• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: William_1405

Đêm khuya bệnh viện hầu như không có người.

Lục Yêu tìm được bác sĩ trực ban, rất nhanh đã tiến hành kiểm kê đơn thuốc, chờ xếp phòng cho Ngu Liễu xong, Lục Yêu ngồi xuống bên giường, bấy giờ mới nhẹ lòng một chút.

Kiểm tra không có gì nghiêm trọng, chỉ là mệt mỏi.

Mệt mỏi cùng với phong hàn dẫn đến phát sốt, không biết dị ứng do đâu, người bệnh cũng không thanh tỉnh phải truyền đường glucose.

Đường lên núi xóc nảy, vốn là muốn cậu tắm rửa nghỉ ngơi thật tốt rồi gọi cậu ăn cơm, chỉ trách anh không suy nghĩ chu toàn.

Đi vào tiêm thuốc hạ sốt là một y tá trẻ tuổi. Biết rõ Ngu Liễu hiện giờ không có ý thức, Lục Yêu quay đầu cậu dựa vào lòng bàn tay mình, kéo cổ áo xuống lộ ra bả vai, che đôi mắt cậu.

Trong phòng bệnh ánh đèn sáng choang, không giấu được một số "dấu vết" bí ẩn nào đó.

Y tá ánh mắt dừng ở trên người Ngu Liễu một cái, ngay sau đó ngẩng đầu nhanh chóng liếc nhìn Lục Yêu một cái, mặt có điểm nóng lên, rất nhanh đã tiêm xong.

Sợ truyền dịch quá nhanh, tay sẽ sưng tấy và đau đớn, Lục Yêu điều chỉnh tốc độ chậm nhất, lại tắt đèn trong phòng bệnh đi để Ngu Liễu ngủ thoải mái hơn, anh dựa vào ánh đèn từ hành lang miễn cưỡng cũng có thể nhìn thấy vật.

Truyền xong một lọ đường glucose ít nhất mất một giờ, Lục Yêu dùng điện thoại tải phần văn kiện mà trợ lý gửi cho anh, một bên xem một bên lúc lại sờ trán Ngu Liễu xem nhiệt độ cơ thể có giảm xuống hay không.

Trong lúc đó đầu Ngu Liễu lắc qua lắc lại, mờ hồ có dấu hiệu tỉnh lại.

Lục Yêu sờ sờ mặt cậu, nhẹ giọng trấn an: “Không sao, tiếp tục ngủ đi, ngủ một giấc liền không khó chịu nữa, ngoan.”

Quả nhiên Ngu Liễu rất nhanh an ổn lại, dựa vào tay anh một lần nữa ngủ say.

Từ bảy giờ sáng, người trong bệnh viện dần đông lên, bác sĩ và y tá cũng bận rộn, tiếng bước chân đi tới đi lui ngoài hành lang làm Ngu Liễu tỉnh lại.

Cậu trợn mắt nhìn chằm chằm trần nhà trắng xoá, ngửi thấy mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt trong không khí, còn chưa phản ứng được mình đang ở bệnh viện, ý thức vẫn dừng lại ở lúc đêm qua không thể động đậy.

Lúc quay đầu, thấy Lục Yêu ngẩng đầu từ mép giường cậu lên, cũng không nghĩ tới hỏi anh sao lại ở đây, tự nhủ: “Tôi có thể cử động, con quỷ đó đi rồi?”

Một câu đơn giản ngắn gọn, không khó làm người khác đoán ra cậu đã bị bóng đè.

Lục Yêu đáy mắt hiện lên ý cười, cũng không phản bác, theo ý cậu ừ một tiếng: “Đi rồi, trên người có chỗ nào không thoải mái không? Có hoa mắt chóng mặt không?”

“Không có, không chóng mặt.”

Cậu nói xong, một y tá ngoài hành lang bỗng nhiên cao giọng: “Phòng số ba, giường bệnh số ba ấn chuông, mau vào xem đi.”

Ngu Liễu lúc này mới hiểu ra: “Tại sao tôi lại ở bệnh viện?”

Lục Yêu: “Tối hôm qua cậu bị sốt.”

“A? Tôi không phải bị bóng đè?”

Còn chưa kịp định hình, cằm đã bị một bàn tay vươn tới nắm lấy nâng lên, Lục Yêu nghiêng đầu cẩn thận nhìn nốt đỏ do dị ứng tối hôm qua, buông tay ra: “Từ khi nào bắt đầu thấy ngứa?”

Anh không nói còn tốt, vừa nói, Ngu Liễu liền cảm thấy trên người có điểm ngứa.

“Chắc là… … sau khi tôi ngủ, bởi vì có muỗi vẫn luôn bay ở bên tai, tôi liền dậy tìm bình cắm nhang muỗi vào, nằm lại một lúc sau bắt đầu không thoải mái.”

Nghĩ đến đây, cậu không nhịn được muốn gãi, nhưng Lục Yêu đã nắm lấy tay cậu đè xuống giường: “Đừng gãi, chịu đựng một lúc.”

Ngu Liễu chỉ có thể dùng phía sau lưng cọ cọ, hỏi anh: “Tôi bị dị ứng sao?”

“Đúng vậy.” Lục Yêu nhét lại tay cậu vào trong chăn, đứng lên: “Nếu buồn ngủ thì ngủ thêm một lát, tôi đi mua đồ ăn cho cậu rồi sẽ về ngay.”

Đợi người đi rồi, Ngu Liễu nằm ở trên giường chuyên tâm sắp xếp lại mớ suy nghĩ hỗn độn.

Không phải bị bóng đè, là cậu bị bệnh.

Tối hôm qua cậu ngủ quá nhiều, hiện tại không ngủ được nữa, lúc y tá đi vào, cậu đang mở to mắt nhàm chán nhìn ngọn núi bên ngoài cửa sổ, bên trên lượn lờ sương trắng còn chưa tan.

“Tỉnh rồi, anh cậu đâu?” Y tá nhìn quanh phòng bệnh một vòng.

Ngu Liễu ngạc nhiên.

Anh? Anh giới thiệu mình với người khác như vậy?

Bọn họ cũng không giống nhau mà?

“Anh tôi, ách, anh ấy đi ra ngoài mua đồ ăn rồi.” Ngu Liễu mím môi, có chút nóng.

Y tá gật gật đầu: “Được, lát nữa cậu ta quay lại cậu bảo cậu ấy đi đến bên phải đại sảnh tầng một lấy thuốc.”

Ngu Liễu nói được.

Y tá xoay người đi tới cửa nhớ tới điều gì đó, quay đầu lại cẩn thận châm chước một chút tìm từ: “Đúng rồi, nhắc nhở cậu một chút, bệnh tình này của cậu nguyên nhân chủ yếu là do mệt nhọc quá độ, tuổi trẻ khí thịnh có thể lý giải, nhưng thân thể cũng rất quan trọng, cậu cũng nói với anh của cậu… … kiềm chế một chút, đừng tàn nhẫn quá.”

“?”

Ngu Liễu mờ mịt nhìn theo y tá rời đi.

Sau vài giây cánh cửa đóng lại, đột nhiên lĩnh ngộ được lời y tá nói, một cổ nhiệt khí toát ra từ đỉnh đầu.

Khi Lục Yêu quay trở lại phòng bệnh, liền nhìn thấy người trên giường chui cả người vào trong chăn chỉ lộ ra đỉnh đầu.

Nghe thấy động tĩnh anh trở lại, cậu ở trong chăn thấp giọng nói: “Y tá kêu anh đến bên phải đại sảnh tầng một lấy thuốc.”

“Đã lấy.” Lục Yêu đặt thuốc cùng với sữa đậu nành và tiểu long bao [1]đã được đóng gói lên trên ngăn tủ: “Đừng nhịn, dậy ăn trước đã.”

[1]: Tiểu long bao là một loại màn thầu hấp (bánh bao) tại Giang Tô, Trung Quốc



Ngu Liễu từ trong chăn lộ ra một đôi mắt: “Tôi bây giờ không có khẩu vị, có thể lên xe ăn được không?”

Lục Yêu nhướng mày: “?”

Ngu Liễu: “Chúng ta quay về nhà trọ đi.”

Cậu không thể ở nơi này nữa.

Xuất viện cần người nhà ký tên, lúc Lục Yêu ký tên, Ngu Liễu đứng ở bên cạnh nhìn, ồ, thì ra là Yêu này.

Chữ cũng không tồi.

Mưa tạm ngừng, mặt đất nửa khô nửa ướt, Ngu Liễu tránh vũng nước lên xe, đến lúc Lục Yêu lên xe, thành khẩn nói lời cảm ơn: “Thật ngại quá, đã làm phiền anh cả đêm.”

“Không phiền.” Lục Yêu dừng một chút: “Không cần khó xử, không phải lỗi của cậu.”

Không phải lỗi của cậu.

Ngu Liễu cảm thấy những lời này còn có ẩn ý.

Nhớ tới lời nói của y tá trong phòng, Ngu Liễu vội vàng chớp mắt, cúi đầu ấn vài cái chốt mở của cửa sổ xe.

Không thế nào, chỉ là bỗng nhiên cảm thấy không có chỗ đặt tay.

May mắn Lục Yêu kịp thời đem thức ăn đưa tới.

Trở lại trong thị trấn, Lục Yêu thả Ngu Liễu xuống trước cửa nhà trọ: “Thời gian còn sớm, nếu chưa ăn no, thì đến phòng bếp ở phía sau tìm dì nấu cơm cho.”

Còn dư lại rất nhiều tiểu long bao, Ngu Liễu cho rằng anh không phát hiện, không có cách khác, đồ ăn này cậu từ nhỏ đến lớn chưa ăn bao giờ.

Sắp tám giờ, ở trước khi dì nấu ăn tan ca mười phút Ngu Liễu đến gọi một phần mì.

“Vậy dì cho con thêm ít tương Thiệu tử hảo, ăn sẽ ngon hơn.” Dì nấu nước sôi, bỏ mì vào, bắt đầu trộn gia vị.

Ngu Liễu đi một vòng quanh phòng bếp, thấy phía xa nhất có một đĩa cơm giang, nhìn không tồi, chính là hình như đã lạnh, không bốc hơi.

Dì ngẩng đầu thấy, cười nói: “Cái kia hẳn là tối hôm qua Tiểu Lục làm, không biết vì sao lại không ăn, tôibsáng nay đến đã thấy ở trên bàn, à đúng rồi.”

Bà lại nghĩ tới điều khác: “Trong nồi còn hầm tuyết lê đường phèn[2], chắc cũng là tiểu Lục làm, tôi nghe giọng cậu chắc cũng không thoải mái gì, vừa đúng lúc uống để giải khát, tôi hâm nóng cho cậu.”

[2] Tuyết Lê Đường Phèn (trà này có tác dụng giảm ho, giảm đau họng)



Trên đường trở về, Ngu Liễu còn đang thắc mắc tại sao tối qua Lục Yêu lại vào phòng mình, không nghĩ tới lại biết được đáp án nhanh như vậy.

Phải nói rằng ở trong mắt cậu, khí chất của Lục Yêu chính là loại có thể vác một khẩu AK, cảm giác tránh ở phía sau là có thể theo anh thao thiên nhật địa. Thoạt nhìn nấu cơm hầm canh, đặt loại sự tình này đặt ở trên người anh chợt vừa thấy rất không hợp, nhưng cẩn thận suy nghĩ, lại cảm thấy không sao cả, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, vạn sự đáng tin cậy hợp lại cùng ở trên người anh cũng rấtvphù hợp.

Cậu đối với những việc hôm qua có những mảnh vỡ ký ức vụn vặt, biết có người ở bên cạnh cậu một tấc cũng không rời, ngẫu nhiên còn có thể cảm nhận được cái trán được nhẹ nhàng chạm vào một chút.

Ban đầu còn tưởng con quỷ áp giường mệt mỏi xuống giường nghỉ ngơi một chút… …

Nhưngbđột nhiên sinh ra cảm xúc nào đó, đã bị Ngu Liễu kiên định trấn áp xuống.

Không được, không thể cảm thấy ngượng ngùng.

Cậu lý trí mà nghĩ, nếu không phải tại anh cậu cũng sẽ không bị trận bệnh này, thân là nam nhân, hành tẩu giang hồ không thể không tự mình ý thức.

Sau đó tiếp nhận một chén canh Tuyết Lê từ tay dì uống cạn, sau đó bưng bát mỳ mới nấu lên: “Dì ơi, chắc phải phiền dì lại nấu thêm một phần, ông chủ Lục sắp trở về, anh ấy cũng chưa ăn sáng.”

——

Lục Yêu đỗ xe xong đi bộ trở về, nhưng không lập tức trở về homestay, mà là đi đầu phố tìm Văn Viễn một chuyến.

“Đã về rồi sao?” Văn Viễn nhìn thấy người lập tức đứng dậy: “Thế nào, cậu ấy khá hơn tý nào chưa?”

"Cũng được.” Lục Yêu nói: “Có quần áo thừa không, cho anh mượn mấy bộ, lần sau mời em ăn cơm.”

Văn Viễn ôm điện thoại a một tiếng: “Có, nhưng quần áo của em anh mặc không vừa mà?”

Lục Yêu: “Không phải anh mặc, cậu ấy lấy sai vali, quần áo đều để ở bên trong.”

Văn Viễn nháy mắt đã hiểu: “Ồ! Được, anh chờ em một lát.”

Hắn xoay người đi lên lầu, rất nhanh cầm hai bộ quần áo xuống đưa cho Lục Yêu, nói: “Thật ra mùa hè mặc quần áo rộng rãi thỏai mái hơn, anh đưa quần áo của anh cho cậu ấy mặc cũng không sao.”

Lục Yêu nhận lấy: “Quần áo của anh ở nơi này phần lớn đều là vải thô, cậu ấy mặc sẽ không thoải mái.”

Ở nhà trọ đều là quần áo mấy năm trước anh tuỳ tiện đóng gói mang đến, thay giặt qua nhiều lần, anh da thô thịt dày, căn bản không có nhu cầu, trong ý thức của anh, nếu như quần áo không bị hư hỏng, đều có thể mặc được.

“Oaaaa ~” Văn Viễn kéo dài giọng, ghé vào trên quầy vẻ mặt bát quái: “Chăm sóc cẩn thận như vậy, cậu ta là gì của anh à?”

Lục Yêu xốc hạ mí mắt, bình tĩnh đáp: “Chủ nợ của anh.”

——

Sau khi ăn xong, Ngu Liễu trở lại phòng đi tắm, mới vừa nằm ở trên giường nghịch điện thoại một lát liền nghe thấy tiếng gõ cửa.

“Ngủ rồi?” Là âm thanh của Lục Yêu.

“Chưa.” Ngu Liễu từ trên giường ngồi dậy, thấy Lục Yêu đẩy cửa đi vào, trong tay ôm một chồng quần áo cùng một tuýp thuốc mỡ: “làm sao vậy?”

“Bôi thuốc.” Lục Yêu lời ít ý nhiều, đem quần áo đặt lên ngăn tủ gần đó.

Ngu Liễu tự nhiên duỗi tay nhận lấy thuốc, Lục Yêu lại không có ý cho cậu: “Đều là ở sau lưng, cậu xác định có thể tự mình bôi thuốc sao?”

Ngu Liễu yên lặng thu tay về.

“Tôi bôi cho, cởiáo ra đi.”

