Từ Thanh Vân kinh công rất cao, chốc lát sau liền ôm Thu Nguyệt trở lại Hồng Phúc.
Khi Thu Nguyệt được Từ Thanh Vân buông ra thì nàng lập tức tránh ra xa, tận lực giữ một khoảng cách với hắn.
"Làm sao vậy? Tiểu mỹ nhân." Từ Thanh Vân cười yếu ớt, dùng ngữ điệu thoải mái nói chuyện, cùng với người nổi giận khi nãy như hai người hoàn toàn khác.
Thu Nguyệt không nói được gì.
Biểu tình của hắn lúc nắng lúc mưa thất thường, làm nàng hơi sợ hãi. Nàng không nắm bắt được tính tình của hắn.
"Nguyệt nhi?" Từ Thanh Vân hướng bước về phía nàng, muốn nắm tay nàng.
Thu Nguyệt lui từng bước, cùng hắn bảo trì khoảng cách nhất định.
"Nguyệt nhi!" Từ Thanh Vân kêu tên của nàng, lại cất bước tiến tới.
Hai người vừa tiến vừa lui, cuối cùng cả người Thu Nguyệt đều tựa lên vách tường, đôi mắt đẹp e ngại nhìn nam nhân trước mặt. Tuy rằng luôn nói với bản thân là nên bình tĩnh, nhưng nàng vẫn cảm thấy sợ hãi đối với hắn. Nàng sợ hắn đột nhiên lại tức giận, sợ hắn đột nhiên tới cuồng bạo, nàng thậm chí sợ sự ôn nhu đa tình của hắn..... Nàng sợ sự ôn nhu đa tình của hắn là giả, sợ người nam nhân giận dữ trước kia mới là mặt thật hắn.
"Làm sao vậy?" Từ Thanh Vân chống một bàn tay lên tường, Thu Nguyệt bị hắn vây lại trong bức tường.
"Ngươi...... Ngươi không cần tới đây!" Thu Nguyệt thấp giọng nói.
"Vì sao?" tay kia của Từ Thanh Vân nắm cái cằm xinh xắn của Thu Nguyệt nâng lên, bắt nàng phải nhìn mình.
"Ngươi...... Ngươi...... Thật kỳ quái."
"A? Là sao?" Lời Từ Thanh Vân nói ra gần như có một loại tà mị điên cuồng.
"Cái kia...... Ta......" Loại tà mị điên cuồng này làm cho Thu Nguyệt cảm thấy mặt đỏ tim đập mạnh trong ngực, nói cũng ấp a ấp úng.
"Nói !" môi Từ Thanh Vân đã sắp đụng tới cánh môi của Thu Nguyệt.
Giữa hai người tràn ngập không khí mờ ám mãnh liệt, hai má Thu Nguyệt càng hồng lên thì càng làm cho Từ Thanh Vân nổi lên dục vọng. Hắn rất muốn......
"Ai nha ! Ngươi dựa vào gần như vậy, làm ta nóng muốn chết !" Thu Nguyệt đẩy Từ Thanh Vân ra, đi đến phía bàn, không khí tình cảm mãnh liệt kia mới tiêu tán đi.
"Nguyệt nhi, chỗ nào nóng đâu? Ta giúp nàng quạt!" Từ Thanh Vân vẫn giữ khuôn mặt tươi cười.
"Không cần! Ngươi đã trưởng thành mà luôn nói chuyện không đứng đắn, muốn ta như thế nào nói cho ngươi đây?" Thu Nguyệt nghiêm túc nói.
Thấy Thu Nguyệt thật sự có lời muốn nói, Từ Thanh Vân thu hồi nụ cười, vẻ mặt đứng đắn ngồi ngay ngắn bên bàn.
"Như vậy đi, Nguyệt nhi, nàng vừa giúp ta chải đầu vừa nói, ta nhất định sẽ rất chân thành lắng nghe."
Từ Thanh Vân thấy Thu Nguyệt vẫn giậm chân tại chỗ, liền lặp lại kiên quyết hơn, "Ta cam đoan!"
Thu Nguyệt chần chờ một chút, lại nhìn biểu tình đứng đắn của hắn, quyết định tin tưởng hắn lần này.
Nàng nhẹ nhàng đến sau lưng Từ Thanh Vân, tay nhỏ bé cầm lược lên chải đầu cho hắn. Trước kia nàng hay giúp Phạm Tử Đình búi tóc để giả nam trang, cho nên giúp người khác chải đầu đối với nàng vô cùng dễ dàng.
"Tại sao lại để bộ dạng này mà chạy ra ngoài? Cũng không chải chuốt lại một chút rồi đi." Thu Nguyệt nhỏ giọng thầm oán.
Nguyên lai là khi Từ Thanh Vân tỉnh lại, giật mình thấy Thu Nguyệt không ở bên người, lập tức mặc quần áo để đi tìm người, căn bản không có thời gian buộc lại búi tóc, hơn nữa dọc theo đường đi lo lắng Thu Nguyệt bị người trong trang cướp đi, vừa nổi giận lại nôn nóng.
"Nàng bây giờ trông rất giống nàng dâu nhỏ đang phàn nàn với phu quân đó" Từ Thanh Vân cười nói.
Thu Nguyệt đỏ mặt, "Lại ba hoa, ta không chải nữa!"
"Được! Được! Nguyệt nhi ngoan, ta không nói, nàng mau giúp ta chải đầu đi!" Ánh mắt Từ Thanh Vân mang theo ý cười.
"Hiện tại chỉ cho ta nói, chờ ta nói xong, ngươi nói sau." Thu Nguyệt vừa chải tóc vừa nói.
Từ Thanh Vân gật đầu.
"Thanh Vân...... Ngươi là người rất tốt, nhưng đôi khi, thật giống như biến thành người khác." Thu Nguyệt đem tóc của nam nhân cầm lên mà chải. Nàng bây giờ đang ở sau lưng Từ Thanh Vân, nhìn không thấy biểu tình lúc này của hắn, nhìn không tới con ngươi màu nâu nhạt của hắn, cũng vì vậy nàng mới có thể an tâm mà nói.
"Ngày hôm qua ta chỉ là nhắc tới đại trang chủ......" Thu Nguyệt cảm thấy Từ Thanh Vân tựa hồ giật mình, nhưng nàng nhất định phải nói ra; mặc kệ ngày sau như thế nào, nàng nhất định phải đem sự tình nói rõ ràng.
"Ngươi liền trở nên lãnh khốc vô tình, dễ tức giận, đây không phải Thanh Vân ôn nhu mà ta biết, ta cảm thấy thật sự sợ hãi...... Thanh Vân, về sau ngươi không như vậy nữa, được không?" đôi tay khéo léo của Thu Nguyệt đã đem tóc của nam nhân chải thật đẹp mà búi lại.
Thu Nguyệt lẳng lặng đứng ở sau lưng hắn, không ai mở miệng, sự im lặng tràn ngập cả Hồng Phúc cư.
Rất lâu, rất lâu sau......
Hắn không quay đầu lại, đứng dậy rời đi.
Để lại một căn phòng yên tĩnh với Thu Nguyệt vẫn đang đứng ở cạnh bàn.
Sau đó vài ngày, một mình Thu Nguyệt sống ở Hồng Phúc cư, có nha hoàn riêng phục vụ cuộc sống hàng ngày, trang phục hoa mỹ, cẩm y ngọc thực. Trong đó có cả năm rương quần áo mà Từ Thanh Vân kêu người đưa tới, bản thân cũng không có xuất hiện, cũng không cho Thu Nguyệt ra khỏi cửa phòng. Có thể là vì chuyện Từ gia trang đến đòi người, làm cho hắn không yên lòng.
Thu Nguyệt có chút để ý phản ứng của Từ Thanh Vân. Từ ngày đem mọi chuyện nói rõ đến nay, hắn không ghé qua Hồng Phúc cư, mà ngủ ở thư phòng. Nàng một mình nằm ngủ trong căn phòng hoa lệ này, mỗi đêm nằm một mình nàng đều nghĩ đến gia đình.
Nàng nhớ mẫu thân, nhớ Tử Đình, nhớ tất cả mọi thứ ở Từ gia trang, dù sao chỗ đó cũng là nơi nàng sinh ra và lớn lên từ nhỏ.
Nàng muốn về nhà! Nàng phải về nhà!
Buổi sáng sau khi dùng bữa xong, Thu Nguyệt muốn tìm Từ Thanh Vân, nói cho hắn biết nàng muốn quay về Từ gia trang, nhưng hạ nhân hồi bẩm hiện tại nhị trang chủ đang bề bộn công việc, không thể đến đây. Thu Nguyệt buồn bực, liền kêu tỳ nữ lấy giấy bút và nghiên mực, ở trên bàn dài luyện chữ. Khi nàng còn bé, mẫu thân vốn không cho nàng làm việc nặng của tỳ nữ, ngược lại thi họa hay thêu dệt... lại học không ít.
Nàng thích cuồng thảo, dường như đó là thể chữ sinh động có hồn nhất, nhưng nàng lại không học được, đành chỉ có thể thầm ngưỡng mộ. Nàng yêu thích nét phất nhất, người viết nét phất đẹp chẳng những viết thư pháp tốt, vẽ tranh thủy mặc cũng là nhất tuyệt. Nó từ thực cảnh vẽ vật thực, nhạt nhưng rõ ràng, dùng bút nét to phác thảo non sơn, rồi lại dùng bút nhỏ điểm thêm chi tiết, từ đỉnh núi nhìn xuống, thượng mật hạ sơ, thể hiện núi sông Giang Nam hữu tình. Nàng yêu Giang Nam ¬¬¬¬¬- nơi nàng lớn lên. (#AP: @@”)
Thu Nguyệt vén tay áo lên, chuyên tâm viết chữ......
"Nguyệt nhi!"
Từ phía sau lưng truyền đến thanh âm trầm thấp, dọa Thu Nguyệt giật mình, chữ cũng viết sai lệch.
"Nàng đang viết chữ sao?" Từ Thanh Vân tràn đầy hứng thú nhìn chữ viết xinh đẹp trên bàn.
Thu Nguyệt ngẩng đầu nhìn Từ Thanh Vân, người này hôm nay tinh thần thật tốt, tự nhiên còn có tâm trạng xem nàng luyện chữ, không có một chút khác thường.
"Viết sai mất rồi!" Thu Nguyệt tức giận thu hồi giấy Tuyên Thành.
"Ta thổi một chút, nó sẽ lại đúng." Từ Thanh Vân khóe miệng tràn đầy ý cười.
"Ngươi nói lung tung." Thu Nguyệt xoay người đem giấy Tuyên Thành bỏ vào ngăn tủ.
Hai người tuy lời nói ngắn ngọn, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác hai người đang liếc mắt đưa tình, hồn nhiên không phát giác có người khác tồn tại trong phòng.
"Khụ!" người phía sau Từ Thanh Vân ho một tiếng.
"A! Đúng rồi, Nguyệt nhi, vị này là Âu Dương Liệt, bạn tốt của ta, mấy ngày nay đến Tô Châu chơi, tạm thời ở lại trong cửa hàng." (#AP: tội anh này, tên gì ko lấy, lại lấy tên Liệt =]] )
Thu Nguyệt ngẩng đầu nhìn Âu Dương Liệt trước mắt, mày rậm, mắt sáng ngời có thần, mũi anh tuấn, các nét trên khuôn mặt đều rõ ràng, nhất định là người ngoại tộc. Dáng người cường tráng rắn chắc, làn da ngăm đen, chứng tỏ hắn thường bôn ba bên ngoài.
