Hít một hơi thật sâu, mở cánh cửa ra, cô thất thần.
"Tớ biết tớ xinh đẹp, cậu cất ánh mắt mê luyến đó lại đi"- Văn Tĩnh Hy liếc nàng, giọng nói ngọt ngào vang lên.
Văn Tĩnh Hy mặc một chiếc áo sơ mi form rộng của Đàm Thư Mặc, tóc tuỳ ý xoã ra, quần đùi bị chiếc áo rộng chia che đi. Đứng tại căn bếp, tạo ra một khung cảnh hoàn mỹ, làm cho Đàm Thư Mặc nuốt nước bọt trong vô thức.
"Còn nhìn nữa tớ móc mắt cậu, mang dưa hấu đưa cho tớ, sau đó đi tắm lẹ lên"- Văn Tĩnh Hy đến gần cô, cầm lấy quả dưa hấu, nhắc nhở.
Đàm Thư Mặc ậm ừ, ngoãn ngoãn làm theo yêu cầu, đến khi trở lại một bàn thức ăn đã dọn lên "Thơm quá".
"Ăn nhiều vào, cậu gầy quá, làm sao có sức nuôi tớ đây"- Văn Tĩnh Hy gấp thịt bỏ vào bát của cô.
"Tĩnh Hy, sắp tới có liên hoan, cậu... có muốn tham gia cùng tớ không?" - Đàm Thư Mặc ăn thức ăn, hỏi nàng.
"Tất nhiên rồi, tớ nghe dì Ba Tư nói, nếu cậu không dẫn tớ theo, tớ hoài nghi cậu mờ ám"- Văn Tĩnh Hy mỉm cười, trêu chọc.
Đàm Thư Mặc gật đầu, nhìn thấy Văn Tĩnh Hy từ tốn ăn uống, có chút đáng yêu.
"À, tớ nhờ Minh Triết rồi, ngày mai cậu ấy chuyển hành lý của tớ đến đây" - Văn Tĩnh Hy nói, còn gấp thêm thức ăn cho cô.
Đàm Thư Mặc dừng đũa, nuốt vội miệng thịt trong miệng, nhíu mày, muốn nói ra đã bị Văn Tĩnh Hy cướp lời.
"Nếu cậu muốn đuổi tớ đi thì đừng nói, Thư Mặc, tớ nghĩ hôm qua chúng ta đã nói rõ với nhau rồi. Tớ không muốn lại tranh luận mãi vấn đề này" - Văn Tĩnh Hy uống ngụm canh, cảnh cáo cô.
"Được, vậy mai tớ xin nghỉ, phụ cậu dọn đồ. Tĩnh Hy, dưới lầu 2 có phòng trống, tớ sẽ nói dì Ba Tư cho cậu thuê tạm." - Đàm Thư Mặc bình tĩnh, cô hạ quyết tâm nói ra.
Văn Tĩnh Hy đến tủ lạnh, lấy đĩa dưa hấu đã cắt sẵn ra, nàng thích ăn dưa hấu ướp lạnh sau khi dùng bữa.
Vờ như không nghe thấy vừa rồi Đàm Thư Mặc nói cái gì, tự nhiên bỏ dưa hấu vào khoang miệng cảm nhận vị ngọt. . ngôn tình hài
"Tĩnh Hy, cậu..lát nữa tớ bảo dì Ba Tư dẫn cậu đi coi phòng"
Văn Tĩnh Hy nhàn nhạt đáp "Không cần thiết, sáng nay tớ đã coi rồi, đã cọc tiền, đợi có thời gian rảnh sẽ trang trí".
Đàm Thư Mặc thở phào nhẹ nhõm, cô sợ nếu cứ ở chung một nhà như vậy, chắc chắn cô không nhịn được. Bây giờ tách ra, cô còn đi làm cả ngày, chắc chắn sẽ trốn được Tĩnh Hy.
Không ngờ, ba giây sau Văn Tĩnh Hy đứng dậy, cất dưa hấu lại vào tủ, còn nói "Tớ thuê nhà kho kế bên tiệm tạp hoá, dự tính sẽ mở tiệm bánh ngọt. Lúc đó, cậu tranh thủ phụ tớ một tay, sau này tiệm bánh không chừng còn là nguồn thu nhập chính cho chúng ta".
"Tiệm bánh? không được, nếu buổi tối ngủ ở tiệm bánh không tốt, trộm cắp vào sẽ không an toàn"- Đàm Thư Mặc phản đối.
"Tớ ở đây với cậu, tiệm bánh dùng để kinh doanh, cậu ngốc sao?"- Văn Tĩnh Hy mắng xong bỏ xuống lầu cùng dì Ba Tư. Không cho Đàm Thư Mặc thêm bất cứ cơ hội nào mở miệng.
Sau bữa cơm, hai người cũng không ai nói chuyện, Đàm Thư Mặc ngoan ngoãn giặt quần áo cho cả hai. Văn Tĩnh Hy ngoại trừ ủi đồng phục cho Đàm Thư Mặc sẽ sơ chế trước nguyên liệu nấu cơm. Rồi lại tưới cây, chiều nay Văn Tĩnh Hy mua được vài chậu hoa, muốn ở ban công trang trí thêm, cho căn nhà có chút sinh khí.
Tối đến, Đàm Thư Mặc có chút không biết phải làm sao, Văn Tĩnh Hy cơ bản không cho phép cô ngủ dưới đất, nàng lại mặc váy ngủ bằng lụa, lộ ra xương quai xanh, đường nét tinh tế.
Văn Tĩnh Hy chui vào lòng cô, tay đặt lên eo an ổn ngủ. Đàm Thư Mặc muốn tách ra, đã bị cánh tay trên eo kia siết chặt, không cho phép cô rời khỏi.
"Tĩnh Hy, tớ có chút không thoải mái"- Cô nhỏ nhẹ, gọi nàng.
"Không thoải mái chổ nào? - Văn Tĩnh Hy mở mắt, gần như kề sát vào người cô.
Đàm Thư Mặc đỏ mặt, tim đập nhanh đến mức cô không kiểm soát được, nuốt nước bọt liên hồi. Văn Tĩnh Hy chơi xấu, tay đặt lên vị trí có trái tim kia, cảm nhận nhịp tim mỗi lúc một nhanh hơn.
"Thư Mặc, chúng ta hiện tại cũng đã 27 tuổi, có những chuyện cần tớ phải dạy cậu sao?" - Văn Tĩnh Hy mỉm cười, giọng nói văng lên bên tai cô.
Đàm Thư Mặc muốn né tránh, đã bị Văn Tĩnh Hy kéo lại gần hơn, cảm giác không còn đường lui "Tĩnh Hy, tớ thấy hơi nóng, xuống đất nằm đây".
Văn Tĩnh Hy đáp lại "Cậu muốn cùng tớ ở dưới đất làm? Lưng tớ không tốt".
Đàm Thư Mặc dừng động tác lại, thở dài "Tĩnh Hy, từ khi nào quan hệ chúng ta lại thành như vậy? chúng ta.. không giống bạn bè cho lắm".
Văn Tĩnh Hy nhìn cô, tuỳ ý trả lời "Tớ cũng không nhớ rõ, là năm đó đại hội thể thao tớ bị ngã, cậu ôm tớ chạy về phòng y tế, còn vỗ về cả đêm trong phòng. Hay là vào lúc cậu ở dưới mưa che ô cho tớ đến thư viện học bài, cậu đã nói trời mưa hay nắng cậu cũng sẽ ở cùng tớ vượt qua mọi kì thi. À có vẻ vào sinh nhật cậu, năm đó cậu uống say, cùng tớ tỏ tình".
Đàm Thư Mặc thở dài "Lúc đó không tính, cậu cùng Bác Văn yêu nhau, tớ chỉ là bạn thân"
Văn Tĩnh Hy tức giận, tự nói "Tớ thật lạ, là bạn gái Bác Văn nhưng vì sao khi bệnh lại luôn muốn cậu chăm, lúc té ngã sẽ làm nũng đòi cậu ôm. Học bài cũng ngồi cùng cậu, lúc đó tớ nghĩ có bạn thân là cậu thật tốt. Sau này nghĩ lại, tớ ngốc một, cậu ngốc mười".
"Tớ không hiểu ý cậu"- Đàm Thư Mặc hỏi nàng, nhìn nàng trong bộ váy ngủ màu đỏ tươi khi, rõ ràng đang tình huống gì, mà cô còn không tự chủ được ánh mắt của cô đây.
"Bác Văn ngoại tình, tớ biết từ lâu, cũng không đau lòng bằng việc cậu nói dối tớ. Lúc Bác Văn bên ngoài ôm áp người khác, hắn ta hỏi tớ có ghen không? Hắn ta bảo tất cả mọi người tại trường đại học đều đang nói Bác Văn là bức bình phong, che dấu tình cảm của Đàm Thư Mặc và Văn Tĩnh Hy"- Nàng kể ra, còn mỉm cười.
Đàm Thư Mặc cúi đầu, không để cho đôi mắt mình nhìn lung tung, lúc này Văn Tĩnh Hy nằm xuống "Tớ buồn ngủ rồi, nếu cậu không ngoan ngoãn, đừng trách tớ".
Đàm Thư Mặc nhẹ nhàng nằm vào vị trí vừa rồi, ôm lấy Văn Tĩnh Hy. Sau đó lại nghe Văn Tĩnh Hy nói nhỏ bên tai "Mọi người bảo chúng ta giống như một đôi vợ chồng già, nếu cậu muốn trở lại làm bạn bè cùng tớ, vậy tự kiểm soát bản thân cậu đi, đừng tưởng tớ không biết trước đây thời đại học mỗi tối cậu làm cái gì với tớ. Muốn vạch mặt nhau thì trả lần đầu của tớ lại đây".
Đàm Thư Mặc đỏ mặt, cắt ngang "Tĩnh Hy, đừng nói, ngủ thôi".
Văn Tĩnh Hy cười nhẹ, sau đó nhắm mắt lại. Hai người con gái, ôm lấy nhau ngủ thật ngon.