Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiễn Ngụy Nam Đình ra cửa.  

 

Lúc chia tay, ta lén lút kéo tay hắn.  

 

Nóng quá.  

 

Giống như chân gấu mới vớt từ trong nồi ra vậy.  

 

Ta không nhịn được, lại len lén sờ thử m.ô.n.g hắn.  

 

Căng tròn quá.  

 

Còn vểnh hơn cả m.ô.n.g gà nữa.  

 

*

 

Nụ cười gian tà trên mặt ta còn chưa kịp thu lại, thì vô tình chạm phải ánh mắt một người.  

 

Tạ Dục trợn tròn mắt nhìn ta.  

 

Hắn dường như vừa mới chạy tới đây, ngọc quan lệch lạc, tóc tai tán loạn, thở hổn hển.  

 

Hắn mắt trừng to, giận dữ chất vấn:  

 

"Trần An Châu, ngươi đang làm cái gì!"  

 

Ta còn chưa lên tiếng.  

 

Ngụy Nam Đình đã bình tĩnh mở miệng trước:  

 

"Lại có phải sờ ngươi đâu, đừng xen vào chuyện người khác."  

 

Nói xong, hắn cầm lấy tay ta, đặt lại lên m.ô.n.g mình.  

 

Thật quá táo bạo…  

 

Mặt ta đỏ bừng.  

 

Môi Tạ Dục run rẩy, cả người lảo đảo như sắp ngã.  

 

"Trần An Châu, chẳng lẽ ngươi thực sự thay lòng đổi dạ…"  

 

"Sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy?"  

 

*

 

Ta không để ý đến Tạ Dục, chỉ bình thản tiễn Ngụy Nam Đình ra cửa, sau đó đóng sầm cánh cổng lớn ngay trước mặt Tạ Dục.  

 

Khóa chặt khuôn mặt mất hồn mất vía kia lại bên ngoài.  

 

*

 

Đêm hôm đó.  

 

Tạ Dục thế mà dám trèo tường vào nhà ta.  

 

Đường đường là công tử nhà họ Tạ, luôn xem trọng thể diện nhất, thế mà cũng có ngày phải trèo tường?  

*

 

Ánh trăng cao vời vợi.  

 

Gió đêm thoảng mát rượi.  

 

Người đứng dưới dõi mắt nhìn ta không rời.  

 

Hắn cất giọng khàn khàn:  

 

"Lẽ ra ta nên nhận ra từ sớm."  

 

"Trần An Châu, nàng không nhớ ta nữa, cho nên mới có thể bấy lâu nay không tìm ta."  

 

"Nàng không nhớ ta nữa, nên mới có thể dùng nam nhân khác để chọc tức ta, mới có thể ra tay với ta nặng như vậy."  

 

Ta nghe mà choáng váng cả đầu óc.  

 

Cái đùi gà đang ăn dở cũng quên cả gặm.  

 

Trong chăn ta vẫn còn giấu móng giò kho tàu.  

 

Vừa nãy nghe tiếng bước chân, ta còn tưởng là đại tỷ đến bắt ta vì tội ăn khuya.  

 

Tạ Dục tiếp tục nói:  

 

"Cũng tốt."  

 

"Nếu nàng có ký ức đời trước, chắc chắn sẽ hận ta.  

 

Chi bằng bắt đầu lại từ đầu."  

 

"Bây giờ, tất cả vẫn còn kịp."  

 

*

 

Công tử nhà họ Tạ, người vốn cao ngạo kiêu căng, đôi mắt vậy mà lại đỏ hoe.  

 

Hắn nhìn ta, trong mắt đầy chờ mong, như thể đang vui mừng, đang xúc động không thôi.  

 

"Kiếp này, chúng ta làm lại từ đầu."  

 

"Ta có thể cưới nàng thêm một lần nữa."  

 

"Lần này, chúng ta sẽ không bao giờ hòa ly."  

 

Ta ngẩn người một lát, sau đó nói:  

 

"Ờ, nhưng ta đâu có định lấy ngươi."  

 

Tạ Dục sững sờ tại chỗ.  

 

Ta chân thành bổ sung thêm:  

 

"Ta thực sự không thích ngươi." 

 

13

 

Đôi mắt của Tạ Dục bỗng chốc mất đi ánh sáng.  

 

Hắn mím chặt môi, sắc mặt hơi tái nhợt.  

 

Chỉ vài bước, hắn đã tóm lấy cổ tay ta, lắc đầu nói:  

 

"Ta không tin."  

 

"Kiếp trước, nàng yêu ta sâu đậm, cùng ta phu thê  hòa thuận, còn sinh ba đứa con."  

 

Ta gãi đầu, hỏi:  

 

"Thế tại sao cuối cùng lại hòa ly?"  

 

Tạ Dục nghẹn giọng, trong mắt lóe lên vẻ hối hận:  

 

"Là ta quá hiển nhiên."  

 

"Cứ nghĩ rằng, thê tử phải học rộng tài cao thì phu thê mới hòa hợp."  

 

"Nhưng lại không hiểu rằng, nữ tử vô tài mới là đức, một nữ nhân chăm lo bếp núc, luôn ở bên phu quân, mới là đạo phu thê thực sự."  

 

*

 

Ta cũng đâu có suốt ngày ở bên hắn.  

 

Là hắn cứ chạy đi tìm ta thôi.  

 

Nhưng lời này, ta không nỡ nói ra, sợ hắn bật khóc ngay tại chỗ.  

 

Tạ Dục cau mày, hỏi:  

 

"Có phải nàng nghe tỷ tỷ nói gì đó về ta không?"  

 

Ta lắc đầu, không muốn dây dưa với hắn nữa, lập tức cất cao giọng:  

 

"Có ai không! Bắt lưu manh!"  

 

Tạ Dục lập tức trừng to mắt.  

 

Gia đinh trong phủ nhanh chóng kéo đến.  

 

Đường đường là công tử nhà họ Tạ, sống trong nhung lụa, làm sao chạy thoát khỏi đám gia đinh cao to lực lưỡng này.  

 

*

 

Cuối cùng, hắn bị đ.è xuống đất một cách vô cùng thảm hại.  

 

Nhà họ Tạ liên tục sai người mang lễ vật đến tạ lỗi.  

 

Tất cả đều lọt vào tay đại tỷ, nàng nói là giữ giúp ta trước.  

 

"Nếu sau này thành sính lễ của muội, thì Ngụy Nam Đình cũng có phần."  

 

"Hắn mà không ra gì, thì coi như uổng phí."  

 

Ta nghe mà như lọt vào sương mù, theo thói quen ngoan ngoãn gật đầu.  

 

Đại tỷ thở dài:  

 

"Muội có tính cách như vậy, đúng là nên tìm một người suy nghĩ sâu xa hơn."  

 

"Ngoại trừ Tạ Dục."  

 

Ta nói:  

 

"Ngụy Nam Đình cũng không phải người suy nghĩ quá nhiều."  

 

Đại tỷ khẽ cười, không phản bác.  

 

*

 

Sau đó, ta không còn gặp lại Tạ Dục nữa.  

 

Nghe nói, hắn bị Tạ phu nhân phạt đóng cửa sám hối.  

 

Nhưng có một người khác, lại bất ngờ tìm đến ta—  

 

Thẩm Khanh Tri.  

 

Nàng vẫn là dáng vẻ kiều mỵ kiên cường ấy, khuôn mặt trái xoan nhỏ hơn ta tận hai vòng.  

 

"Trần nhị cô nương, ta đến tìm cô, chỉ muốn nói vài câu."  

 

Ta đồng ý.  

 

Dù sao đại tỷ cũng chỉ dặn không được để ý đến Tạ Dục, chứ không nói gì về Thẩm Khanh Tri.  

 

Nàng hài lòng, dẫn ta vào một trà quán.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK