Đêm hôm ấy.
Hắn không nhịn được, sai người đi hỏi thăm tin tức của Trần An Châu.
Người hầu bẩm báo:
"Trần nhị cô nương không còn ở Thượng Kinh nữa."
"Đại tiểu thư Trần gia, người dưỡng bệnh ở Thanh Châu nhiều năm, ba tháng trước đột nhiên qua đời, Trần nhị cô nương đã đến đưa tang."
"Nghe hàng xóm nói, Trần nhị cô nương không có ý định quay lại. Khi rời đi, nàng cũng không đi một mình..."
Tạ Dục bẻ gãy bút lông.
*
Không quay về nữa?
Đêm đó, hắn ngồi trầm tư suốt đêm, mãi đến khi trời sáng.
Hắn nghĩ không thông.
Tại sao Trần An Châu có thể nhẫn tâm đến thế?
Nhẫn tâm đến mức—
Bao nhiêu năm rồi, không thèm nhìn hắn một lần.
Nhẫn tâm đến mức—
Ba đứa con cũng bỏ lại.
Cứ thế, theo người khác mà đi.
Dù nàng có căm hận hắn thế nào, nàng cũng là mẹ của bọn trẻ, không nên lạnh lùng đến vậy.
*
Một giấc mộng dài.
May mắn thay, chỉ là kiếp trước trong mơ.
Hắn sẽ không lặp lại sai lầm.
Cũng không muốn để Trần An Châu phải ghét bỏ hắn nữa.
Hắn không tin nàng không phải người trọng sinh.
Nếu không phải, tại sao lại luôn tránh né hắn?
Tất nhiên, hắn cũng cố tình tránh né.
Có tình cảm từ kiếp trước, dù không thể làm phu thê, cũng có thể làm bằng hữu.
Hoặc là, tri kỷ.
*
Nghĩ đến đây, khóe môi hắn khẽ cong lên.
Trần An Châu và hai chữ "tri kỷ" dường như chẳng liên quan gì nhau.
Nhưng hắn lại có chút hoài niệm—
Cái dáng vẻ nàng vừa nhét thức ăn vào miệng, vừa chăm chú lắng nghe hắn nói chuyện.
Có lẽ, làm bạn với nàng cũng không tệ.
Nhưng tại sao—
Hắn lại luôn muốn đi tìm nàng?
*
Lá chuối lay động.
Tí tách tí tách.
Mưa rơi suốt cả đêm.
Đến bình minh, hắn quyết định—
Phải tìm Trần An Châu.
08
Mặt ta vẫn chưa hết đỏ bừng.
Khi nhìn thấy Ngụy Nam Đình, trong mắt Tạ Dục lập tức bùng lên lửa giận.
Hắn cắn răng, giọng điệu mang theo chút oán trách:
"Kiếp trước, khi ta đề nghị hòa ly, nàng không hề do dự. Có phải trong lòng nàng đã sớm có người khác?"
Đôi mắt Tạ Dục đỏ hoe, cứ như hắn vừa chịu tổn thương sâu sắc.
Nhưng đại tỷ đã nói với ta—
Kẻ thay lòng đổi dạ chính là hắn.
Tạ Dục cưới ta, vốn dĩ không phải vì tình yêu.
Hắn ghét ta không biết cầm kỳ thi họa, không thể cùng hắn ngâm thơ đối câu.
Hai năm đầu thành thân, mỗi lần hành phòng, hắn đều mang bộ mặt như ra chiến trường, trông vô cùng khó chịu.
Về sau, có lẽ là quen dần, hoặc cũng có thể bắt đầu hưởng thụ.
Hắn cùng ta sinh ba đứa con trai.
*
Ngược lại, Thẩm Khanh Tri không giống ta.
Nàng ta như thể được sinh ra để làm thê tử của hắn, mọi thứ đều hợp ý hắn.
Theo lời đại tỷ, kiếp trước ta đã yêu Tạ Dục đến mê muội.
Lần đầu tiên bắt gặp hắn và Thẩm Khanh Tri uống rượu dưới trăng, ta đã cảm thấy có gì đó không đúng.
Nhưng Tạ Dục không hề giải thích.
Có lần thứ nhất, ắt sẽ có lần thứ hai, thứ ba… vô số lần.
Khi thì ở rừng mai ngoại thành, khi thì tại thi xã… nói chung, toàn là những nơi tao nhã.
Bọn họ tâm đầu ý hợp, mỗi lần gặp mặt đều mỉm cười nhìn nhau.
*
Có lẽ, họ vẫn chưa đi quá giới hạn.
Vì vậy, khi Tạ Dục đề nghị hòa ly, hắn mới có thể ngẩng cao đầu, đường đường chính chính.
Hắn nói, hắn chưa từng phản bội ta.
Thẩm Khanh Tri cũng không làm điều gì có lỗi với ta.
Hai người họ trong sạch.
Chỉ là, hắn đã nhận ra chân tâm của mình, hắn không yêu ta.
Ba đứa con trai của ta cũng nói, Thẩm di mẫu giống một phu nhân thế gia hơn ta, còn ta thật sự quá mức mất mặt.
Vậy nên, ta ký vào thư hòa ly.
Hôm ta rời khỏi Tạ gia, không một ai tiễn đưa.
*
Nghe xong, ta sửng sốt vô cùng.
Ta không thể tin nổi kiếp trước mình lại yêu Tạ Dục.
Lẽ nào…
Tình yêu là do ngủ mà ra?
Vậy thì kiếp này, có đánh chếc ta cũng không ngủ với hắn!
*
Hiện tại.
Tạ Dục còn muốn nói gì đó, nhưng ta lập tức kéo Ngụy Nam Đình chạy đi.
Đại tỷ đã dặn, ta và Tạ Dục chỉ được tiếp xúc khi có nàng ở đó.
Nàng không có mặt, ta đương nhiên không thể để ý đến Tạ Dục.
Ngụy Nam Đình trông cao lớn vạm vỡ, nhưng lại rất ngoan ngoãn, chẳng hỏi han gì.
Chạy một hồi, hắn bỗng nhấc bổng ta lên vai.
Ta chỉ tay về hướng nào, hắn liền chạy về hướng đó.
Ta tiện thể ngoảnh đầu nhìn Tạ Dục một cái.
Hắn đứng lẻ loi tại chỗ, trông như một con ch.ó bị chủ bỏ rơi.
*
Trở về Trần phủ.
Đại tỷ hỏi Ngụy Nam Đình:
"Ngươi thấy A Châu nhà ta thế nào?"
Ngụy Nam Đình mặt đỏ bừng, trông vừa quê mùa vừa tuấn tú.
Hắn bối rối đáp:
"Nhị cô nương rất… rất tốt!"
Đại tỷ gật đầu hài lòng, sau đó tỉ mỉ tra xét hắn.
Xác nhận rằng:
Cha mẹ đã mất.
Gia thế trong sạch.
Không có hôn ước từ nhỏ.
Không có thanh mai trúc mã.
Không có biểu tỷ, biểu muội.
Không có bạch nguyệt quang.
Ta đứng đơ người.