Thu Nguyệt khom người, "Âu Dương công tử."
"Không cần đa lễ, đều là người trong nhà thôi!" Âu Dương Liệt sang sảng nói. Hắn nhìn sang phía Từ Thanh Vân bỡn cợt nói: "Thì ra ở Hồng Phúc cư có giấu mỹ nhân tuyệt sắc như thế, khó trách ngươi lại an phận ở Tô Châu!"
"Bớt nhiều lời đi." Từ Thanh Vân trừng mắt liếc hắn một cái."Ngươi trước đến Mê Lâu chờ ta, chúng ta cùng dùng bữa tại đó." Hắn vội vã đuổi Âu Dương Liệt đi.
"Thu Nguyệt mỹ nhân cũng phải đi nha, nếu không Thanh Vân tiểu đệ của chúng ta sẽ ăn không ngon." Âu Dương Liệt trong mắt tràn đầy ý cười, xoay người rời đi.
"Đi! Đi mau đi!" Từ Thanh Vân có chút chật vật đuổi Âu Dương Liệt ra khỏi phòng.
Trong phòng chỉ còn lại có Thu Nguyệt cùng Từ Thanh Vân.
"Khụ! Nguyệt nhi, ta có việc muốn nói với nàng." Từ Thanh Vân có chút không được tự nhiên.
"Ừm." Thu Nguyệt bình tĩnh ngồi xuống, rót cho mình một ly trà.
"Nguyệt nhi, không cần lạnh nhạt như vậy ! Mấy ngày nay ta thật sự bận rộn, mới không đến Hồng Phúc cư."
Thu Nguyệt uống trà, cũng không đáp lời. Dù sao nàng chỉ là một tỳ nữ, trong sạch cũng là bị hắn hủy, hắn không tới Hồng Phúc cư, nàng còn có thể làm sao? Tâm tình hắn tốt thì đến, tâm tình không tốt sẽ không thấy tung tích...... Dù sao không lâu nữa nàng cũng phải trở về Từ gia trang, hắn tới hay không, chuyện này đã không còn liên quan đến nàng.
"Ai! Từ Thanh Vân ta chưa từng phải ăn nói khép nép vớingười khác, Nguyệt nhi, nàng tốt xấu gì cũng nên nể tình, nhìn ta một chút đi!" nam nhân anh tuấn bất đắc dĩ nói.
Từ Thanh Vân biết mình không đúng. Từ nhỏ không ai dám chỉ ra chỗ sai của hắn, mấy hôm trước Thu Nguyệt nói ra tính tình không tốt của hắn, hắn liền tự nhốt bản thân trong thư phòng suy nghĩ lại.
Hắn thật sự thích nàng! Hắn yêu nàng!
Cho nên hắn không muốn làm nàng phải lo lắng.
Ở thư phòng bế quan vài ngày, hắn đã nhờ bạn tốt Âu Dương Liệt làm một chuyện, khi giải quyết xong hết mọi chuyện, hắn mới lại đến Hồng Phúc cư lần nữa.
Thu Nguyệt nghe vậy, thở dài, tâm cũng mềm nhũn. Ngẩng đầu nhìn nam nhân vài ngày không thấy này, hình như hắn gầy đi......
"Thanh Vân, ta nghĩ mình nên quay về Từ gia trang. Ta tới Tô Châu cũng đã một thời gian rồi, ta rất muốn gặp mẫu thân cùng những đại thúc đại thẩm trong trang..... Có thể cho ta trở về không ?" Thu Nguyệt nói ra chuyện muốn nói với hắn mấy ngày nay.
Từ Thanh Vân ngồi xuống, cầm tay bàn nhỏ bé của Thu Nguyệt.
"Nguyệt nhi, ta đã nói với nàng rồi, nàng đã là người của ta, liền nên ở Tô Châu đi! Không cần quay về Từ gia trang nữa, ta sẽ cùng đại ca ta nói chuyện." Từ Thanh Vân lần này bình tĩnh ôn nhu nói.
"Nhưng mà mẫu thân của ta......" Thu Nguyệt có chút do dự.
"Ta sẽ phái người đưa Lâm đại nương đến Tô Châu, nàng không cần lo lắng. Nhưng mà không biết Lưu đại nương có chịu ở lại hay không?"
"Hả?" Thu Nguyệt nghe lời nói của hắn xong, dùng đôi mắt linh động nhìn hắn.
"Nguyệt nhi, ta luôn luôn nghĩ, không biết có nên nói chuyện này với nàng hay không......" Từ Thanh Vân rót cho mình một ly trà.
"Chuyện gì vậy?" Thu Nguyệt quan tâm nhìn hắn.
Từ Thanh Vân do dự một chút, vẫn cứ nói, "Là có liên quan tới thân thế của nàng."
"Thân thế của ta?"
"Đúng!" Từ Thanh Vân gật đầu.
"Ta không phải là con gái của mẹ ta sao? Mẹ ta chính là Từ gia trang Lâm đại nương !" Thu Nguyệt có chút không hiểu.
Từ Thanh Vân lắc đầu, "Nguyệt nhi, nàng có nhớ hay không ở Gia Hưng từng bị thích khách trong cung hạ độc không?"
"Nhớ rõ! Khi đó ta ngửi túi hương gì đó, liền mê man, sau khi tỉnh lại liền...... liền......" Thu Nguyệt nhớ tới buổi tối tình cảm mảnh liệt mơ hồ kia. Những ấn ký màu hồng trên thân nàng còn chưa có biến mất nha!
"Này có gì liên quan?" Nàng đỏ mặt, cố gắng giữ tĩnh táo.
Từ Thanh Vân yêu thích nhìn gò má trắng hồng phấn nộn của nàng, động một chút là đỏ lên.
Mặt Thu Nguyệt đỏ lên thật đáng yêu! Nhớ...quá...... (#AP: nhớ giề…)
"Khụ!" Từ Thanh Vân cũng cố gắng giữ tĩnh táo.
"Đương nhiên là có quan hệ. Lúc ấy ta cảm thấy rất kỳ quái, vì sao người trong cung lại hạ thủ với nàng? Nàng là nô tì ở Từ gia trang, cũng mới mười mấy tuổi, không thể đắc tội với người nào, ta nghĩ việc này có chút kỳ quặc." Từ Thanh Vân uống một ngụm nước trà cho nhuận giọng, tiếp tục nói, "Liền phái nguời đến kinh thành điều tra nghe ngóng. Kết quả lại phát hiện......" Hắn liếc mắt nhìn Thu Nguyệt.
"Ngươi đã phát hiện cái gì?" Thu Nguyệt có chút nóng lòng.
"Phát hiện nàng thật ra không phải con gái của Lâm đại nương !"
"Cái gì?" khuôn mặt nhỏ nhắn của Thu Nguyêt phút chốc trắng xanh, vẻ kinh ngạc tràn đầy trên khuôn mặt tái nhợt.
"Nguyệt nhi, nàng có khỏe không?" Từ Thanh Vân nhìn phản ứng của Thu Nguyệt, do dự không biết có nên nói tiếp hay không.
"Tại sao lại như vậy chứ? Thanh Vân, vì sao ta không phải con gái mẹ ta sinh ra?" khóe mắt Thu Nguyệt đong đầy nước mắt, nàng tuy nghĩ mình phải cố gắng giữ tĩnh táo, nhưng có thể nhìn ra sự thật đối với nàng là một đả kích rất lớn.
