Trong phòng bệnh, âm thanh tí tích làm cho người ta phiền loạn.
Giải phẫu của Lục Hữu đã làm xong, trên đầu có một vòng gạc, xung quanh giường bệnh đều là máy móc.
Có người vào phòng bệnh, nhẹ nhàng đi tới mép giường, đứng lẳng lặng mà nhìn cô.
Sau đó duỗi tay hung hăng bóp cổ yếu ớt đó.
Sau động tĩnh này, có một người kéo cô ta ra.
Trong phòng vẫn không bật đèn, chỉ có lờ mờ ánh trăng sáng, phản chiếu rõ có người thứ 3 bên trong phòng.
Chị gái Lục Tiện muốn bóp chet em gái, bị Lâm Ức Thần túm chặt tay.
Hai người xông vào đánh nhau, Lâm Ức Thần chưa bao giờ dùng sức lực lớn như này đối xử với chị ta, hắn xách cổ chị ta lên, đẩy mạnh vào tường.
Bàn tay bị nắm chặt, lúc này Lục Tiện mới phát hiện người đàn ông này thật sự muốn bóp chet chị ta.
“Khụ khụ, nơi này là bệnh viện”
Hai người đều là người thông minh, ngụ ý của Lục Tiện chính là nếu anh bóp chet tôi thì anh sẽ tiến vào tù giam.
Mà người đàn ông không quan tâm lời chị ta nói, bàn tay dùng sức rất lớn.
Tới khi có hộ sĩ vào phòng bệnh, lớn tiếng chất vấn bọn họ đang làm cái gì.
Lục Tiện giống như rác rưởi mà bị ném xuống đất.
Chị ta che lại yết hầu liên tục ho khan, ho xong liền cười.
“Anh còn có thể làm gì đâu, thời hạn truy tố là 5 năm, đã sớm kết thúc rồi...”
Đúng vậy, có phát hiện chị ta phóng hỏa đi nữa thì chị ta cũng sẽ không bị đi tù.
Pháp luật quy định như thế cho nên chân tướng là gì không còn quan trọng nữa.
Người đàn ông bị khống chế nên chỉ có thể rũ mắt nhìn chằm chằm chị ta.
Lục Tiện thấy kích thích không đủ, xoa khóe miệng châm chọc mỉa mai hắn:
“Nếu năm đó, anh kiên trì tin tưởng lời con bé nói thì con bé cũng không tới mức bị oan uổng như này đi?”
“Anh cũng sai mà, nói không chừng nếu anh cùng con bé đi tìm chân tướng, có lẽ là tìm được rồi đó”
Những lời này giống như là châm ngòi nổ, hắn giống như dã thú mà rống lên.
Chị ta nghĩ, nếu như không phải hắn bị người ta lôi kéo thì có lẽ hắn đã xé xac’ chị ta.
Mà đây là hiện thực chứ không phải thế giới động vật.
Chị ta ngả nghiêng mà đi ra phòng bệnh.
Thế nào đâu.
Em gái nằm trên giường bệnh, nói không chừng cả đời cũng không tỉnh.
Là do chị ta quá ngốc thôi.
Mà con bé có tỉnh cũng không thể uy hiep được chị ta.
Chị ta vẫn như cũ mà cướp được tất cả thôi.
16.
Ở trên giường một tháng, Lục Hữu mới tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, cô mẫn cảm dị thường không muốn tiếp xúc với bất kì ai.
Vừa nhìn thấy mẹ hoặc anh trai liền sợ hãi mà trốn vào góc tường.
Ai cũng nói, bởi vì sự cố này mà cô thay đổi.
Mỗi ngày Lâm Ức Thần đều tới lo cho cô, bởi vì cô không thể tự cầm muỗng được.
Có đôi khi hắn nhìn sườn mặt cô dưới bóng mặt trời, tái tim đau đến vỡ vụn.
Còn có, cô bắt đầu ngoan ngoãn hơn.
Mỗi lần bôi thuốc vào miệng vết thương, tuy đau đớn nhưng mà cô chưa từng than nhẹ.
Người khác nói cái gì thì cô liền làm theo như thế.
Mẹ Lục phát hiện điều này, cho nên từ cẩn thận lo lắng cho cô biến thành chậm rãi thử.
Ngày đó, mẹ Lục mua một bó hoa to tới phòng bệnh, nấu canh bồ câu cho cô.
Ngồi trên mép giường, nắm tay cô, nói rất nhiều về những chuyện linh tinh, còn nói mẹ thật sự rất yêu con.
Cố tình nói dài dòng như vậy, cuối cùng mẹ Lục mới nói chuyện chính.
“Chị con, có bạn trai mới rồi.”
“Nhà bạn trai rất giàu”
“Hai nhà chúng ta liên hôn chính là có rất nhiều lợi ích, đối với con cũng là tốt.”
“Cho nên, chuyện chị con phóng hỏa, con không nói với nhà bên kia được không?”
Lâm Ức Thần nghe không vui, cười nhạo. “Không có khả năng, đời này của Lục Tiện đừng nghĩ được sống tốt, tôi..”
Mấy ngày nay, mẹ Lục tách Lục Tiện và Lâm Ức Thần ra, không để 2 người họ gặp mặt.
Mỗi lần Lâm Ức Thần nhìn Lục Tiện, cảm giác ánh mắt của hắn chuẩn bị phạm tội.
Mà lần này, đứa em gái Lục Hữu kéo cổ tay của hắn.
Người con gái nằm trên giường bệnh đã lâu nên gầy yếu làm cho người ta cảm thấy như không có sức lực, cô nhẹ nhấp môi.
“Được, con tha thứ chị ấy”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều sửng sốt.
Cô cố gắng nở nụ cười ấm áp.
“Con người đều phải hướng về tương lai phía trước, không phải sao?”