- Cứ yên tâm, cái gì có thể mất, chứ cái đó mà mất thì tự dưng sẽ có người trả lại cho thôi.
Vi không hiểu, nhưng cũng ngại không hỏi thêm, liền tin vào lời nói của bác gái.
Sáng sớm hôm sau, cô có việc phải đến chỗ công an xã một chuyến. Trên con đường làng vắng tanh, cô gặp phải Chính. Anh bắt chuyện trước.
- Vi, Vi ơi, đợi với.
- Em chào anh.
- Em đang đi đâu đấy?
- Em lên công an xã có tí việc.
- Ồ, thế đi chung đi, anh cũng đang đến đó.
- Vâng.
Cả hai liền đâm vào ngõ cụt. Họ vốn không quen nhau được bao lâu, cả hai cũng không phải là người quảng giao, nên đi riêng thế này, vẫn khá khó nói chuyện. Vi muốn phá vỡ cái bầu không khí im ắng ấy, kể lại:
- À mà, hôm qua em bị sốt cao lắm, lúc ngủ mơ toàn mấy cái gì đâu không à.
- Em bị ốm hả, có làm sao không?
- À, em khỏi rồi, sốt một tý thôi ấy mà.
- Nhưng mà sao tự nhiên lại sốt thế?
- Nói có phần hơi tâm linh, nhưng mà em bị mấy thứ không may mắn bám theo. Mọi lần còn có viên pha lê gia truyền đỡ cho, bây giờ em làm mất rồi.
- À.. Thế là lần này em ốm hả?
- Vâng. Xong là còn mơ thấy linh hồn đánh nhau nữa cơ.
- Ồ. Em kể xem.
Vi hồn nhiên kể lại trạng thái lúc đó cho Chính nghe, nhưng càng nghe, Chính lại càng ngạc nhiên. Vẻ ngạc nhiên ấy hiện rõ ràng trong khuôn mặt.
Nói ra thì thật quá trùng hợp. Cùng lúc với Vi, Chính cũng lịm đi một quãng dài, mơ thấy y như những gì mà Vi thấy, với tầm nhìn của linh hồn Nguyễn Đức Chính đặc biệt nhất trong tâm khản của Vi. Mà bản thân anh cũng có cái tên Nguyễn Đức Chính. Anh vội bày tỏ trải nghiệm của mình với Vi, chỉ thấy cô cũng ngỡ ngàng như thế.
Sững sờ một lúc lâu, Chính vội cho tay vào túi quần, lấy ra một khung sắt kỳ lạ. Nó có hình viền một nửa trái tim, đúc bạc, nhẵn nhụi đắt tiền; bên dưới cũng treo một viên đá màu xanh lục giống hình giọt nước. Vi nhìn nó, thì nhận ra ngay đó là viên pha lê gia truyền của nhà mình.
Là một con người tinh tế và cũng đang rèn luyện sự tinh tế, Chính nhận ra ngay qua biểu cảm của Vi. Anh đưa cho cô.
- Cái này là của em đúng không?
- Vâng. Em đánh rơi ở nhà anh à?
- Anh không rõ lắm. Lúc em rơi từ trần nhà xuống, hình như không đeo cái này.
- Hay là nó rơi lúc em bắt đầu rơi xuống?
- Chắc là thế. Trưa hôm qua anh nằm đè lên nó.
- Em cầm nhé.
- Ừ, vốn là của em mà.
- Em cảm ơn.
- Không có gì.
- Thế thôi nhé, anh về trước.
- Ơ, sao bảo anh cũng đi đến công an xã mà?
- À, là anh định trả cái gì gì đó của em đấy.
- À, nhưng mà anh cứ cầm đến nhà em là được mà?
- Ừ nhỉ?
Ấp úng một lúc nữa, Vi nói tiếp:
- Anh rỗi không? Hay là anh cũng cứ đi đến công an xã với em đi. Chứ đi một mình buồn lắm.
- Cũng được. Chiều anh mới đi học.
- Học thêm hả anh?
- Ừ, năm nay bọn anh thi đại học mà.
- Anh cố lên nhé.
- Tất nhiên rồi.
- Anh định vào trường nào?
- Anh định vào công nghiệp, hoặc bách khoa, đại loại là có công nghệ thông tin.
- Thế ạ? À mà anh thích lập trình mà.
Nói chuyện một lúc, họ đã đến nơi. Chính ngồi bên ngoài đợi Vi.
Cụm từ "hành chính" bao gồm hai từ: "Hành" và "chính". "Hành" là hành hạ, "chính" là chủ yếu. Vậy nên, "hành chính" có nghĩa là hành là chính, mọi thứ khác chỉ là tặng kèm. Mà cái giống hành chính đến đúng lúc mạng khỏe thì không sao. Chứ cứ như số của Chính với Vi, đến đang lúc cá cắn cáp thì còn phải đợi dài.
Trong lúc đợi người bạn mới quen, Chính kiếm một cái ghế đá ngồi chỉnh sửa phần mềm. Anh là một "thần đồng ẩn dật", khi với sự chỉ dẫn của bố, anh đã học thông biết thạo, sáng tạo ra một phần mềm ghép ảnh, chỉnh sửa vi-đi-ô của riêng mình.
Lúc Vi xong việc, ra khỏi phòng, cô lại sững người một lần nữa, thế giới đen trắng của cô bỗng sáng lên bởi một chiếc máy tính bảng với các gam màu rực rỡ- thứ đã theo mẹ cô đi mất từ lâu.