Nói xong liền ung dung bỏ đi, để lại ta đứng đó ngẩn người.
Không khí trở nên có phần bối rối.
Một lúc lâu sau.
Ngụy Nam Đình nhìn đĩa bánh trống trơn, ngập ngừng mở miệng:
"Trần... Trần nhị cô nương, cô ăn giỏi thật... thật lợi hại."
Lần đầu tiên có người khen ta như vậy.
Ta ngại ngùng cười đáp:
"Cảm ơn huynh, ta cũng thấy thế."
Ta định với tay lấy một miếng bánh, nhưng bắt hụt, đành xấu hổ rụt tay lại.
Ta nhấp chút trà, đưa tay chạm vào vòng ngọc, rồi chạm vào trâm cài tóc.
Bỗng nhiên—
Một viên trân châu từ trâm ta rơi xuống.
Ta còn chưa kịp phản ứng, Ngụy Nam Đình đã lập tức nhảy xuống hồ.
"Tõm!"
Tiếng nước văng lên mạnh như đá tảng rơi xuống.
Nước b.ắ.n lên ướt cả mặt ta.
A hoàn hoảng hốt chạy đi tìm người, còn ta quỳ xuống bờ hồ, lo lắng gọi "Ngụy Nam Đình!"
Không lâu sau—
Một bàn tay rắn rỏi vươn lên từ mặt nước, bám chặt vào bờ.
"Ào——"
Ngụy Nam Đình như một con cá đen nhảy vọt lên, suýt nữa thì đụng vào mặt ta.
Áo ngắn của hắn đã ướt đẫm, nước chảy từ chiếc cằm sắc bén xuống, lướt qua cơ n.g.ự.c vạm vỡ và cơ bụng rắn chắc, phập phồng theo nhịp thở.
Không hiểu sao lại khiến người ta mặt đỏ tai hồng.
Ta vội nói:
"Không tìm được cũng không sao, ta còn nhiều trâm lắm..."
Ngụy Nam Đình cười rạng rỡ như một chú chó săn muốn được khen thưởng.
Hắn mở tay ra, trên lòng bàn tay là viên trân châu nhỏ.
"Trả lại cho cô."
Trong đầu ta như có một con heo quay nổ tung.
Ta đờ đẫn nhìn hắn.
Hắn trông có vẻ... có vẻ... hấp dẫn hơn cả giò heo kho.
Thời gian như ngưng đọng.
A hoàn đứng từ xa quan sát, không ai dám tiến lên quấy rầy.
Chính vào khoảnh khắc ấy—
Tạ Dục xuất hiện.
07 【Tạ Dục: Cơn mưa rơi trên lá chuối, giấc mộng bừng tỉnh】
Sấm sét gầm vang.
Tạ Dục choàng tỉnh.
Hắn ôm lấy ngực, lắng nghe tiếng mưa rơi ngoài hiên.
Hắn vừa mơ thấy kiếp trước—
Hắn đề nghị hòa ly.
Trần An Châu không níu kéo.
Hắn thở phào nhẹ nhõm.
*
Ngày thứ hai sau khi hòa ly.
Hắn như thường lệ đến vấn an Tạ mẫu.
Tạ mẫu không tiếp hắn.
Bà vẫn còn giận.
Bà rất thích Trần An Châu làm con dâu.
Nhưng nếu con trai đã quyết định, chắc chắn đã suy nghĩ rất lâu, không còn đường xoay chuyển.
Thẩm Khanh Tri gọi hắn đến, dịu dàng hơn hẳn ngày thường, má ửng đỏ, trang điểm tinh tế, ánh mắt đưa tình.
Tạ Dục trong lòng hơi d.a.o động, nhưng công vụ bận rộn, hắn không nán lại lâu.
*
Hắn và Thẩm Khanh Tri trong sạch.
Khi đề nghị hòa ly, hắn đã nói rõ với Trần An Châu.
Hắn và nàng ta chỉ là tri kỷ, bằng hữu, tuyệt đối không phải quan hệ bất chính.
Đại tỷ của Trần An Châu, Trần Tĩnh Hàm, đã gửi thư mắng xối xả cả hắn lẫn Thẩm Khanh Tri.
Khi gia nhân đưa thư đến, hắn mở ra xem—
Từng câu từng chữ đều là chửi rủa thậm tệ, bút lực mạnh mẽ, cắm sâu tận xương tủy.
Không giống chút nào với một người ốm yếu quanh năm có thể viết ra.
*
Tháng thứ hai sau khi hòa ly.
Trần An Châu vẫn không xuất hiện.
Tạ Dục đã quen với cuộc sống này.
Chỉ có một lần, khi thay y phục, hắn vô thức gọi:
"Trần An Châu."
Tất nhiên không có ai đáp lại.
Gia nhân cũng không dám lên tiếng.
*
Năm thứ hai sau khi hòa ly.
Tạ Dục đột nhiên lại nhớ đến Trần An Châu.
Đây đã là lần thứ năm trong tháng này.
Không nhiều.
Nhưng tháng này mới chỉ trôi qua hai ngày.
Trên bàn cơm, toàn là món thanh đạm.
Hợp với khẩu vị của hắn, không giống Trần An Châu thích ăn thịt cá.
Không chỉ khẩu vị, mà mọi thứ giữa hắn và nàng đều khác nhau.
Hoàn toàn không phải cùng một loại người.
Hắn nhíu mày hỏi:
"Sao không có giò heo kho?"
Không có món đó, Trần An Châu sẽ không ăn đủ no.
Nói xong, chính hắn cũng sững sờ.
*
Ngay lúc ấy, gia nhân bẩm báo:
"Thẩm tiểu thư cầu kiến."
Tạ Dục vô thức đáp:
"Nàng ta đến làm gì?"
Gia nhân có vẻ ngơ ngác.
Trước đây, mỗi khi tiểu thư biểu cô đến tìm, thiếu gia chưa bao giờ hỏi lý do, đều cho phép vào gặp.
Gia nhân vội nói:
"Tiểu nhân sẽ đi hỏi Thẩm tiểu thư."
Tạ Dục xua tay:
"Không cần hỏi, bảo nàng ta về đi, ta không rảnh."
Dạo gần đây, Thẩm Khanh Tri cứ ba ngày lại đến một lần.
Tất nhiên không phải chuyện gì quan trọng.
Không phải bàn luận thi thư, thì cũng là quan tâm hắn trời lạnh có mặc đủ ấm không.
Hồng tụ thiêm hương, dịu dàng chu đáo.
Nếu muốn tái giá, có lẽ hắn nên chọn một người như vậy.
Chứ không phải như Trần An Châu.
*
Trước khi hòa ly, hắn đã nghĩ vậy.
Bây giờ...
Vẫn nghĩ vậy.
Hắn bước ra ngoài, bỗng nghe ai đó bàn tán ở trà lâu:
"Quả phụ ở phố Đông lại tái giá rồi!"
Tạ Dục khựng lại.
Quả phụ làm sao có thể tái giá?
Hắn chưa từng nghĩ đến việc Trần An Châu sẽ lấy chồng khác.