòng trước đây, ngoài một chút không vui, những thứ còn lại dường như đã gần như biến mất.
Hai người nằm trên giường, cô nép vào vòng tay của Kiều An Sâm, duỗi tay ra ôm anh, có lẽ vẫn còn hơi sợ hãi.
Lặng lẽ ôm nhau, sự bình yên sau rạn nứt được chữa lành thật quý giá.
Sơ Nhất đột nhiên nhớ tới những gì Kiều An Sâm đã nói.
"Đúng rồi, không còn cách nào khác để giúp những gia đình đang bị bạo lực gia đình sao?"
"Không phản kháng thì người sống sờ sờ sẽ bị đánh chết, còn chống cự sẽ phải bồi thường cả cuộc sống của mình, tại sao lại như vậy chứ?"
"Họ thật đáng thương."
Sau khi sự ghen tuông của phụ nữ biến mất, lý trí quay trở lại, Sơ Nhất nghĩ đến Bạch Lam, cô ấy vẫn còn trẻ như vậy, lẽ ra khoảng thời gian học cấp ba phải là quãng thời gian đẹp nhất trong đời mới đúng, kết quả lại bị chôn vùi vì bất hạnh của gia đình, tạo thành bóng đen cả đời không thể xóa được.
"Đây chỉ là một ví dụ, không phải tất cả các gia đình đang bị bạo lực gia đình đều có kết cục này." Kiều An Sâm bất lực nhìn cô.
Bầu không khí trở nên nặng nề.
Mặc dù không có sự đồng cảm sâu sắn trên thế giới, nhưng sau khi biết được nỗi đau của người khác, bản thân như được tự mình trải nghiệm, mang theo một chút thổn thức và khổ sở.
Nhất là với người có trí tưởng tượng phong phú như Sơ Nhất
Cô cau mày, như thể sắp khóc.
Sơ Nhất nghĩ đến cô gái vừa gặp tối nay, cô ấy mặc một chiếc váy trắng đơn giản, rất gầy, khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng, có thể thấy cô ấy là kiểu con gái ăn nói nhỏ nhẹ dịu dàng.
Nhưng không ngờ vận mệnh lại biết trêu đùa người khác như vậy.
Đôi vai gầy gò ấy đã sớm trải qua những đày đọa của cuộc đời.
Phụ nữ luôn theo cảm tính, yêu ghét thay đổi quá nhanh, hơn nữa còn có thể tồn tại song song.
Mặc dù Sơ Nhất vẫn không thích cô ấy tiếp cận Kiều An Sâm cho lắm, nhưng điều đó không ngăn được sự đồng cảm của cô dành cho cô ấy.
"Thực ra vẫn còn nhiều cách giải quyết, có thể thu thập chứng cứ và ra tòa nộp đơn ly hôn và yêu cầu bồi thường theo quy định của pháp luật, nếu là loại người độc ác, dây dưa không dứt, biện pháp hiệu quả hơn là gọi cảnh sát hoặc di chuyển ra khỏi nơi cư trú."
Kiều An Sâm sờ đầu cô an ủi: "Bi kịch vì ít nên mới chúng ta chứng kiến, không phải toàn bộ thế giới này đều như vậy."
"Đừng buồn."
"Vậy anh sẽ đối xử tốt với cô ấy chỉ vì thông cảm cho cô ấy sao?" Sơ Nhất ngẩng mặt trong vòng tay anh hỏi. Kiều An Sâm không biết tại sao chủ đề lại chuyển sang chuyện này, anh có chút đau đầu.
"Sơ Nhất, nếu mỗi một người như vậy anh đều phải thông cảm cho họ thì anh đã chết vì kiệt sức rồi."
"Vậy ý của anh là chỉ thông cảm cho cô ấy thôi đúng không?" Sắc mặt Sơ Nhất lập tức căng thẳng, như thể đối mặt với quân địch.
"Không phải." Kiều An Sâm cau mày, bất lực giải thích.
"Ý anh là, nếu không phải cô ấy gọi điện cho anh, anh hoàn toàn không nhớ đến chuyện này."
"Hừ."
Tuy không biết lời anh nói là thật hay giả, nhưng trong lòng Sơ Nhất không giấu được sự phấn khích nhỏ nhoi.
Trong hôn nhân luôn có đủ thứ rắc rối và thử thách, nhưng điều đó không quan trọng, chỉ cần cố gắng giải quyết và trao đổi thì mọi chuyện sẽ qua.
Suy cho cùng, ai cũng kết hôn lần đầu, không ai tốt hơn ai.
Danh Sách Chương: