Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thu Nguyệt bối rối trở lại phòng mình, đem cửa phòng khóa lại, lưng tựa vào cửa phòng, không ngừng thở hồng hộc.

Nhị trang chủ… hắn…. hắn thật... thật là đáng sợ. Nam nhân đều là như vậy sao?

Nụ hôn vừa rồi khiến nàng mất hết lý trí, một chút cũng không còn sự bình tĩnh ngày thường.

Nụ hôn vừa rồi.

Thu Nguyệt dùng ngón tay nhỏ nhắn vuốt nhẹ đôi môi đẹp như cánh hoa của mình, cảm giác kích tình vừa rồi tựa hồ vẫn vương vấn trên môi. Tại sao lại như vậy chứ?

Thu Nguyệt suy nghĩ lung tung, vốn muốn bình an đi đến Triệu gia ở Tô Châu, hoàn thành lời nhắn nhủ của trang chủ, không nghĩ tới trước gặp được đám người xấu Bạch Vũ, hiện tại lại gặp được nhị trang chủ, hơn nữa hắn còn... hắn còn...

Nhớ tới nụ hôn mới vừa rồi, gương mặt mỹ lệ phút chốc đỏ hồng, lan đến tận bên tai.

Thu Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu, không muốn nghĩ nhiều, thay quần áo đi ngủ, tính sáng sớm ngày mai rời khỏi con thuyền hoa hoa lệ này. Nàng không thuộc về nơi này, không nên ở lại lâu.

Nàng chưa từng có kinh nghiệm về chuyện nam nữ, đối mặtvới nam tử hành động thân thiết với nàng như vậy, nàng không muốn suy nghĩ quá sâu xa. Nàng đâu biết rằng người khác “chú ý” nàng, tất cả là do dung mạo đẹp như thiên tiên của nàng, nàng không chút nào cảnh giác, chỉ xem người khác đều là nam tử nhàm chán... Không biết đây là hạnh phúc hay bất hạnh?

Sáng sớm hôm sau, Thu Nguyệt rửa mặt chải đầu xong, liền đến đầu thuyền nhờ Sùng Ân tìm một chỗ cập bờ, nàng muốn rời thuyền.

“Thu Nguyệt cô nương, không có mệnh lệnh của công tử, ta không thể làm như vậy.” Sùng Ân khó xử nói. Hắn cũng không muốn làm cho mỹ nhân thất vọng, nhưng sau mấy ngày quan sát, hắn biết công tử đối xử với Thu Nguyệt cô nương không bình thường, ngộ nhỡ hắn thả nàng rời thuyền, chủ tử trách tội xuống, hắn làm sao gánh vác được !


“Không sao, ngươi chỉ cần cập bờ, ta lập tức có thể xuống thuyền.” Thu Nguyệt ôn nhu nói.

“Thu Nguyệt cô nương, chuyện này không thể...” Sùng Ân thường ngày luôn lớn giọng nói chuyện, hiếm khi nói chuyện nhỏ nhẹ như hôm nay.

“Sùng Ân đại ca, xin ngươi đó!” Thu Nguyệt vẻ mặt buồn bã.

“Không được! Công tử mà biết, ta sẽ bị phạt.” Sùng Ân chưng ra khuôn mặt ngăm đen đau khổ.

Thu Nguyệt thấy cầu xin vô dụng, bất đắc dĩ nói: “Sùng Ân đại ca, nếu ngươi không dừng thuyền, ta đành phải nhảy sông.”

“Trăm ngàn không thể ! Thu Nguyệt cô nương.” Sùng Ân khẩn trương lên.

“Giống như lần trước sao?” Thanh âm trầm thấp từ phía sau Thu Nguyệt truyền tới.

“Công tử!” Sùng Ân cung kính.

Thu Nguyệt xoay người sang chỗ khác, quay mặt về phía Từ Thanh Vân, “Xin hãy ra lệnh cập bờ, ta muốn rời thuyền.” Mặc dù đối với câu hỏi vừa rồi của hắn có chút nghi hoặc, nàng vẫn không nhanh không chậm nói.

Từ Thanh Vân không trả lời, chuyển hướng Sùng Ân hỏi: “Sùng Ân, chúng ta đến đâu rồi?”

“Bẩm công tử…, đã đến Gia Hưng.”

“Tốt lắm. Cho thuyền cập bờ đi, đến biệt viện ở Gia Hưng đi.”

“Dạ!” Sùng Ân giống như nuốt được định tâm hoàn, cao hứng lĩnh mệnh mà đi.

Tiếp theo, Từ Thanh Vân nói với Thu Nguyệt: “Thu Nguyệt, nàng không phải muốn tới Tô Châu sao? Ta cũng phải về cửa hàng Tô Châu, chúng ta trước hết đến biệt viện Gia Hưng nghỉ ngơi một chút, thuận tiện đến trên đường mua một ít xiêm y cho nàng, lại ngồi thuyền hoa đến Tô Châu. Ý nàng như thế nào?”

Sao? Hắn phải về cửa hàng ở Tô Châu? Khi nàng ở Từ gia trang có nghe nói mấy năm gần đây hành tung của nhị trang chủ không rõ, nếu cửa hàng ở Tô Châu có chuyện gì trọng đại, đều tìm đại trang chủ quyết định; sao lúc này hắn muốn về Tô Châu? Ai, bất kể tại sao, nàng nhất định phải đến Triệu gia Tô Châu, chỉ cần trên đường cảnh giác một chút, hắn sẽ không động chân động tay với nàng được.

Thu Nguyệt chưa trả lời, thuyền cũng đã cập bờ.

“Thu Nguyệt, đến đây nào!” Từ Thanh Vân vươn tay về phía nàng.

“Không... Không cần, ta tự đi được.” Thu Nguyệt xem hắn như sói hoang.

Từ Thanh Vân cười cười, cũng tuỳ nàng. Bước từ trên thuyền xuống, Thu Nguyệt cảm thấy vẫn là trở lại trên mặt đất tốt hơn, cảm giác kiên định hơn.

“Thu Nguyệt, lên xe ngựa đi!” Tiếng nói trầm thấp cắt đứt suy nghĩ của nàng.

Sau khi đoàn người Từ Thanh Vân rời thuyền, xe ngựa trang trí hoa lệ đã ở bên bờ chờ bọn họ. Thu Nguyệt cảm thấy thật sự không thể tin được, chẳng lẽ hắn cả ngày du ngoạn chung quanh, sau lưng đều có một chiếc thuyền lớn và xe ngựa hầu hạ hắn sao?

Đúng vậy! Từ Thanh Vân thích du ngoạn khắp nơi, đến mức, bất luận là thuyền hoa, xe ngựa, kiệu, ghế ngồi đều là tùy ý đi theo hắn, làm cho Từ Thanh Vân dù đi đến đâu đều lập tức có người hầu hạ. Cũng bởi vậy da mặt của hắn trắng nõn, không có làn da sậm màu vì bôn ba ở ngoài, vô cùng khác với bào huynh Từ Bộ Vân của hắn.

Sau khi Thu Nguyệt lên xe, xe ngựa lập tức hướng về ngã tư đường náo nhiệt nhất Gia Hưng. Giang Nam là vùng thịnh hành hàng dệt bằng vải bông, con gái phần lớn làm việc liên quan đến dệt, cho nên vải dệt khá nhiều dạng, dù là bông vải, tằm, tơ lụa linh tinh, cái gì cần có đều có.

Tiệm vải trên đường ngoại trừ bán vải dệt ra, còn bán một ít xiêm y có sẵn. Con gái giàu có cũng không mặc xiêm y có sẵn chủ tiệm bán, mà là mua vải dệt cao cấp mời thợ may may đo riêng, xiêm y có sẵn trong tiệm phần lớn bán cho con gái gia đình bậc trung, cho dù không hợp, cũng có thể tự sửa.

Về phần quần áo bên người, phần lớn là nữ nhân tự may, chủ tiệm không làm việc này. Bởi vậy có mấy khuê nữ đều tặng khăn tay, cái yếm cho nhau làm lễ vật. Nếu hai bên đều có bản lĩnh thêu thùa, khuê nữ khéo tay thắng sẽ được nhóm con gái tán thưởng, vì vậy mà kết thành bạn tốt, liền tặng khăn tay kết giao.

Thu Nguyệt chọn vài xiêm y màu sắc tao nhã, mua thêm ít kim tuyến, Từ Thanh Vândẫn nàng đến Đồng Khánh lâu dùng cơm trưa, tùy tùng Sùng Ân thì tới biệt viện Gia Hưng trước để thu xếp vài việc vặt. Dọc theo đường đi Thu Nguyệt đều cố ý giữ khoảng cách với Từ Thanh Vân, Từ Thanh Vân cũng không để ý.

Đến Đồng Khánh lâu, Từ Thanh Vân chọn một vị trí thanh tĩnh ngồi xuống, tiểu nhị nhiệt tình chạy lại, Từ Thanh Vân thuần thục gọi món: canh gạch cua, cá mè cuốn đồng, chưởng cánh nồi[1], món ăn nguội các loại… tiểu nhị lĩnh mệnh mà đi.

“Thu Nguyệt, đồ ăn quán này nổi tiếng, nàng nếm thử xem.” Từ Thanh Vân nói với Thu Nguyệt.

“Uh!” Thu Nguyệt mỉm cười gật đầu.

Bởi vì dọc theo đường đi Từ Thanh Vân cũng không làm ra hành động vượt quá khuôn khổ đối với nàng nữa, Thu Nguyệt cũng chậm rãi dỡ xuống phòng bị, ngược lại vì phong thái thanh tao lịch sự của hắn, mà càng muốn tiếp cận với hắn.

Lúc này đang là thời gian dung bữa trưa, trong Đồng Khánh lâu tiếng người ồn ào, khách khá đông.

Đồ ăn rất nhanh được bưng lên.

“Thu Nguyệt, nàng nếm thử canh gạch cua này, nước dùng vô cùng đậm đà.”

“Uh!” Thu Nguyệt gật đầu.

Dọc theo đường đi Thu Nguyệt ngoại trừ chú ý giữ khoảng cách với Từ Thanh Vân, thì đều để ý mọi chuyện xung quanh, bởi vì nàng vẫn cảm thấy hôm nay có chút là lạ.

Khách phía sau bắt đầu thảo luận về túi hương mỗi người mang theo bên người, có người nói là đàn hương tốt, có người nói là mùi hoa tốt, dần dần nổi lên tranh chấp, bởi vì Thu Nguyệt ngồi gần nhất, nghe được rất rõ ràng.


Đột nhiên, có một người la lên nói: “Chúng ta xin mời bên thứ ba bình luận phân xử!”

Hắn nói xong liền chuyển hướng Thu Nguyệt, “Cô nương, ngươi thay chúng ta ngửi, mùi hương nào mới là thượng phẩm?”

Người này đưa hai cái túi hương khác nhau bên tay đến để cho Thu Nguyệt ngửi qua, Thu Nguyệt cảm thấy mùi vị kia chưa từng ngửi qua, nàng cũng không hiểu thứ túi hương này, liền cười cười nói: “Thực xin lỗi, ta không rành chuyện này.”

Mọi người không thống nhất được ý kiến, liền đứng dậy muốn rời khỏi, lúc này Từ Thanh Vân hét lớn một tiếng: “Đứng lại! Các ngươi là người phương nào?”

Khách ngồi bàn bên hỏi, “Lời này của công tử là sao?”

Từ Thanh Vân lạnh lùng nói: “Các ngươi tuy là dân chúng bình thường, chân lại đi giày quan! Các ngươi rốt cuộc là ai?”

Khách kia cười nhẹ một tiếng, “Công tử rất tinh mắt. Chẳng qua chúng ta nước giếng không phạm nước sông. Nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành, cáo từ!” Nói xong vài người liền thi triển khinh công, phá cửa sổ mà ra.

“Khoan đã!” Từ Thanh Vân đang muốn đuổi theo thì Thu Nguyệt đã hôn mê gục xuống bàn.

“Thu Nguyệt!” Từ Thanh Vân kinh hãi, vội vàng ôm lấy Thu Nguyệt, lắc bả vai của nàng.

“Thu Nguyệt! Nàng mau tỉnh lại!”

“Thu Nguyệt ——” Nam nhân điên cuồng kêu.

Nhưng tiểu mỹ nhân đã lâm vào trạng thái hôn mê, mặc cho Từ Thanh Vân la lên như thế nào, Thu Nguyệt vẫn hôn mê như cũ.

“Đại phu, nàng sao rồi?” Từ Thanh Vân lo lắng hỏi, thái độ hoàn toàn khác với vẻ ung dung thường ngày.
“Từ công tử, vị cô nương này trúng kỳ độc, là từ mùi hương hít vào trong cơ thể, khiến người hôn mê, loại độc vật này cũng ít khi thấy, phần lớn là trong cung dùng.” Giang Nam danh y danh xưng Triệu Hoa Đà hướng Từ Thanh Vân giải thích bệnh tình của Thu Nguyệt.

“Trong cung?” Từ Thanh Vân cảm thấy kinh ngạc, nghĩ không ra vì sao một tỳ nữ nho nhỏ lại chọc giận đến người trong cung.

“Từ công tử, thuốc này không phải không thể giải, chỉ là hơi phức tạp, thuốc giải độc phải về cửa hàng điều phối, bây giờ lão hủ sẽ dặn thư đồng đưa lại đây, cáo từ trước.” Triệu Hoa Đà đứng dậy.

“A! Đại phu, Thu Nguyệt nàng...” Từ Thanh Vân khuôn mặt lo lắng.

“Yên tâm, độc kia phải ba ngày sau đó mới có thể phát tác, hiện nay vị cô nương này không có việc gì. Bất quá sau khi uống thuốc giải độc, có di chứng gì, lão hủ không được rõ lắm.”

“Di chứng?”

“Phải, chất độc bình thường trong cung dùng, cho dù giải được, người trúng độc ngày sau vẫn sẽ có một ít di chứng, như tạm thời đánh mất trí nhớ, đau đầu…. Nhưng công tử yên tâm, những di chứng đó chỉ khiến thân mình không thoải mái, còn không đến mức chết.” Triệu Hoa Đà đứng dậy cáo từ.

Từ Thanh Vân nhìn Thu Nguyệt nằm ở trên giường gấm sắc mặt tái nhợt, lo lắng không thôi.

Từ sau khi uống xong thuốc giải độc của Triệu Hoa Đà, Thu Nguyệt vẫn đang ngủ, nhưng sắc mặt đã hồng nhuận rất nhiều.

Giửa đêm hôm sau, Thu Nguyệt yếu ớt tỉnh lại, nàng miệng đắng lưỡi khô muốn uống nước.

“Thu Nguyệt, nước đây!” Từ Thanh Vân cẩn thận đưa nước đến trước mặt nàng, nhưng nàng vô cùng suy nhược, không thể tự uống nước, nước đến bên miệng liền từ khóe môi chảy xuống.

Từ Thanh Vân thấy thế, liền ngậm một ngụm nước, lại đem nước đưa vào miệng Thu Nguyệt. Hắn dịu dàng che lại miệng anh đào nhỏ nhắn của Thu Nguyệt, một giọt nước cũng chưa chảy xuống, toàn bộ vào trong miệng nàng.

Nước lạnh vào cổ họng, Thu Nguyệt cảm thấy thoải mái hơn, môi mỏng của Từ Thanh Vân lại chưa rời đi miệng cánh hoa đỏ bừng mềm mại.

Hai người từ uống nước thuần túy dần dần chuyển thành hôn môi cuồng nhiệt. Thu Nguyệt vừa tỉnh lại, liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Từ Thanh Vân, cũng cảm giác được lưỡi của mình không ngừng bị mút lấy.

Tại sao lại như vậy? Nam nhân này không buông tha bất cứ cơ hội nào sao?

“Um...” Thu Nguyệt muốn tránh thoát, nhưng thân thể nàng căn bản vô lực.

Rốt cục Từ Thanh Vân phát giác nàng đã tỉnh, môi mỏng không nỡ rời đi cái miệng nhỏ nhắn của Thu Nguyệt.

“Ngươi... Làm sao ngươi lại như vậy?” Tim Thu Nguyệt đập dồn dập.

“Thì thế nào đây?” Từ Thanh Vân biết rõ còn cố hỏi.

“Lại... Lại...” Lại đem đầu lưỡi mút vào ! Mặt Thu Nguyệt đỏ lên, nói không nên lời.

“Tại sao ta ở nơi này?” Nàng vòng vo hỏi.

“Nàng trúng độc, là thích khách trong cung phái ra gây nên.” Từ Thanh Vân nhẹ nhàng bâng quơ nói.

“Trong cung?” Gương mặt vốn không hồng nhuận của Thu Nguyệt phút chốc trắng xanh.


“Uh!” Từ Thanh Vân gật đầu, chứng thật nàng cũng không có nghe lầm. "Thu Nguyệt, ngươi đắc tội với kẻ nào trong cung sao?” Hắn muốn lời giải cho nghi vấn trong lòng.

Thu Nguyệt khép hờ mắt, sau khi giải độc cả người cảm thấy mơ mơ màng màng, đứt quãng nói: “Uh... Tuy rằng Từ gia trang chúng ta cung ứng đồ trong cung... Nhưng ta.... Ta chưa từng gặp qua người trong cung...” Nàng che miệng ngáp một cái.

Từ Thanh Vân trìu mến nhìn Thu Nguyệt liếc, dùng thanh âm tràn ngập ma lực nói: “Thu Nguyệt, ngươi vẫn nên nghỉ ngơi, thân thể tốt một chút rồi nói sau!”

“Uh....” Thu Nguyệt mềm mại gật đầu.

Nhìn khuôn mặt ngủ thật say của Thu Nguyệt, Từ Thanh Vân rơi vào trầm tư.

Nếu cho tới bây giờ Thu Nguyệt chưa thấy qua người trong cung, vì sao có người trong cung muốn giết nàng? Hơn nữa lần này Thu Nguyệt đi ra ngoài là chuyện bên trong Từ gia trang, nếu không phải người trong cung, tình báo căn bản không có khả năng nhanh nhạy như thế.

Uhm.... Việc này cần điều tra thêm!

Từ Thanh Vân trầm tư, rồi sau đó xoay người ra cửa phòng.

Thu Nguyệt ngủ đến tận gần tối hôm sau, khi tỉnh lại nhìn quanh không có người. Mở đôi mắt còn hơi mơ màng, nàng cố nhớ xem mình đang ở đâu —— bên trong gian phòng có ánh nến sáng ngời, trong phòng bài trí hoa lệ, nơi này nhất định là biệt viện Gia Hưng của Từ gia.

Gia nghiệp Từ gia trang phát triển, đâu đâu cũng có biệt trang, một mặt để du ngoạn nghỉ ngơi, mặt khác cũng là nơi nghỉ chân khi buôn bán. Từ Thanh Vân du ngoạn khắp nơi, vì vậy nên ở rất nhiều biệt viện, trừ khi đến nơi hẻo lánh, mới trọ trong khách điếm - giống đêm đầu tiên hắn gặp Thu Nguyệt.

Thu Nguyệt tỉnh ngủ chỉ cảm thấy thân thể khô nóng, giống như có ngọn lửathiêu đốt trong người.... Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, chốc lát sau thấy Từ Thanh Vân tuấn tú lỗi lạc xuất hiện trong phòng.

“Thu Nguyệt, nàng cảm thấy thế nào? Thân mình thoải mái chưa?” Từ Thanh Vân quan tâm, còn sờ trán Thu Nguyệt.

“Uh... Không sao. Nhưng ta thấy người nóng quá !” Hai má bầu bĩnh của Thu Nguyệt đã đỏ ửng.

“Nóng quá?” Lúc này đang là mùa xuân, đêm xuống cũng không đến mức nóng. Từ Thanh Vân nhớ tới lời nói của Triệu Hoa Đà, đây có thể là di chứng sau khi giải độc.

“Thu Nguyệt, uống nước đi, như vậy sẽ thoải mái hơn.” Từ Thanh Vân xoay người đến trước bàn, rót một ly trà.

Lúc này Thu Nguyệt lại nóng đến mức cởi hết y phục trên người ra. Đợi Từ Thanh Vân xoay người lại thì chỉ thấy khuôn mặt Thu Nguyệt mơ màng, môi son ướt át, mái tóc đen mềm như tơ rối tung trên da thịt tuyết trắng, cái yếm tao nhã ôm trọn đôi gò bồng đào, còn có thể thấy rõ ràng hai đóa mai hồng vì nàng thở dốc mà dồn dập, di động, kích thích bất thình lình làm cho Từ Thanh Vân hít một hơi thật sâu.

“Thu Nguyệt! Nàng đang làm gì vậy?” Thanh âm Từ Thanh Vân khàn khàn, miệng đắng lưỡi khô.

“A... Ta nóng quá... Thanh Vân...” Giọng nói Thu Nguyệt mềm mại.

Từ Thanh Vân cảm thấy kỳlạ, sao lúc này nàng gọi tên hắn, gọi dễ dàng như thế, âm điệu ngọt ngào mê người như vậy?

Không đúng! Có điểm khả nghi!

Từ Thanh Vân ngồi bên giường nhìn Thu Nguyệt, phát hiện thân mình nàng nóng lên, mắt đẹp mị hoặc, hơi thở như lan, môi son hé ra, không giống như nàng ngày thường.

Thu Nguyệt ôm cổ của Từ Thanh Vân, chủ động dâng đôi môi của mình.

“Thanh Vân... ưm ——” nàng vừa hôn, môi vừa phát ra tiếng kêu yêu kiều.

Thân thể tuyết trắng ôn hương nhuyễn ngọc mê hoặc rất lớn đối với một nam nhân, mà ôn hương nhuyễn ngọc lại là tuyệt mỹ dung nhan thế gian hiếm thấy.... Từ Thanh Vân cố gắng giữ tĩnh táo.

“Thu Nguyệt, nàng mau tỉnh lại!” Từ Thanh Vân cố gắng rời khỏi đôi môi mê người kia, nhẹ lay Thu Nguyệt.

“Không cần! Thanh Vân, hôn ta đi....” Thu Nguyệt lại ôm chặt hắn.

Lúc này Thu Nguyệt đã hoàn toàn bị dục vọng chi phối. Từ Thanh Vân rất rõ đây là di chứng giải độc, nhưng đối mặt với sự khiêu khích của Thu Nguyệt, hắn sắp kiên trì không nổi... Nàng thật sự rất mê người!

Ông trời! Cô gái nhỏ này đang làm cái gì? Tay nàng... Không!


“Thu Nguyệt!” Từ Thanh Vân kêu lên một tiếng, đem bàn tay nhỏ bé đang mò trong vạt áo hắn lôi ra. Có trời mới biết hắn muốn làm gì trên thân thể nhuyễn ngọc này, nhưng hắn không thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, đây không phải chuyện nam nhân nên làm.

Lý trí và dục vọng đấu tranh gay gắt, khuôn mặt tuấn tú của Từ Thanh Vân chảy mồ hôi ròng ròng.

Hắn vội xoay người tìm khăn, muốn thấm ướt khăn, dùng khăn ướt làm Thu Nguyệt tỉnh lại.... Khăn! Khăn ở đâu?

Ở trên giường hai gò má Thu Nguyệt ửng hồng, ánh mắt mông lung, cổ thấm ra mồ hôi mỏng manh, di chứng giải độc đang gia tốc xâm nhập thân hình mềm mại.

“Nóng quá a... Uh...” Thu Nguyệt lại kêu nóng, vươn ngón tay ngọc cởi yếm hồng ra, lộ ra đôi gò đào tròn tròn, hai đóa mai đỏ xinh đẹp ướt át trước ngực.

Từ Thanh Vân thật vất vả mới tìm được khăn, quay người lại ——

Khăn rơi xuống đất!

Lý trí đã bay!

“Đây là nàng ép ta!” Từ Thanh Vân nghiến răng, đè Thu Nguyệt lên giường gấm mềm mại, rất nhanh ngậm lấy đôi môi mê người, bàn tay vuốt ve ngực nàng, mở rộng đùi ngọc thon dài, chen thân mình vào giữa, phân thân hưng phấn ma sát nơi bí mật nữ tính.

Dục vọng nguyên thủy kìm chế đã lâu nay bùng phát, kích tình vứt tất cả đạo đức đi nơi khác, Từ Thanh Vân tận tình tàn sát bừa bãi trên thân thể mềm mại, không bỏ sót nơi nào.

“Thật tốt! Thật thoải mái ! Ummm ——” Thu Nguyệt phát ra âm thanh mỵ hoặc,khêu gợi.

Từ Thanh Vân nghe tiếng, toàn thân rung chuyển. Mỵ thanh của Thu Nguyệt tựa như tình dược, hắn nhanh chóng cởi hết quần áo, lộ ra thân hình thon dài rắn chắc, trần trụi không một vết sẹo, bàn tay kéo qua, quần lót còn lại trên người Thu Nguyệt nháy mắt biến thành những mảnh vụn, thân thể nữ tính trắng nõn không tỳ vết lõa lồ trước mặt, ánh mắt nam nhân cũng trở nên say mê.

Thân hình quá hoàn mỹ!

Thu Nguyệt, mỹ nhân của hắn...

Lưỡi của Từ Thanh Vân liếm láp linh hoạt trước ngực nàng, hai bàn tay yêu kiều của Thu Nguyệt hướng về trước, giơ cao khỏi đỉnh đầu, nắm chặt lấy đệm đầu giường, tư thế như vậy khiến ngực của nàng càng căng cứng. Bàn tay Từ Thanh Vân xoa bóp ngực nàng, tay kia lần xuống dưới tìm được huyệt đạo nữ tính, lẻn vào trong.

Vì di chứng giải độc, lúc này Thu Nguyệt đã bị dục hỏa đốt người, chỉ có nam nữ ái ân mới có thể giải trừ khô nóng trong cơ thể nàng. Khi ngón tay thô của Từ Thanh Vân chạm đến hoa huy*t, khe huyệt lập tức chảy ra chất lỏng trong suốt trơn mềm; dưới sự khích lệ này, ngón tay thon dài càng ra vào mạnh mẽ hơn.

Được Từ Thanh Vân âu yếm, Thu Nguyệt không ngừng phát ra ngôn từ phóng đãng...

“A... Thật thoải mái...”

Lưỡi của Từ Thanh Vân, bàn tay bận rộn không ngừng. Hắn quả thực yêu tiểu yêu nữ này chết mất!

“A ——” Thu Nguyệt cong thân thể về phía trước, minh chứng thân thể mềm mại đã sẵn sàng.

Từ Thanh Vân rút ra ngón tay dính đầy dịch, đem phần thân nam tính dâng trào của mình nhắm ngay miệng hoa huy*t ướt đẫm, eo dùng lực, lấy tốc độ cực nhanh xông qua tầng tầng đóa hoa, tiến vào trong lối giữa chật ních, hai bên gắt gao ngậm chặt vật nam tính, làm Từ Thanh Vân nhịn không đượcmà rên rỉ.

Nơi chưa từng có người nào vuốt ve, nơi chưa từng có người nào khám phá, hắn là người đầu tiên, cũng sẽ là người cuối cùng.

Vừa nghĩ vậy, nội tâm Từ Thanh Vân cảm thấy thật thỏa mãn, nhắm mắt lại, ngẩng đầu hướng về trước, khóe miệng còn nở nụ cười nhàn nhạt.

Thu Nguyệt cảm nhận hư thân sâu sắc đánh thẳng vào——

“A... Đau! !” Sau khi vật nam tính của Từ Thanh Vân tiến vào, dục vọng của Thu Nguyệt đạt đến cao trào, cảm giác nóng trong cơ thể biến mất, nhưng thay vào đó là đau đớn như tê liệt.

“Không... Không cần! Đau quá !” Thu Nguyệt bắt đầu giằng co, lúc này tay nhỏ bé vốn đang nắm đệm đánh vào lồng ngực rộng lớn của Từ Thanh Vân, kêu khóc: “Dừng tay! Mau dừng tay... A... Mau dừng tay!”

Từ Thanh Vân làm sao ngừng được, hắn cắn răng, trên mặt đổ từng giọt mồ hôi to như hạt đậu, gian nan nói: “Nguyệt nhi, nhẫn nại một chút!”

“Không... Không cần! Mau dừng lại... Xin ngươi...” Thu Nguyệt lắc đầu, không ngừng kêu khóc.

Từ Thanh Vân đem hai tay đang vùng vẫy của Thu Nguyệt đè xuống hai bên gối thêu, bắt đầu luật động, vật nam tính dưới thân đút vào trong hoa huy*t. Tuy rằng Thu Nguyệt giãy dụa, nhưng dưới thân vẫn không ngừng trào ra ái dịch, đáp lại vật kia.

Đểcắm sâu hơn vào trong hoa huy*t, Từ Thanh Vân một tay kìm hãm Thu Nguyệt, một tay kia thì di chuyển xuống mở bắp đùi tuyết trắng rộng hơn, cánh tay cường tráng lập tức ôm lấy đầu gối mềm mại nhắm thẳng lên, tư thế này càng làm cho hoa huy*t tràn ngập ái dịch càng thêm mở lớn, vừa dùng lực, phân vật nam tính thẳng tiến, chạm đến hoa tâm.

“A!” Thu Nguyệt chịu kích thích này, hét lên một tiếng. Thân mình trúng độc vốn đã suy yếu, hơn nữa bị Từ Thanh Vân mãnh liệt công kích dưới thân, thân hình mềm mại khó có thể chịu được, cả người liền ngất đi.

Nhưng Từ Thanh Vân cũng không có bởi vậy mà dừng lại, hắn khoái ý rong ruổi bên trong hoa huy*t ấm áp, ra ra vào vào, luật động không ngừng. Trên dương v*t nam tính dính máu tượng trưng cho lần đầu của nữ nhân, hương vị máu tươi, kích thích thú tính nguyên thủy của nam nhân, càng thêm không kiêng nể chà đạp thân thể tuyết trắng không hề phòng bị trên giường lớn.

Một lần lại một lần, lửa nóng quấn giao, mãi đến tảng sáng, nam nhân mồ hôi đầm đìa mới buông tiểu mỹ nhân sớm hôn mê trong lòng ra.


Đối với Thu Nguyệt mà nói, đây là một đêm dài, cả đêm nàng đều nửa tỉnh nửa mơ.

Giữa trưa hôm sau, trên giường lớn biệt viện Gia Hưng của Từ gia trang có một thân thể mềm mại xinh đẹp, trên da thịt trắng nõn trải rộng dấu hôn lớn nhỏ không đều, vết cào, vết nắm, ấn ký màu đỏ trên da thịt tuyết trắng càng hiện rõ. Giữa hai bên chân có vết máu khô cạn và chất lỏng màu trắng, chất lỏng màu trắng chưa khô còn dính trong bụi hoa non mềm, đó là dấu vết nam nhân còn sót lại.

Trải qua một đêm ân ái, hoa huy*t càng đỏ tươi, đóa hoa hơi sưng đỏ, ái dịch khô cạn hòa lẫn tinh dịch màu trắng đọng trong âm đ*o.

“Uhm...” Thu Nguyệt rên rỉ, mắt xinh đẹp hé mở, chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn không thôi, nhất là hạ thân.

Hở? ! Tại sao lại trần như nhộng?

Đang lúc Thu Nguyệt cố gắng giữ tĩnh táo, hồi tưởng lại chuyện đã xảy ra, “Đầu sỏ gây nên” bước vào phòng.

Từ Thanh Vân rạng rỡ đầy mặt nhìn đến nữ tử yêu kiều vừa tỉnh, sung sướng nói với nàng: “Nguyệt nhi, ngươi cảm thấy thân thể tốt hơn không?”

Nguyệt nhi? ! Bọn họ khi nào thì trở nên thân mật như vậy rồi?

Nhưng giờ phút này Thu Nguyệt không có hơi sức tranh cãi với hắn.

“Không tốt! Đau lưng.” Lông mày Thu Nguyệt nhíu lại.

“Vú già đã chuẩn bị tốt nước ấm, có thể tắm rửa. Ta ôm ngươi. !” Từ Thanh Vân nói xong, cũng không đợi Thu Nguyệt trả lời, liền ôm lấy Thu Nguyệt trần trụi đi đến bồn tắm.

“Ngươi... Ngươi không cần như vậy, nam nữ thụ thụ bất thân, huống chi ta lại không mặc —— a!” Lời Thu Nguyệt còn chưa nói hết, lại sợ kêu lên. Nàng xem đến thân thể của mình tràn đầy dấu vết hồng tím, ngây dại.

“Này... Đây là có chuyện gì?” Mắt hạnh của Thu Nguyệt mở to, không dám tin cúi đầu nhìn thân mình. Đây rốt cuộc là chuyện gì?

Trái ngược với vẻ thất kinh của Thu Nguyệt, Từ Thanh Vân lại là một bộ dạng thoải mái. Hắn bĩu môi cười nói: “Nguyệt nhi, ngươi cũng không nên nói ngươi đã quên toàn bộ!”

“Ngươi... Ngươi đang nói cái gì? Ta... Sao.... Sao nghe không hiểu?” Thu Nguyệt kinh ngạc nói không thành một câu, mặt đỏ bừng.

Từ Thanh Vân đem Thu Nguyệt cẩn thận ôm vào trong bồn tắm, thân hình mềm nhuyễn lập tức ngâm ở trong nước ấm áp, hơi ấm khiến người ta cảm thấy thoải mái cực kỳ. Được ngâm trong nước ấm, Thu Nguyệt hơi có cảm giác an toàn, cánh tay trắng nõn vội vàng bảo vệ trước ngực —— ít nhất như vậy sẽ không bị thấy hết!

Nàng ngẩng đầu nhìn Từ Thanh Vân, tròng mắt đẹp lộ vẻ nghi vấn.

Từ Thanh Vân lấy khăn nhỏ chà vai cho Thu Nguyệt, “Tối hôm qua là ngươi dụ dỗ ta. Không biết ngươi đối với biểu hiện tối hôm qua của ta có hài lòng hay không?” Bàn tay thuận thế xuống phía dưới, một phen cầm vú mềm mại.

“A! Ngươi làm cái gì? Mau dừng tay!” Toàn thân Thu Nguyệt co rụt lại, trốn dưới mặt nước, chỉ lộ ra một đôi con ngươi trắng đen rõ ràng thẳng tắp trừng mắt hắn.

Hắn rốt cuộc muốn làm gì? Nàng tuy là tỳ nữ, nhưng không thể vì hắn là nhị trang chủ liền xằng bậy ! Hạ lưu! Vô sỉ!

Từ Thanh Vân nhăn mặt nhíu mày, “Nguyệt nhi, chuyện tối qua nàng đã quên rồi sao?”

“Chuyện gì?” Ánh mắt Thu Nguyệt vẫn đang cảnh giác.

“Đêm qua ngươi vì di chứng sau khi giải độc, kêu nóng.” Từ Thanh Vân kiên nhẫn giải thích.

“Sau đó thì sao?” Trong lòng Thu Nguyệt đột nhiên có cỗ dự cảm bất tường.

"Sau đó ngươi đem quần áo cởi ra, ôm chặt ta, không cho ta rời đi.”

Mặt Thu Nguyệt phút chốc trắng xanh.

“Ta... Ngươi... Chúng ta không phải đã....” Thu Nguyệt cắn chặt môi dưới, hai tay bảo vệ trước ngực, ôm chặt lấy chính mình.

Từ Thanh Vân gật gật đầu, chứng thật suy đoán trong lòng Thu Nguyệt.

Trời ạ? ! Không! Không thể!

Như bị sét đánh ngang tai, cả người Thu Nguyệt sững sờ ở trong bồn tắm, giống như gặp đả kích trọng đại.


“Nguyệt nhi?” Từ Thanh Vân thấy bộ dáng này của Thu Nguyệt, gọi nàng.

Thu Nguyệt không đáp lại, ngây người.

Sao... Tại sao lại như vậy chứ? Nàng còn chưa lập gia đình ! Nếu vị hôn phu tương lai biết, vậy.... Nàng không thể tưởng tượng nếu vị hôn phu tương lai biết nàng không phải là xử nữ, sẽ đối với nàng như thế nào. Bỏ nàng sao?

Trời ạ! Nàng nên làm cái gì bây giờ?! Thu Nguyệt chỉ cảm thấy bên tai ầm vang, trong đầu một mảnh hỗn loạn.

Từ Thanh Vân yêu thương vuốt ve má nàng, nhẹ giọng ở bên tai nàng nói: “Nguyệt nhi, đó là di chứng giải độc, không thể trách ngươi được, không phải lỗi của ngươi.”

Lúc này Thu Nguyệt mới quay đầu nhìn hắn, “Nhưng... Nhưng.... Chúng ta vẫn là...” Đôi mắt long lanh giống như ánh sao nổi lệ quang.

“Ta sẽ chịu trách nhiệm, ngươi không cần lo lắng.” Trong lòng Từ Thanh Vân thật sự vui thích, hắn vui vẻ chịu trách nhiệm. Khóe miệng hắn gợi lên tươi cười tà mị, “Ta muốn biết nàng có hài lòng hay không. Cả tối qua ta một đêm không ngủ mà nỗ lực đấy!”

“Ngươi... Ngươi... Hạ lưu!” Sao lúc này rồi mà hắn còn có thể có vẻ mặt cợt nhả như vậy?

“Nói cho ta biết, ngươi hài lòng hay không? Bảo bối Nguyệt nhi.” Từ Thanh Vân vẫn là một bộ dạng ung dung.

“Ta... Ta... Ta tắm tốt lắm.” Thu Nguyệt nói xong, liền muốn đứng dậy, “Mời ngươi xoay người sang chỗ khác, nam nữ thụ thụ bất thân!”

“Chúng ta cũng đã có vợ chồng chi thực rồi, sao cần kiêng dè vậy!” Từ Thanh Vân đem Thu Nguyệt từ bồn tắm ôm lấy, dùng khăn dài bao lấy, ôm lên trên giường, dùng chăn cẩn thận phủ trên thân hình mảnh mai.

Thu Nguyệt tắm rửa xong nằm trên giường, thân mình nhẹ nhàng khoan khoái, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt như trước, chuyện cùng Từ Thanh Vân vẫn đang ong ong bên tai nàng. Mới một buổi tối, trong sạch của nàng cứ như vậy....

Kỳ thật trong lòng nàng để ý là tỳ nữ và trang chủ không thể nào có kết quả tốt. Vì thân phận giai cấp hai người chênh lệch, Từ Thanh Vân không có khả năng cưới nàng làm chính thất, nếu muốn nàng làm thị thiếp... Nàng không muốn! Nàng không muốn cùng nữ nhân khác chung chồng!

Trong lòng nàng mặc dù thích hắn, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới xảy ra chuyện thân mật với hắn, lúc này sự tình phát triển đến tình thế này, trong lòng nàng rốt cuộc không bình tĩnh được.

Thu Nguyệt cũng không dự đoán được Từ Thanh Vân tính tình tùy ý phóng túng, chẳng lẽ lại làm theo lễ giáo truyền thống? Huống hồ cũng không có ai có bản lĩnh ép nhị trang chủ cửa hàng Tô Châu tuân theo quy củ, hắn căn bản sẽ không để ý thân phận hai người sai biệt, hắn chỉ đang tính toán nàng có thích hắn hay không.

“Nguyệt nhi......”

“Không nên gọi ta như vậy. Xin hãy gọi ta là Thu Nguyệt, nhị trang chủ!” Thu Nguyệt nằm ở trên giường kiên trì.

“Không cần gọi ta như vậy. Gọi ta Thanh Vân, Nguyệt nhi!” Từ Thanh Vân đứng ở trước giường kiên trì.

“Ngươi...” Thu Nguyệt nhìn nam nhân tuấn mỹ trước mắt, hắn đang tràn ngập hứng thú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

Cốc cốc! Ngoài phòng truyền đến tiếng đập cửa.

“Công tử, có tin tức mới.” Là thanh âm của Sùng Ân.

“Ta biết rồi. Đến thư phòng rồi nói."

Từ Thanh Vân nhìn Thu Nguyệt ôn nhu nói: “Nguyệt nhi, nàng vẫn nên nghỉ ngơi nhiều một chút, thân thể mới có thể sớm bình phục.” Thấy Thu Nguyệt gật gật đầu, lúc này hắn mới xoay người ra cửa phòng, hướng về phía thư phòng.

Thu Nguyệt nằm một mình ở trong căn phòng to như vậy, ánh mắt nhìn thẳng nóc giường, không nói một câu. Hồi lâu, khóe mắt yên lặng chảy xuống nước mắt.

Sao mọi chuyện lại biến thành như vậy?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[1]Chưởng cánh nồi: Gì mà tùm lum =]]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK