Nathan phàn nàn. “Tôi thấy giống như vừa bị một chiếc buýt tông vậy.” Cậu giơ hai tay lên như thủ môn đá banh, rồi tay này đấm vào tay kia.
“Buýt Thorazine hả.” Travis nói. Nó bị tiêm cái đó một lần và chỉ đúng một lần, năm mười ba tuổi.
“Đầu tôi – bị lìa khỏi cổ rồi. Như vậy có bình thường không ha?”
“Có.” Travis xỏ đôi dép Burberry vào chân.
“Bị tông ngay trên xa lộ.” Nathan nói. Cậu vò nát giấy gói quà rồi gối đầu lên đó, nằm dài trên sàn. “Món quà tốt nhất tôi có thể tặng cậu là một cái ôm nhưng tôi nghĩ tôi sẽ té đè lên cậu. Hay sao đó. Và cậu sẽ bị nghẹt thở chết.”
Nathan ngủ lúc ba giờ, giữa đống giấy gói quà trên sàn. Khoảng nửa đêm, ba cô y tá vào phòng, tống thức ăn vào họng cậu, cho cậu lên giường, rồi ra ngoài. Nathan ho một chút; cậu quỳ trên giường, drap quấn quanh chân, ánh trăng phủ lên người như tấm mền trắng mềm, và cậu gọi. “Travis.”
“Hả.”
“Giáng sinh vui vẻ.”