"Nguyệt nhi, cha ruột của nàng từng là Hộ Bộ Thượng Thư trong triều, cho nên nàng hẳn là thiên kim của phủ Thượng Thư, mà không phải con gái của nữ đầu bếp ở Từ gia trang."
"Vậy... Ta vì sao lại ở Từ gia trang? Thế cha của ta đang ở đâu?" Thu Nguyệt sốt ruột đứng lên.
"Nguyệt nhi, nàng đừng vội, ngồi xuống, uống một ngụm trà, ta sẽ nói toàn bộ cho nàng." Từ Thanh Vân trấn an nàng.
Thu Nguyệt nghe lời ngồi xuống.
"Cha của nàng gọi là Hồng Lâm, là Hộ bộ Thượng thư mười mấy năm trước. Lúc ấy hoàng đế Vạn Lịch phái thái giám đến các nơi khai thác mỏ bắt đầu thu thuế, dân chúng cực kỳ hoang mang, có nơi dân chúng vì vậy mà vùng lên đấu tranh. Cha ngươi trời sanh tính tình ngay thẳng, dâng tấu can gián mới ngăn cản được, lại bị hoạn quan gièm pha đơm đặt, chọc giận hoàng đế, rơi vào cảnh tịch biên gia sản, chu di cửu tộc."
"A......" nước mắt Thu Nguyệt rơi xuống.
"Lúc ấy bà vú liều chết ôm ngươi trốn thoát, sau lại có truy binh đuổi theo, vội vàng giao nàng cho Lâm đại nương. Sau đó bà vú bị giết, nàng được Lâm đại nương ôm về Từ gia trang, lấy danh nghĩa là con gái đại nương, lớn lên ở Từ gia trang. Không nghĩ tới trong cung lũ hoạn quan không biết nhận được tin tức từ đâu, biết nàng là huyết mạch sót lại của phủ Thượng Thư ngày đó, liền phái thích khách, muốn đẩy nàng vào chỗ chết, cho nên mới có chuyện hạ độc lần trước." Từ Thanh Vân một hơi nói xong hết mọi chuyện.
"Có người muốn giết ta? Ta đây......"
Thu Nguyệt sắc mặt lúc trắng lúc xanh, nghe Từ Thanh Vân nói đến cuối cùng, sắc mặt lại trở nên ảm đạm.
"Yên tâm, sự tình ta đã giải quyết xong, không có người nào dám động vào nàng, bảo bối Nguyệt nhi." Từ Thanh Vân nhẹ nhàng nắm lấy tay của Thu Nguyệt.
"Giải quyết? Đây là chuyện trong cung !" khuôn mặt Thu Nguyệt tràn ngập đau khổ.
"Nhưng ta là nhị trang chủ của thiên hạ đệ nhất đại trang, việc nhỏ ấy không làm khó được ta." Từ Thanh Vân cười cười."Nhưng thật ra lại làm khổ bạn xấu Âu Dương Liệt của ta...... Ha ha!" Hắn gọi Âu Dương liệt đi đến kinh thành một chuyến, tâm tình hình như rất tốt.
"Vậy......" Thu Nguyệt không biết có nên tin tưởng Từ Thanh Vân không, hắn luôn là một dáng vẻ nhàn nhã, luôn già mà không đứng đắn cùng nàng nô đùa.
"Nguyệt nhi, không cần lo lắng, có ta ở đây, không có chuyện gì." Từ Thanh Vân thấy Thu Nguyệt vẫn mặt co mày cáu, lại tăng mạnh giọng điệu.
"Tại sao hoàng thượng muốn thái giám đi ra ngoài khai thác mỏ, thu thuế?" Thu Nguyệt thật sự không thể lý giải, vì việc này mà làm nàng nhà tan của nát.
"Bởi vì có loại người dù đã là hoàng đế sống trong vinh hoa phú quý, vẫn có lòng tham không đáy. Trừ bỏ khai thác mỏ thu thuế ra, hoàng đế Vạn Lịch thậm chí bởi vì tiếc tiền phát lương bổng cho quan viên, gặp thiếu cũng không bổ sung, tạo ra đại loạn, có nơi nhiều năm không có quan viên thống trị, tiếng kêu than của dân chúng dậy khắp trời đất đấy." Từ Thanh Vân giống như kể chuyện bình thường của người khác, cũng không them để ý Vạn Lịch cũng chính là hoàng thượng.
"Thanh Vân, ngươi nói lời này, không sợ......" Nói đương kim Thánh Thượng như thế là vô cùng phạm thượng !
"Ta không sợ, bởi vì ta có Nguyệt nhi yêu quý ở bên cạnh ta!" Từ Thanh Vân ôm lấy Thu Nguyệt, trên mặt tràn đầy thoả mãn.
"Ngươi nói chuyện đứng đắn chút đi!" Thu Nguyệt đẩy hắn.
"Yên tâm, đương kim Thánh Thượng tính tình tham lam, mà Từ gia trang lại là thiên hạ đệ nhất trang, cá giúp nước, nước giúp cá, lão hoàng đế mới lười cùng ta so đo loại chuyện nhỏ nhặt này!" Từ Thanh Vân ôm Thu Nguyệt, hôn lên má phấn của nàng.
"Ai! Ngươi luôn như vậy...... A! Không cần sờ loạn...... Thanh Vân, Âu Dương công tử còn chờ tại Mê Lâu a!" Thu Nguyệt vừa ngăn cản ma trảo tấn công của Từ Thanh Vân, vừa nhắc nhở hắn Âu Dương Liệt còn đang chờ hắn !
"Ừm...... Còn có chút thời gian, thân mật một chút cũng được......" khuôn mặt tuấn tú của Từ Thanh Vân áp sát vào khuôn mặt mỹ lệ, hôn lên cánh môi đỏ bừng mềm mại.
Tựa vào lồng ngực mình nhớ thương nhiều ngày qua, biết hắn mấy ngày nay đã vì mình mà vất vả, nàng cũng chiều theo ý hắn. Hai người môi lưỡi triền miên, thân hình kề sát, hơi thở dần dần trở nên hỗn loạn, nóng bỏng, Từ Thanh Vân tựa mỹ nhân lên vách tường, một bàn tay cởi vạt áo của Thu Nguyệt ra, bàn tay khác theo vạt áo đã mở tiến vào dò xét thân hình ấm áp.
"A ——" Thu Nguyệt mẫn cảm thở gấp.
Tay Từ Thanh Vân nhẹ nhàng vuốt ve bụng nàng, một tay lại trườn ra sau vuốt ve cặp mông trắng như tuyết, cuối cùng, tay còn lại cũng chuyển về mông nàng, hai tay dùng sức xoa bóp khe ở giữa.
Hắn nâng mông tròn nhẵn mịn hướng về phía mình, nơi riêng tư nữ tính đối diện với vật nam tính dâng trào nóng như lửa. Thu Nguyệt hiểu ý hắn, mặt đỏ hồng.
"Ngươi...... Ngươi không cần như vậy! Ban ngày ban mặt......" Thu Nguyệt đẩy hắn ra.
Nam nhân ôm chặt hơn nữa, ngón tay thon dài trượt vào nơi nữ tính riêng tư, ở xoa nắn trước miệng hoa huy*t
"A ——" Thu Nguyệt không nhịn được mà ngửa đầu ra sau, cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng khẽ nhếch, thở gấp.
"Nàng thật mẫn cảm......" Từ Thanh Vân nói nhỏ bên tai nàng, có khi còn thổi hơi nóng vào trong, khiến cho thân thể mềm mại lại run rẩy.
Ngón tay của hắn lại không buông tha tiểu huyệt một chút nào, đút vào, rút ra. Từ tiểu huyệt chảy ra dịch lỏng, rất nhanh thấm ướt cặp đùi tuyết trắng, Từ Thanh Vân rút tay dính đầy dịch ra, lại từ trước bụi hoa thăm dò trong hoa huy*t.
"A......" Thu Nguyệt không kìm được lắc đầu thở dốc, vẻ mặt kiều mỵ.
Quần áo che giấu động tác của Từ Thanh Vân, khi ngón tay thon dài của hắn ở nơi riêng tư nữ tính trước sau tàn sát bừa bãi thì bên ngoài cũng không nhìn ra. Dục hỏa đốt người hắn cởi quần lót ra, nóng lòng phóng thích phân thân nóng bỏng của mình, rong ruổi trong hoa huy*t
Cốc cốc! Ngoài phòng vang lên tiếng đập cửa.
"Công tử, Âu Dương công tử đang giục." Là âm thanh của Sùng Ân.
"Chết tiệt!" Từ Thanh Vân khẽ nguyền rủa một tiếng.
"Nói cho hắn biết, ta đến ngay." Từ Thanh Vân nghiến răng nghiến lợi, từng giọt mồ hôi từ khuôn mặt tuấn tú nhỏ xuống.
"Âu Dương công tử còn mời Thu Nguyệt cô nương cùng tới." Sùng Ân còn nói.
"Đã biết! Lui ra đi!" Từ Thanh Vân cơ hồ dùng hết hơi sức toàn thân khắc chế dục hỏa.
Thật là! Người này lần nào cũng phải phá hư chuyện tốt của hắn, thật là một bằng hữu xấu không hơn không kém!
Từ Thanh Vân không thể không dừng tay, nhưng Thu Nguyệt trong lòng hắn đã bị trêu chọc đến toàn thân đều đỏ hồng, thẹn thùng không thôi, toàn bộ thân thể tựa vào vách tường không ngừng thở gấp, nơi riêng tư tình triều cũng tràn ra càng không thể vãn hồi, cánh hoa thậm chí còn hưng phấn run nhè nhẹ.
"Nguyệt nhi, chúng ta đến Mê Lâu đi! Tên kia đã đợi rất lâu rồi."
Từ Thanh Vân vừa sửa sang quần áo, vừa khép vạt áo Thu Nguyệt lại.
"Có thể...... Nhưng mà ta......" Thu Nguyệt khó thú nhận mình đã xuân tình nhộn nhạo.
"Nha đầu ngốc, không cần lo lắng, có quần áo che, nhìn không ra đâu." Từ Thanh Vân nở nụ cười ma mị.
"Ngươi...... Thật là xấu!" khuôn mặt nhỏ nhắn của Thu Nguyệt như bị hoả thêu nóng bỏng.
"Đi thôi!" Từ Thanh Vân giúp nàng ra ngoài.
Nơi riêng tư của Thu Nguyệt tràn ngập dịch thể trong suốt, trong hoa huy*t còn hơi co rút, cùng Từ Thanh Vân ra khỏi Hồng Phúc cư, hai gò má đỏ hồng làm cho người sáng suốt nhìn qua cũng biết chuyện gì vừa xảy ra.
Dọc theo đường đi, Từ Thanh Vân còn ác ý véo nhẹ mông nàng, làm cho nơi riêng tư chảy ra chất lỏng trong suốt không ngừng, làm cả người Thu Nguyệt đều rung động, suýt chút nữa đã không đến Mê Lâu !
Không cần phải nói, bữa trưa cùng Âu Dương Liệt cũng chỉ diễn ra qua loa rồi chấm dứt, mà vị Âu Dương công tử kia đã quá quen thuộc với tình huống kiểu này.
Ngày ấy sau bữa trưa, ở Hồng Phúc cư diễn ra tiết mục tình cảm vô cùng mãnh liệt, tiếng nam nữ hoan ái quyến rũ vang lên làm bất cứ ai nghe được đều phải ngượng ngùng.