Đàm Thư Mặc đang nằm dưới đất liền ngồi dậy, lo lắng, sau đó lấy cái chăn bản thân cô đang đắp cầm lên "Tớ lót thêm một cái chăn nữa cho cậu, sẽ bớt đau lưng hơn"
Văn Tĩnh Hy không cử động, nhìn vào cô "Cậu đã lót ba cái chăn rồi, thêm cái thứ tư thì lát cậu ngủ như nào?" Dù sau cũng không còn cái nào cho Thư Mặc đắp cả.
"Không sao, mau, ngồi dậy" - Đàm Thư Mặc ra hiệu, muốn Văn Tĩnh Hy ngồi dậy.
Người kia lười biếng, nhắm mắt lại, Đàm Thư Mặc cũng không so đo, trực tiếp bế Văn Tĩnh Hy theo kiểu công chúa lên.
"Ách, cậu làm gì thế?" - Văn Tĩnh Hy giật mình, tay đấm vào ngực người to gan kia.
"Tớ giúp cậu trải thêm một lớp nữa, ngoan ngoãn, nằm đây ngồi yên" - Nói xong Đàm Thư Mặc tiến hành thao tác tiếp theo, cũng không quan tâm thái độ phản khán của Văn Tĩnh Hy.
Nhìn Đàm Thư Mặc bận rộn, Văn Tĩnh Hy thở dài, từ quán cơm về thái độ không mặn không nhạt của Thư Mặc làm nàng vô cùng mệt mỏi. Lúc ngủ cũng tự trải một tấm nệm mỏng bên dưới. Nhất định không cùng nàng chung giường, nhìn người kia vừa chăm sóc, vừa cố ý cách xa mình, Văn Tĩnh Hy lại đau lòng không kém.
"Được rồi, công chúa mau lên ngủ thôi" - Đàm Thư Mặc quay lại, cưng chiều nói với nàng.
Văn Tĩnh Hy tiến lên ôm lấy Đàm Thư Mặc, chôn mặt vào người cô "Thư Mặc, cậu ôm tớ ngủ có được không?"
Đàm Thư Mặc thở dài "Tĩnh Hy, giường nhỏ như vậy, hai người nằm càng không thoải mái"
"Giường cứng, buổi tối ở đây lạnh, nếu cậu ôm tớ ngủ thì tốt rồi" - Văn Tĩnh Hy giọng nói nhẹ nhàng, tay ôm eo Đàm Thư Mặc càng chặt hơn.
"Tĩnh Hy, không thể" - Đàm Thư Mặc tách khỏi Văn Tĩnh Hy, ngăn chặn nàng.
"Vì cái gì không thể? Thư Mặc, tớ đã đến đây sống với cậu, tớ.." - Văn Tĩnh Hy nhẹ giọng. Kiên nhẫn giải thích.
"Tĩnh Hy, đừng nói nữa, cậu có cuộc sống của cậu, tớ có cuộc sống của tớ, chúng ta tách nhau ra, hai bên đều có lợi" - Đàm Thư Mặc cắt lời nàng.
"Thư Mặc, năm đó, tớ thật hối hận, cũng rất ghét cậu" - Văn Tĩnh Hy cúi đầu, giọng nói bất lực.
Đàm Thư Mặc nhìn nàng, không trả lời, cũng không lên tiếng. Chuyện năm đó, Đàm Thư Mặc chưa từng hối hận.
"Tớ ngủ một giấc dậy, đã thấy cậu giết người, tham ô, thật buồn cười. Còn không phải Bác Văn ép cậu sao? Tài liệu năm đó là Bác Văn lừa tớ ký tên, hắn rút tiền từ công quỹ, nhưng lại lấy danh nghĩa của tớ. Đàm Thư Mặc, có phải từ đầu cậu đã thoả thuận với Bác Văn không? Nhưng tớ không hiểu vì sao cậu lại giết người?" - Văn Tĩnh Hy hỏi cô, câu hỏi này chôn trong lòng 5 năm.