Lục Yêu xoay người từ trong ngăn tủ lấy ra một gói tăm bông y tế mới, mở ra, quay đầu lại liền thấy Ngu Liễu đang ngồi tại chỗ không nhúc nhích.

Anh nhướng mày: “Làm sao vậy?”

“Xấu hổ.” Ngu Liễu gãi gãi sau tai: “Có thể không cởi không?”

Lục Yêu vì sự thẳng thắn của cậu mà trầm mặc một lát: “Cậu cảm thấy thế nào?”

Ngu Liễu vội vàng cởi áo, nằm lại trên giường, đầu vùi vào khe hở giữa hai đầu ngón tay, vành tai ửng đỏ.

Ngu Liễu rất gầy, tối hôm qua Lục Yêu ôm cậu thì đã biết, tựa hồ còn không nặng bằng bao cát lúc anh đeo lên núi khi huấn luyện, bây giờ trực giác bằng mắt thường càng trực quan.

Bờ vai của cậu không thể nói là rộng, khung người quá nhỏ và dáng người gầy gò cố định.

Cổ thon dài, đi xuống là xương bả vai hơi nhô ra, giữa sống lưng có một vòng cung trũng xuống rõ ràng, tiếp đó là vòng eo thon, có thể nhìn thấy rõ đường viền của hai bên eo.

Trên eo còn lưu lại ấn ký màu xanh nhạt rõ ràng, không phải do dị ứng tạo thành, càng giống như là do ngón tay dùng sức véo ấn lưu lại.

Ngu Liễu quá trắng, khiến những dấu vết này đặc biệt dễ thấy trên cơ thể cậu, thậm chí còn tạo ra một vẻ đẹp mỹ lệ không thể diễn tả được.

Ánh mắt Lục Yêu loé loé, yên lặng quét mắt một lượt, anh suy nghĩ một giây xem thuốc trên những dấu ấn này có tác dụng hay không, sau khi kết luận không được anh ngồi xuống bên giường, dán mắt vào những vết sưng đỏ do dị ứng gây ra.

Khi thuốc lạnh lẽo bôi lên làn da, cảm giác kích thích xa lạ làm Ngu Liễu không tự chủ được bả vai run lên một chút.

Xương bả vai hình dáng xinh đẹp giống như sắp sinh ra một đôi cánh.

“Đừng sợ.” Lục Yêu nhìn vành tai đỏ bừng sắp nhỏ ra máu của cậu: “Sẽ không đau, cũng sẽ không lưu lại sẹo.”

Ngu Liễu rầu rĩ nói: “Tôi biết.”

Lục Yêu động tác rất nhẹ, những chỗ được bôi thuốc rất nhanh liền không ngứa, mát lạnh, rất thoải mái.

Ngu Liễu dần dần quen với xúc giác như lông vũ bị cào, thả lỏng lại, nghe tiếng chuông đồng theo gió thổi vào màng nhĩ, có điểm mệt rã rời.

Thẳng đến khi tăm bông mang theo thuốc mỡ di chuyển sắp đụng tới bên tai cậu.

Cậu giật mình một cái, nhất thời tỉnh táo lại, vội vàng trốn sang bên cạnh: “Chờ một chút!”

Lục Yêu vê đầu tăm bông: “Yên tâm, sẽ không chạm vào tai cậu.”

Ngu Liễu: “… …”

Tai của Ngu Liễu đặc biệt nhạy cảm, đến mức người khác không thể chạm vào, cậu cố ý giấu đi, ngay cả Yến Gia người cùng cậu lớn lên từ nhỏ cũng không biết, hiện tại ngoại trừ cậu còn có người thứ hai biết đến.

Về phần làm sao mà biết được, Ngu Liễu một chút cũng không muốn nhớ lại.

Từ khi hai người gặp lại, Ngu Liễu vẫn luôn cố ý hoặc vô tình trốn tránh, tránh đề cập tới việc ngoài ý muốn kia, kết quả vẫn là không thể tránh thoát được.

Quên đi, cậu xoa xoa lỗ tai, suy sụp cúi mặt nằm xuống.

Hai người bây giờ sống chung dưới một mái nhà, ngẩng đầu thấy cúi đầu thấy, muốn đối mặt nói một lần.

Chết sớm siêu sinh sớm.

“Tôi không phải cố ý.”

Cậu chôn đầu vào gối: “Tối hôm đó tôi uống nhiều, phòng của anh lại ở đối diện, đầu óc tôi không tỉnh táo không chú ý liền đi sai phòng.”

Lục Yêu giương mắt nhìn, chỉ nhìn đến cái ót với vẻ bất chấp tất cả.

Anh đương nhiên biết buổi tối đó là ngày nào, chỉ là có chút ngoài ý muốn Ngu Liễu vẫn luôn nỗ lực làm bộ như không có việc gì ở ngay lúc này bỗng nhiên nhắc tới chuyện này.

“Ngày đó có buổi tiệc tối, tôi uống nhầm rượu của người khác.” Anh thu hồi tầm mắt, không nhanh không chậm cùng cậu trao đổi tin tức: “Rượu bị hạ thuốc.”

“Thuốc?” Ngu Liễu giống như một con mèo bị dẫm chúng đuôi, đột nhiên ngẩng đầu lên: “ Thuốc gì? Xuân dược?”

“… …”

Lục Yêu không biết là thuốc gì, bất quá là đồ vật trợ hứng, gọi chung một câu xuân dược cũng không sai: “Cũng không sai lắm.”

“Ồ.” Ngu Liễu lẩm bẩm: “Khó trách, tôi nói người bình thường sao có thể… …”

“Xin lỗi.”

Ngu Liễu theo bản năng muốn nói “không sao, không trách anh”, nhưng nghĩ lại lại cảm thấy không thể thể hiện rộng lượng như vậy.

Vì vậy lại ngẩng đầu nhìn Lục Yêu, ánh mắt ở trên khuôn mặt ưu tú của anh đảo qua một vòng: “Tôi đã sớm muốn hỏi, vết trên mặt anh là do tôi cào sao?”

Lục Diêu thú nhận: “Phải.”

“Được rồi.” Ngu Liễu quay đầu lại, quyết định bỏ qua chuyện này: “Coi như chúng ta huề nhau, ai cũng không nợ ai, coi như không có chuyện gì phát sinh đi.”

Nhưng lần này Lục Yêu không theo ý của Ngu Liễu: “Chỉ sợ không được.”

Không đạt được thống nhất chung, Ngu Liễu khó hiểu quay đầu lại: “Tại sao?”

“Cậu có thể làm như không có chuyện gì xaye ra, nhưng tôi thì không.”

Lục Yêu nhìn cậu ngữ điệu bằng phẳng, nhưng bất luận là trong ánh mắt hay là trong giọng nói đều không có ý tứ khách sáo: “Ngu Liễu là tôi làm cậu chịu khổ, tôi có nghĩa vụ bồi thường cậu.”

“Bồi thường? Tôi không cần sự bồi thường của anh.”

Ngu Liễu cau mày, đây là ngoài ý muốn trời xui đất khiến, không có ai đúng ai sai, cậu không cần Lục Yêu ôm hết toàn bộ trách nhiệm: “Tôi lại không phải là con gái, không cần anh chịu trách nhiệm.”

NhưngvLục Yêu cũng không có ý định cùng cậu tiếp tục thảo luận cái đề tài này, thu tăm bông đứng lên: “Bôi thuốc xong rồi, trước đừng mặc quần áo, miễn cho bị trôi hết thuốc.”

“Hai bộ quần áo trên ngăn tủ là của Văn Viễn, là chủ quán trọ mà hôm trước cậu đến, vóc dáng của hai người cũng tương đương nhau, quần áo của cậu ta hẳn là cậu mặc vừa.”

“Nghỉ ngơi cho tốt, đến bữa trưa tôi lại gọi cậu."

*Hết chương 9*

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK