Đúng tám giờ tối Lục Diêu quay lại khách sạn để tham gia yến hội.
Nói là yến hội, nhưng chỉ là giao lưu thương nghiệp, tất cả mọi người tụ tập đúng giờ để níu kéo quan hệ, lôi kéo chính trị gia đình, tìm kiếm cơ hội đôi bên cùng có lợi trong tương lai.
May mắn là anh chỉ cần lộ mặt đi ngang qua sân khấu một chuyến là xong.
Yến hội được tổ chức tại sảnh tiệc ở tầng mười năm của khách sạn, Lục Diêu nghĩ đến bên trong yến tiệc linh đình là lại đau đầu, anh nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, chờ đến giờ, mới cùng trợ lý xuống xe lên lầu.
Mỗi khi cánh cửa của yến hội mở ra, những vị khách bản lĩnh nhìn mặt đoán ý đến mãn cấp sẽ đưa mắt "tuần tra" một lần, Lục Diêu đi vào đã hấp dẫn không ít người chú ý.
Tiếp đó là hàn huyên bắt chuyện nối tiếp không dứt.
Lục Diêu đối với mỗi một vị tuỳ ý đi lên bắt chuyện đều tỏ ra mười phần kiên nhẫn, nhưng sự kiên nhẫn của anh có giới hạn.
Sau khi một vị khách dò hỏi tình hình gần đây của ông nội anh xong, thừa dịp vị "người quen" tiếp theo chưa tới, anh không dấu vết nhanh chóng mà rời khỏi bữa tiệc và đi đến khu vực nghỉ ngơi không có ai.
Ngồi xuống ghế sô pha trong góc, thời gian trên điện thoại hiển thị 8 giờ 40 phút, Lục Diêu tính toán ấn định thời gian rời đi của mình khoảng 9 giờ rưỡi, hoặc là trước thời gian mười phút cũng có thể.
Vừa mới chuẩn bị buông điện thoại xuống, trên màn hình hiện lên tin nhắn của Lục phu nhân:
[A Diêu, đang bận sao?]
Lục Diêu trả lời lại: [Không bận, làm sao vậy?]
[Nói với con một tiếng, không phải lần trước nói muốn giới thiệu với con một tiểu nam nhi sao? Hôm nay mẹ của cậu ấy có nói chuyện với mẹ cậu ấy gần đây vì có việc bận đã rời khỏi thành phố, thời gian gặp mặt có thể sẽ bị đầy lùi lại.]
Lục Diêu cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, hoặc là nói khi biết đối phương mới chỉ có 25 tuổi, điều này cũng đã nằm trong dự liệu của anh.
Ở tuổi này tâm trí không biết có định hay không, huống chi ở độ tuổi này cả con trai và con gái đều rất phản cảm với những cuộc xem mắt.
Câu nói "Sau này nói sau" này, phỏng chừng sau này cũng sẽ không có.
Lục Diêu tâm tư rất rõ ràng, anh cũng không phải nguyện ý đi xem mắt nhưng cũng không có cự tuyệt chỉ là không muốn làm cho trưởng bối thất vọng: [Được, con đã biết.]
Một phục vụ bữa tiệc bưng một ly rượu đi tới, lễ phép gọi Lục Diêu một tiếng tiên sinh rồi đặt một ly cocktail màu sắc rực rỡ trước mặt anh, ra hiệu rồi xoay người rời đi.
Khu vực nghỉ ngơi nằm ở góc khuất nhất của sảnh tiệc, phía trước có hai bồn cây xanh trong nhà cực lớn tươi tốt làm vật che chắn, nhất thời không ai phát hiện ra Lục Diêu ở nơi này.
Lục Diêu được một lát thanh nhàn cùng với mẹ hàn huyên một chút việc nhà, ly rượu cocktail cũng dần dần thấy đáy.
Lúc đặt ly rượu xuống lần cuối có một chàng trai tuổi không lớn bỗng nhiên vội vàng chạy tới, Lục Diêu ngẩng đầu nhìn là người quen.
Cũng không phải quen lắm chỉ là buổi chiều mới gặp qua một lần, lúc ăn cơm cùng với Phùng Tổng. Phùng Tổng không giới thiệu tên của chàng trai cho anh biết chỉ là lời nói mạp mờ ám chỉ thân phận của cậu bé — tiểu tình nhân mới vừa nuôi dưỡng của ông ta.
Lục Diêu tắt điện thoại, hỏi: "Có việc?"
Chàng trai nhìn anh, lại nhìn ly rượu trống không trên bàn, trợn to một đôi mắt: "Lục Tổng, ngài, ngài đều uống hết rồi?"
Lục Diêu không hiểu ý của nam hài: "Cái gì?"
Chàng trai biểu tình như sắp khóc, lo lắng ngập ngừng hồi lâu mà không thốt ra được một câu hoàn chỉnh, cuối cùng dứt khoát không đầu không đuôi mà thúc dục anh: "Ngài bây giờ xong việc chưa? Nếu làm xong rồi liền nhanh chóng trở về nhà thôi."
Lục Diêu vừa mở miệng, liền nhạy bén mà cảm giác được thân thể biến hoá rất nhỏ, sắc mặt nhất thời trầm xuống: "Ngươi thả cái gì vào trong rượu?"
Khí tràng quanh thân nam nhân ở giây lát đã xảy ra biến hoá nghiêng trời lệch đất.
Chàng trai run rẩy đối mặt với ánh mắt lạnh lùng sắc bén của anh, cảm thấy như có một bàn tay vô hình trong không khí bóp lấy cổ họng của mình, khiến cậu không thể thở nổi.
"Xin, xin lỗi!" Chàng trai chịu không nổi khí tràng áp bức như vậy, thanh âm run rẩy mang theo khóc nức nở: "Ly rượu kia đầu tiên là cho Phùng Tổng, chính là dùng để trợ hứng cho chúng em đêm nay... ông ấy vừa mới chờ em ở khu nghỉ ngơi, em không biết vì cái gì ông ấy rời đi, cũng không biết ngài đến đây lúc nào......"
Cậu bé bị doạ không nhẹ, run run nói không nên lời một câu nói hoàn chỉnh.
Lục Diêu nhắm mắt lại, thở ra một ngụm khí nóng rực dị thường: "Đã biết." Chàng trai nhìn anh đứng dậy, cả người đột nhiên run lên: "Lục, Lục Tổng, đây là ngoài ý muốn, em thật sự không phải cố ý......"
Nam nhân đi về phía cậu, cậu bé vội giơ tay lên ngăn trở mặt, nhớ tới ban ngày Phùng Tổng đối với cậu có nói trước khi tiếp quản xú nghiệp vị Lục Tổng này luôn ở bên trong quân đội, tâm đều lạnh nói năng lộn xộn mà không ngừng xin lỗi.
Nhưng mà cũng không có phát sinh chuyện gì.
Nam nhân không có dừng lại ở trước mặt cậu mà sải bước đi nhanh rời đi.
"Lục Tổng." Trợ lý từ xa thấy Lục Diêu, đuổi theo anh ra khỏi sảnh yến hội, tưởng buổi xã giao đêm nay kết thúc sớm: "Hiện tại trở về sao? Tôi lập tức gọi tài xế lái xe đến trước cửa — —"
"Không cần." Lục Diêu ngắt lời trợ lý.
Phùng Tổng đại khái là muốn dựa vào thứ này để trợ hứng cả đêm, liều thuốc cho vào không thấp, nhanh chóng phát tác, không cần cân nhắc nhiều Lục Diêu liền biết anh đêm nay không trở về được.
"Tôi đêm nay nghỉ ngơi ở khách sạn, các cậu trở về."
Khách sạn Triều Đảo là một trong những sản nghiệp của tập đoàn, để thuận tiện cho việc xã giao Lục Diêu để lại một phòng ở tầng cao nhất để cho riêng mình, hơn nữa nơi này gần công ty, thường xuyên lui tới nếu uống quá nhiều sẽ nghỉ ngơi ở lại khách sạn, trợ lý không nghĩ nhiều nghe theo anh phân phó xoay người rời đi.
Lục Diêu đi về hướng thang máy, trên đường có nhân viên nhận ra anh cùng anh chào hỏi, anh liền nhàn nhạt đáp lại.
Nhìn bề ngoài thần sắc anh bình thường, không lộ nửa phần manh mối, nhưng không ai biết ở trong thân thể của anh phát sinh phản ứng khó có thể mở miệng như thế nào.
Nhiệt độ cơ thể tăng lên nhanh, cảm giác khô nóng trong cơ thể khó nói, ở trong cơ thể của anh bắt đầu chạy loạn hung hăng điên cuồng tìm kiếm điểm máu chốt để bùng nổ.
Ấn nút thang máy, con số từ 7 chậm rãi tăng lên, anh mặt vô biểu tình nhìn, chỉ có đầu ngón tay gõ vào mặt số mới lộ ra cảm xúc không bình tĩnh của anh lúc này.
Rất nhanh cửa thang máy mở ra, bên trong trống không, chỉ có một hành khách không chớp mắt đứng ở một góc khuất.
Lục Diêu dùng sức siết chặt nắm tay, bước vào thang máy, vừa quay đầu liếc mắt nhìn vừa vặn thấy nút bấm ở tầng anh muốn lên.
"Muốn đi tầng nào?"
Khi cửa thang máy đóng lại, một giọng nói mơ hồ phát ra từ góc bên phải cửa thang máy.
Lục Diêu ngửi mùi rượu nhàn nhạt, tầm mắt đảo qua, dừng ở nửa cái gáy lộ ra bởi vì cúi đầu của đối phương.
Cổ tinh tế thon dài làn da trơn bóng vốn trắng nõn lại bởi vì rượu trở nên hồng hào tự nhiên.
Nhưng là Lục Diêu thấy rõ mặt cậu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da rất trắng, chóp mũi cùng đuôi mắt đều có màu đỏ giống nhau, mặt mày sắc sảo hơi thở thấu triệt sạch sẽ, dưới ánh đèn trắng sáng trong thang máy những đường nét trên khuôn mặt trắng như sứ tinh xảo đến mức có thể gọi là một tác phẩm nghệ thuật.
Một tiểu ma men cực kỳ xinh đẹp.
"Anh muốn đến tầng nào a?"
Con ma men tính tình nhẫn lại mà hỏi lại một lần, cố chấp muốn giúp ấn thang máy.
"Hai mươi." Sau một lúc lâu, đối phương cuối cùng lên tiếng.
Âm thanh rất êm tai.
Hơn nữa có điểm giống như quen tai.
Ngu Liễu sửng sốt trong nháy mắt, hai giây sau mới chậm rãi "Ồ" một tiếng, sau đó quay đầu lại nhấn tầng 20.
Mi mắt rủ xuống, hàng mi phủ lên đáy mắt một lớp bóng mềm mại dày đặc như sương mù, có thể khiến người ta nhầm lẫn với vẻ ngoài ngoan ngoãn.
Nút đang sáng bị anh ấn tắt đi.
Ngu Liễu cảm thấy có chỗ nào không đúng, lại nghĩ không ra không đúng chỗ nào thẳng tới khi một bàn tay từ bên cạnh vươn ra lại lần nữa ấn tầng 20.
"?"
Có qua có lại, Ngu Liễu trừng mắt nhìn mấy cái nút bấm, đầu óc càng mê mang.
May mắn là mau tới tầng lầu, cửa thang máy mở ra.
Lục Diêu thu hồi ánh mắt, dẫn đầu ra thang máy.
Ngu Liễu tại chỗ ngẩn ra hai giây cũng đi ra ngoài, hành lang trải một tấm thảm dày, hai người một trước một sau, không nghe thấy một chút tiếng bước chân.
Từ tầng 15 đến tầng 20 thang máy đi lên chỉ mất nửa phút, vẻ mặt của Lục Diêu như cũ nhìn không ra biến hoá gì, nhưng nếu nhìn kỹ có thể phát hiện bước chân so với lúc ở dưới lầu chậm chạp không ít.
Phòng của anh ở ngoài cùng bên phải cuối hành lang, không cần thẻ phòng anh có thể mở bằng vân tay.
Sau khi đi vào anh trở tay muốn đóng cửa lại, thình lình một cái đuôi đi theo anh lặng lẽ tiến vào, thiếu chút nữa bị cửa kẹp đầu.
"Đi theo tôi làm cái gì?"
Anh trầm giọng nói, bước chân ngừng ở cửa không đi vào, cũng không đuổi người đi, trong phòng đen như mực một mảnh, chỉ có ánh đèn từ hành lang hắt vào.
Ngu Liễu không hiểu nổi câu hỏi này, cậu không trả lời được, liền hỏi lại: "Vì cái gì không thể đi theo?"
Mà Lục Diêu trên trán đã có một tầng mồ hôi mỏng, mờ hồ có thể nhìn thấy gân xanh.
Thuốc kia được thêm vào liều cao, dược hiệu mỗi giây đều ở trong thân thể anh phát tác, có thể mặt không đổi sắc chống đỡ được đến hiện tại đã không còn là người bình thường thật sự kiên trì không được bao lâu nữa.
Anh hiện tại là bồ tát bùn qua sông, không có sức vô nghĩa với một tiểu bằng hữu uống say: "Quay về phòng của mình đi."
Ngu Liễu như cũ không lên tiếng.
Lục Diêu dùng sức đè lại huyệt thái dương nhảy lên: "Nghe lời."
"Tôi không thoải mái." Ngu Liễu nhíu máy.
Cậu không nói dối, cậu đã không thoải mái cả một đường, tà hoả kia bốc lên ngùn ngụt đều đốt đến móng tay của hắn.
Đáng tiếc đối phương tựa hồ không muốn nghe con ma men tự thuật, nắm lấy cánh tay cậu lôi ra khỏi phòng.
Ngu Liễu ống tay áo xắn đến khuỷu tay cổ tay bị đối phương dán vào da thịt, cậu sửng sốt cúi đầu bắt lấy tay đối phương.
Lục Diêu động tác tạm dừng, tay cậu liền hướng lên trên dọc theo cánh tay sờ đến bả vai cổ áo, không biết phát hiện cái gì, câu lấy cổ cúi sát người vào, thở ra hai khẩu khí, lớn mật đem gương mặt dán lên gáy đối phương.
Không phát hiện cánh tay nắm chặt tay anh đột nhiên siết chặt, cậu đắm chìm trong phát hiện mới của mình, nheo lại đôi mắt: "Dựa gần anh thật thoải mái a."
Cổ tà hoả kia giống như tìm được thông đạo sơ tán, lại giống như được đổ thêm dầu vào lửa, là cái trước hay cái sau, Ngu Liễu không rõ chỉ là làm theo bản năng làm việc mà cậu cảm thấy thooải mái.
Hơi thở bên tai lại trầm lại nặng, Ngu Liễu say đến hồ đồ không ý thức được nguy hiểm, đối phương buông lỏng tay cậu liền đem một tay khác ôm, cọ cổ lại nhón chân tiến lên xoa mặt, mơ hồ lẩm bẩm: "Ngon ngon."
Bóng tối hoàn toàn che giấu, Lục Diêu giờ phút này ánh mắt đen tối không rõ. Cuồn cuộn sóng triều hùng hổ mà thổi quét, lý trí đang bị cắn nuốt, anh nâng tay lên ôm lấy eo thiếu niên, dòng điện lưu yếu ớt ở eo thon gầy cách một tầng vải mỏng truyền vào lòng bàn tay.
Anh dùng sức nhắm mắt lại, ngay sau đó, đột nhiên cong ngón tay và nắm lấy eo thon dưới tay không chút lưu tình đem người trong lòng ngực mình đẩy ra.
Ngu Liễu đột nhiên không kịp phòng ngừa bị đẩy đến lao đảo khi lùi lại thì khuỷu tay vung ra sau lung tung.
Cạch một tiếng cửa phòng đóng lại cậu không bị đẩy ra ngoài mà phía sau lưng đụng phải ván cửa, cái ót đập vào lòng bàn tay của người nào đó may mắn thoát nạn.
Có điểm ngốc, nhưng sao hai liền phản ứng lại.
Cậu vừa rồi nếm được ngon ngọt, ngựa quen đường cũ lại lần nữa câu lấy người trước mặt, thậm chí không nói lý đem người kéo xuống gần sát cậu: "Anh đuổi tôi đi làm cái gì, tôi lại không phải người xấu."
Cậu nhắm mắt lại, chóp mũi lưu luyến mà áp lên cằm của nam nhân: "Tôi thật khó chịu, người nóng quá, anh để tôi ôm một cái."
Cửa phòng đóng lại, căn phòng chìm trong bóng tối hoàn toàn, mọi lời nói và cử động đều được phóng đại vô hạn bởi các giác quan khác ngoài đôi mắt.
Hai hơi thở va chạm lên men ma sát nóng lên không khí trở nên nóng bỏng, ở bên ngoài làn da bốc lên ngọn lửa thiêu đốt.
Lý trí bị thuốc khống chế du tẩu liền đứt phựt.
Cổ Ngu Liễu bị hung hăng cắn một ngụm, ngay sau đó là bên hông đột nhiên bị siết chặt.
Hai bên lực đạo chênh lệch quá lớn, sau đó cậu không có đường lui cũng không có năng lực phản kháng mà bị nhốt trong vòng tay ôm ấp nóng bỏng.
Hô hấp thô nặng nóng bỏng quanh quẩn bên tai cậu: "Thành niên rồi?"
Giọng nói của nam nhân đã bị đè ép đến mức khàn khàn, lướt qua từng sợi lông trong tai gõ vào màng nhĩ của cậu.
Đối với Ngu Liễu thanh âm này quá mê hoặc.
Ngu Liễu còn chưa từ trong đầu óc trống rỗng hoàn hồn lại liền cảm giác được vành tai của mình bị người nhẹ nhàng mút một cái.
Vùng quanh tai trên cổ cực kỳ nhạy cảm khiến cậu từ sống lưng đến xương cụt tê dại, eo mềm nhũn.
"Đương, đương nhiên."
Cậu quân lính tan dã, dồn dập thở ra một hơi, nhún vai ghé vào trên vai nam nhân: "Tôi đã tốt nghiệp nhiều năm A——"
Hô hấp của cậu bị chặn lại hai chân nhấc lên khỏi mặt đất thân thể bay lên không, phía sau lưng áp vào một mảnh mềm mại, dưới eo được bàn tay to rộng nâng lên, cùng đối phương dính sát ở bên nhau.
"Xin lỗi."
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm."
*Hết chương 4*