Tôi gửi tin nhắn cho âm Ức Thần, hỏi hắn khi nào có thời gian rảnh tôi có chuyện muốn nói.
Hắn trả lời tôi rằng cả đời này đều không rảnh.
Mà Lục Tiện gọi cho hắn, hắn nói rằng buổi chiều có cuộc giải phẫu, buổi tối mới về được.
Hiện tại, trong lòng tôi đang thấp thỏm kịch liệt.
Nằm mơ tôi cũng thấy mình đang nói sự thật chân tướng cho mọi người.
Mỗi lần ánh mắt rét lạnh của Lâm Ức Thần nhìn tôi.
Mỗi lần mẹ tôi chỉ trích tôi không bằng chị gái.
Tôi muốn chứng minh rằng không phải tôi là người gây ra.
Như vậy thì mọi người sẽ không chán ghét tôi.
Lâm Ức Thần làm xong giải phẫu thì trời đã khuya.
Trời đêm đầy sao rồi hắn mới trở về.
Hắn nhăn mày, khi thấy tôi thì theo bản năng mà ánh mắt tràn đầy sự chán ghét.
Có chút kì quái, rõ ràng tôi và Lục Tiện rất giống nhau, nhưng mà hắn chưa bao giờ nhận nhầm chúng tôi.
Ba, cũng chính là ba ruột của Lâm ức Thần cũng từ công ty về, mọi người đều ngồi ở bàn ăn, nhìn chằm chằm tôi.
Tôi hít một hơi, cố gắng đem giọng nói mình vững vàng.
“Anh, ba, mẹ chúng con chính là muốn nói với mọi người”
“Trận hỏa hoạn năm đó, không phải con phóng, là Lục Tiện phóng”
“Chị ấy nói, chị du học về sẽ đem trả sự trong sạch cho con”
Giọng nói run run, nói hết lời tôi mới ý thức được.
Lục Tiện không có phụ họa lời tôi nói.
Chị ta ôm cánh tay, cười với tôi.
Sau đó, chị ta nói một câu, mà lời này giống như dao nhỏ của ác ma đâm thẳng vào người tôi.
“Em gái, em nói gì vậy? Chúng ta hôm nay tụ lại đây, là do em nói em muốn xin lỗi anh Lâm mà?”
“Không phải là bởi vì em hại chet mẹ hắn mà vẫn chưa xin lỗi hắn sao?”
“Vừa nãy nói là phải xin lỗi cho đàng hoàng mà hiện tại sao lại hất nước bẩn lên người chị?”
“Chẳng lẻ là do em còn muốn đổ tội cho chị hả?”
Tôi ngốc lăng, cái này không giống với những gì chúng tôi đã nói trước.
Sau đó, tôi hiểu được.
Tôi bắt đầu thống hận bản thân mình.
Chị ta là ác ma, mà tôi sao lại đi tin tưởng chị ta?
Tôi đứng bật dậy muốn chất vấn chị ta.
Đột nhiên có người nắm lấy tay tôi.
Tôi nhìn chằm chằm đôi mắt người trước mặt, rất nhiều năm trước, đôi mắt hắn đều là ôn nhu.
Hiện tại chỉ còn chán ghét.
Đây là lời nói đầu tiên của Lâm Ức Thần dành cho tôi.
“Thừa nhận sai lầm của mình, khó lắm sao?”