"Không phải thoả thuận, là Bác Văn ngã bài, hắn rút quá nhiều tiền, bị cảnh sát dòm đến. Tớ chủ động tìm hắn tính sổ"- Đàm Thư Mặc trả lời, ký ức 5 năm rồi, còn che giấu làm gì. Nói ra cũng tốt, không nói ra chỉ sợ càng làm đau khổ nhau.
"Vậy? Vì sao tình nhân của Bác Văn lại mất?" - Văn Tĩnh Hy hỏi cô. Ánh mắt khó hiểu.
"Lúc đó tớ và Bác Văn tranh cãi trên lầu, cô gái kia nghe động tĩnh chạy ra. Tớ biết được hắn bên ngoài có người khác, cho nên..." - Đàm Thư Mặc nói đến đây, đứng dậy đi lấy ly nước lọc, uống cạn.
"Cô ta khoe mẽ, bảo đang có thai cùng Bác Văn. Bác Văn muốn lợi dụng đưa cậu vào tù, sau đó cùng người con gái kia sống hạnh phúc. Tớ nhịn không được cãi nhau với họ, lúc đó Bác Văn ra tay trước, hắn cầm con dao chém đến, tớ tự vệ, không nghĩ tới lỡ đâm trúng người con gái kia" - Đàm Thư Mạc nói, tay cầm ly nước vừa uống sạch, trống rỗng.
Văn Tĩnh Hy đứng dậy, hỏi cô "Vậy vì sao cậu lại tự thú, cùng lúc nhận nhiều tội trạng như vậy?"
"Tớ nói với Bác Văn, nếu lỡ như vậy, hắn ta làm giả chứng cứ, đẩy hết mọi tội lỗi lên đầu tớ. Đừng liên quan gì đến cái tên Văn Tĩnh Hy, thật ra lúc đó cô gái kia bị thương không nặng có thể cứu sống, là Bác Văn cố ý dây dưa không cho phép tớ đưa đi bệnh viện, hắn ta muốn cả tớ và cậu đều ngồi tù". - Đàm Thư Mặc nói, ánh mắt buồn bã, không phải tức giận mà là thất vọng.
"Lúc đó tớ nói, chỉ cần xoá mọi thứ liên quan đến cậu, tớ sẽ nhận hết, giết người, tham ô, chỉ cần hắn ta bỏ qua cho cậu" - Đàm Thư Mặc nhớ lại, ánh mắt thất thần, cũng buồn bã.
"Cậu ngốc sao? Thư Mặc, nếu lúc đó chúng ta tìm cách chứng minh sự trong sạch của tớ là được"- Văn Tĩnh Hy vuốt ve khuôn mặt kia.
"Tĩnh Hy, nếu như cảnh sát vào cuộc, sẽ có bao nhiều cặp mắt nhìn vào cậu đây? Cha mẹ cậu sẽ thất vọng, họ hàng đánh giá cậu, tớ không muốn, không để cho một đoá hoa tươi được bị người khác chà đạp" - Đàm Thư Mặc nói, chủ động ôm lấy Văn Tĩnh Hy.
Văn Tĩnh Hy thở dài " Cho nên cậu bảo Minh Triết lừa tớ, mang tớ đi thành phố khác công tác tận hai tháng. Còn cậu thì chạy đi tự thú, đợi tớ biết tin trở về thì mọi thứ đã hoàn thành, cậu chỉ việc nhận bản án?"
Đàm Thư Mặc gật đầu. Văn Tĩnh Hy thấy vậy, nói tiếp "Thư Mặc, lúc đó tớ trở về rất muốn mắng cậu một trận, làm sao lại tự ý quyết định như vậy chứ. "
Hai người ôm nhau thật lâu, Văn Tĩnh Hy ngoại trừ cảm động cũng không diễn tả được. Hai người cứ như vậy, trò chuyện suốt đêm, an ủi nhau, cùng nhau nhớ về quá khứ.
Đêm đó, Văn Tĩnh Hy thành công được Đàm Thư Mặc ôm ngủ trên giường.