Ngu Liễu về phòng tắm rửa rồi thay quần áo Lục Yêu đưa cho cậu.
Cậu không thấp, cao 1m8, so với Lục Yêu thấp hơn nửa cái đầu, nhưng vì chênh lệch kích thước, quần áo của Lục Yêu mặc trên người cậu trông rộng thùng thình, chiếc quần đùi trống rỗng, cổ áo phông quá to không che được xương quai xanh.
Cùng quần trong, rộng đến vũ nhục người.
Bỏ đi.
Rộng một chút mặc càng thoải mái, dễ ngủ, Ngu Liễu tự an ủi mình như vậy, đẩy cửa sổ ra một khe hở, hậm hực bò vào ổ chăn.
Cái đệm của giường vốn không cứng, lại thêm một cái chăn bông mềm mại lót ở dưới, không thể không thừa nhận eo già của cậu nằm trên đó thật sự rất thoải mái.
Phòng đã đặt sẽ có ghi chép, Ngu Liễu mở ứng dụng, tìm thấy homestay này và nhấp vào, ông chủ xác thật là họ Lục, nhưng so với vừa rồi cậu nghe thấy không giống nhau, ông chủ tên có ba chữ là Lục Sơn Hải.
Lục Sơn Hải?
Cậu nghe nhầm sao?
Hẳn là sẽ không, phát âm có thể sai, nhưng tổng số từ không thể nghe sai.
Nếu đoán không sai, Lục Sơn Hải này hẳn là ba của anh, hoặc là chú, bác, ông nội, linh tinh gì đó.
Cho nên chắc là Lục Eo? Yêu? Mời? Vẫn là Yêu?
Vẫn nên đi ngủ thôi.
Trên núi trời mưa quá lớn, đến bây giờ vẫn chưa có xu hướng dừng hẳn, tiếng chuông đồng lọt qua khe hở của cửa sổ, cùng với tiếng lá rơi lao xao, hoà thành một thứ âm thanh trắng xoá thư thái nhất.
Không khí se lạnh, là nhiệt độ thích hợp nhất để đắp chăn mỏng mà ngủ.
Điều này so với nghe tiếng còi xe chìm vào giấc ngủ thoải mái hơn nhiều, cơ hồ ngay khi nhắm mắt lại, sự buồn ngủ liền bắt đầu lặng yên không một tiếng động dâng lên.
Nhưng Ngu Liễu không có khinh nghiệm sống phong phú.
Trong núi có rất nhiều muỗi, trước khi ngủ cậu đã quên mất chuyện quan trọng nhất, rất nhanh bên tai bị tiếng vo ve vỗ cánh, như hổ rình mồi vòng quanh đánh thức cậu.
Đã quên còn có việc này.
Cậu bực bội ngồi dậy với mái tóc rối bù, nửa mê nửa tỉnh, đầu nặng chân nhẹ mà xuống giường tìm một vòng, cuối cùng tìm thấy hộp dung dịch điện nhang muỗi chưa bóc tem ở trong ngăn tủ.
Điện nhang muỗi, mở điện nhang muỗi? Cái này chắc là nhang muỗi.
Cậu tìm một chỗ có ổ cắm, ngồi xổm xuống mở gói niêm phong ra, nhìn thấy một vật có phích cắm cùng với mấy hộp chất lỏng màu tím, lại lâm vào mê mang. Cậu thật sự là đầu óc không đủ dùng, xử lí đặc biệt chậm, phải đọc mấy lần một tờ sách hướng dẫn mới có thể hiểu được, nghiên cứu nửa ngày, rốt cuộc đem chất lỏng hoà lại với bình hơi.
Cắm phích cắm vào ổ cắm, sau đó nhấn công tắc, đèn sáng mới thở phào nhẹ nhõm.
Rốt cuộc cũng xong.
Khá tốt, chỉ là không dễ dùng, không bằng trực tiếp cho cậu một khoanh nhang muỗi cùng với cái bật lửa.
Tắt đèn sờ soạng leo lên giường tiếp tục ngủ, "con sâu ngủ" không có chạy mất, chờ cậu nhắm mắt lại ngủ say.
Chỉ là lần này ngủ càng không an ổn.
Không có muỗi, cậu lại không thể hiểu được cảm thấy nóng lên, mũi như bị thứ gì đó chặn lại, rất khó hít thở và khí thở ra cũng nóng lên.
Còn có ngứa cổ.
Dần dần liền không chỉ cổ ngứa, bên tai, phía sau lưng, cánh tay đều bắt đầu ngứa ngáy.
Ngu Liễu khó chịu vô cùng, muốn ngủ thì không ngủ được, muốn dậy cũng không mở mắt ra được, mặc dù còn tỉnh táo nhưng mí mắt nặng trĩu không mở ra được, như bị hai tảng đá lớn đè lên.
Cơ thể cũng nặng nề, muốn giơ tay lên gãi cũng không giơ lên được.
Sao lại thế này, phiền chết đi được.
Cậu mơ màng bàng hoàng nghĩ, có phải là gặp phải quỷ áp giường không?
-
Lục Yêu liệt kê tất cả các đơn đặt hàng, tính xong tiền thanh toán các đơn đặt hàng, lại tổ chức một cuộc họp video trong thời gian ngắn sau khi nhận được cuộc gọi từ trợ lý.
Kết thúc cũng đã khuya, anh đứng dậy đi ra sân sau, ngẩng đầu hướng lên lầu hai liếc mắt một cái, đèn đã tắt người hẳn là đã ngủ.
Xe buýt từ thành phố Huyên Thành đến đây ít nhất sáu tiếng, Lục Yêu không biết Ngu Liễu đã ăn trên xe hay chưa, nhưng bằng suy đoán của anh, dọc theo đường đi xóc nảy không dễ chịu, cho dù có ăn cũng không ăn được nhiều.
Sau đó từ chiều cho đến hiện tại chưa hạt cơm nào vào bụng.
Mưa lại nặng hạt hơn, Lục Yêu cầm dù xoay người xuyên qua sân đến phòng bếp đối diện.
Nói là phòng bếp thực ra là một khoảng đất trống lập mái ngói, ba mặt dựa tường, một mặt quay ra sân để trống, chỉ có mấy cây gỗ lê vàng hình trụ chống đỡ.
Nền nhà được nâng cao hơn sân vài bậc nên nước không hắt vào được, nền bê tông vẫn khô ráo. Bếp nấu đặt ở phía bên phải dựa vào tường, bên cạnh là tủ lạnh tủ đông và các thiết bị điện khác, khoảng không gian rộng rãi phía bên trái kê ba bốn bộ bàn ghế cùng kiểu ở phía sảnh để cho mọi người ăn cơm.
Lục Yêu gọt một quả lê, trộn với đường phèn, cho vào nồi hầm, đi tới bếp thấy bên trong còn cơm, liền lấy một ít nguyên liệu trong tủ lạnh ra cắt thành từng miếng nhỏ trộn với cơm làm cơm giang, mùi thơm ngấm vào không khí se lạnh, ngửi thấy khiến ngón trỏ người ta giật giật.
Cho cơm vào đĩa, lấy thìa từ trong chạn đũa đặt lên trên, đi vòng qua bếp đặt đĩa cơm giang vừa làm xong lên bàn, rồi đi qua sân lên lầu gọi người.
Ánh đèn mờ ảo chiếu sáng sân, Lục Yêu theo ánh đèn xuyên qua hành lang, dừng lại trước cửa phòng của Ngu Liễu.
Cửa phòng không khoá, anh gõ mấy lần, lại hô hai tiếng, nhưng bên trong vẫn luôn yên tĩnh, không có người đáp lại.
Cảm thấy có gì đó không ổn, anh nhíu mày, đẩy cửa ra đi vào.
Bật đèn lên, đi đến bên giường, người trên giường ngủ thật sự say, nhưng ngủ lại không an ổn, hô hấp có chút dồn dập, nửa khuôn mặt lộ ở bên ngoài chăn ửng hồng không bình thường.
Lục Yêu co chân nửa quỳ ở bên giường, giúp cậu kéo chăn xuống, lộ ra cả khuôn mặt: "Ngu Liễu?"
Anh kêu lên một tiếng, lông mi của Ngu Liễu liền run lên, giống như cố sức mở mắt ra nhưng không mở được.
Lục Yêu dùng mu bàn tay sờ trán cậu lại phát hiện nóng đến doạ người.
Tròng lòng trầm xuống, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Văn Viễn, "cú đêm" lúc này tinh thần phấn chấn, thận chí còn mang theo một tia phấn khởi mà ban ngày không có: " Lục ca, làm sao vậy!"
Lục Yêu nói ngắn gọn: "Qua đây giúp anh một việc."
Sau khi cúp điện thoại, Lục Yêu bế ngang Ngu Liễu lên.
Ngu Liễu không nhấc tay lên được, ngón trỏ câu lấy y phục trước ngực hắn cũng không cởi ra được, đầu uể oải dựa vào trước ngực anh, mũi bịt kín, chỉ có thể nửa hé miệng hô hấp, cổ áo to rộng lệch qua một bên, lộ ra làn da che kín dấu vết đỏ sậm.
Lục Yêu đương nhiên biết làn da cậu mềm mỏng, chỉ là không nghĩ tới qua một ngày một đêm lại vẫn không có dấu hiệu phai nhạt.
Thảm!
Lục Yêu tâm tình phức tạp, giúp cậu kéo quần áo lên, nhẹ nhàng xoa đầu cậu: "Không sao hết, liền mang cậu đi bệnh viện."
Văn Viễn xuyên qua màn mưa chạy vào, đèn trong sảnh sáng trưng, nhìn thấy thiếu niên ban ngày mới tìm đến hỏi phòng đang nằm ốm yếu ở đó, nếu không phải Lục Yêu để cậu dựa vào, sợ là ngay cả ngồi yên đều khó khăn.
"Sao lại thế này? Ban ngày không phải còn tốt sao?" Văn Viễn khép lại ô để ở một bên, chạy tới xem.
"Phát sốt." Lục Yêu nói.
"Em liền nói mà! Anh còn nói không phải." Văn Viễn sờ sờ mặt Ngu Liễu, lo lắng nói: "Sốt như thế nào? Thế nào thấy nghiêm trọng như vậy?"
"Mệt." Lục Diêu giao Ngu Liễu vào trong tay Văn Viễn, cầm chìa khoá đứng dậy: "Giúp anh trông cậu ấy, anh đi lái xe."
"A, được." Văn Viễn ngồi vào ghế, thật cẩn thận đỡ Ngu Liễu dựa vào bả vải mình.
Đi lên một đoạn dọc theo cuối đường, có một bãi đậu xe nhỏ và đơn giản, xe của Lục Yêu liền đậu ở nơi đó.
Anh quay đầu xe, lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, ngừng ở trước cổng lớn homestay, xuống xe bước hai bước tiến vào cổng.
Văn Viễn đang nỗ lực đối thoại với Ngu Liễu: "Tiểu mỹ nhân, cậu nói cái gì?"
Ngu Liễu lại lẩm bẩm một câu.
Văn Viễn lỗ tai đều sắp dán lên miệng cậu cũng không nghe rõ: "Răng? Răng? Răng cậu đau? Hả? Ngứa? Ngứa!" Cậu đột nhiên bừng tỉnh: "Ngứa đúng không? Chỗ nào ngứa?"
Lục Yêu đi tới, thuần thục bế ngang Ngu Liễu lên: "Che dù."
Văn Viễn nghe lời đi theo sau Lục Yêu, vừa che dù vừa đem dù che cho anh và Ngu Liễu.
"Cảm ơn." Lục Yêu cầm lấy dù: "Em trở về nghỉ ngơi đi, anh đưa cậu ấy đi bệnh viện."
Văn Viên: "Em không cần đi sao?"
Lục Yêu: "Không cần, một người là đủ."
"Được rồi." Văn Viễn đứng tại chỗ nhìn Lục Yêu vòng qua đầu xe đi lên chỗ ghế lái, bỗng nhiên nhớ ra cái gì vội vàng gọi hắn: "Lục ca, chờ một chút."
Lục Yêu đang muốn mửa cửa xe, ngẩng đầu lên: "Làm sao vậy?"
Văn Viễn: "Em vừa nghe cậu ấy nói trên người ngứa, anh xem có phải trừ bỏ phát sốt còn có dị ứng hay không?"
Lục Yêu không chú ý tới cái này.
Anh lên xe bật đèn lên, cúi người kéo cổ áo Ngu Liễu ra, anh phát hiện sau gáy cậu có vết mẩn đỏ giống như dị ứng, nhưng nó lẫn lộn với những dấu vết anh tạo ra, ngay từ cái nhìn đầu tiên rất khó nhận ra.
Ngu Liễu tựa hồ thanh tỉnh chút, khó chịu mà mở hé mắt, đáng thương vô cùng, đuôi mắt lại nhiễm hồng mà anh quen thuộc.
Còn quý giá hơn anh nghĩ.
Lục Yêu nới lỏng cổ áo của cậu, lòng bàn tay nhẹ nhàng mà xoa ở chỗ sưng đỏ phát ngứa của cậu, thấp giọng dỗ dành: "Ngoan, chịu đựng một lúc nữa."
Trong trấn chỉ có phòng khám nhỏ, không có bệnh viện, bệnh viện gần nhất ở dưới núi, lái xe mất khoảng nửa tiếng, bây giờ mưa to ảnh hưởng đến tầm nhìn, có thể còn chậm hơn.
Anh cởi áo khoác khoác lên người Ngu Liễu, khởi động xe lái xuống núi, đèn pha ô tô lập loè, mưa bao phủ dày đặc.
Văn Viễn nhìn đèn xe ô tô biến mất trong màn mưa dày đặc, giúp Lục Yêu đóng cửa nhà trọ lại, cầm ô trong tay xoay người chạy trở về.
Đã gần mười hai giờ, chương trình cậu theo dõi sắp bắt đầu rồi.
*Hết chương 8*
Mng tích cực ngoi lên đi mừa😟