Biên tập: Red9
Ngoại ô kinh thành, cách khoảng 10 dặm.
Tiếu Kỳ cầm trên tay một nhánh hoa đào, dựa nửa người vào bên cạnh cây cột, ngồi bên một thềm đá.
Ngửa đầu uống một ngụm rượu, chợt cảm thấy rất gắn bó với lưu hương "Mẫu phi, nhi thần đào hôn." Nói xong hắn lại nhún vai "Nếu người vẫn còn thì nhất định sẽ tàn nhẫn lấy roi đánh nhi thần một trận."
"Kỳ thực nhi thần biết, nhất định cuối cùng cũng sẽ phải hồi cung. Với tính tình của phụ hoàng, có lẽ sẽ đem áp giải tất cả những người trong Lệ Chính Điện ra làm tù binh để uy hiếp nhi thần. Việc kết hôn này phỏng chừng cũng không xong. Bọn họ nói, cũng bởi vì nhi thần mà việc không thành làm phụ hoàng sinh tức giận. Thế nhưng...." Tiếu Kỳ rũ mắt xuống cười khổ một tiếng "Mẫu phi người còn nhớ rõ không? Người thường nói,ý nguyện đắc nhất tâm nhân, bạch thủ bất tương ly. Nhất sinh nhất thế nhất song nhân, phu thê ân ái lưỡng bất nghi. Nhi thần làm như vậy có gì không phải?"
Ngửa đầu uống một ngụm rượu, "Sau khi người đi, nhi thần sống trong cung vô cùng mệt mỏi. Ngoại trừ Thẩm Đại Hải và Đại hoàng huynh, cái thế cùng lời nói của nhi thần đều chẳng là gì."
Từ xa truyền đến tiếng vó ngựa, Tiếu Kỳ nheo mắt lại nhìn, chỉ thấy ánh trăng mông lung chiếu, có một người giục ngựa chạy như điên tới.
Hắn cầm theo vò rượu, loạng choạng đứng dậy hướng người kia rống to "Ai?"
Người kia không đáp lời, Tiếu Kỳ liền đi lên trước mấy bước để nhìn rõ hơn. Bỗng chốc ngựa đã tới trước mặt. Người kia ghìm chặt dây ngựa, chân ngựa tung vó lên, mạnh mẽ lùi sau mấy bước đứng bên người Tiếu Kỳ.
Tiếu Kỳ định thần nhìn lại, con ngựa Sở Chuy(1) kia là loại ngựa hiếm có trên thế gian, được khen ngợi rằng có thể phi nước đại chạy gấp rút, ngày đi ngàn dặm. Tiếu Kỳ buông tay, bầu rượu rơi trên mặt đất vỡ tan thành nhiều mảnh, rượu làm ướt cả một vùng đất nhỏ.
"Ngươi là ai?"
Người kia vận một bộ trang phục màu đen, trên mặt mang một chiếc khăn bịt nửa mặt, khó phân biệt nam nữ, mang bộ dáng như thế nào. Dường như phải đi một đoạn đường xa mà con mắt màu đen dưới lớp mặt nạ kia khó dấu nổi nét uể oải, một thân phong trần mệt mỏi.
Tiếu Kỳ còn chưa kịp lên tiếng truy hỏi thì bốn phía đột nhiên xảy ra chuyện.
Mấy chục thích khách vận hắc y từ trong bóng tối đột nhiên nhảy ra, xông đến chỗ hai người. Tiếu Kỳ nhất thời ngây cả người, người kia đã vung roi ngựa lập tức bức lui mấy hắc y nhân, sau đó kéo Tiếu Kỳ lên ngựa, Tiếu Kỳ cũng yên vị ngồi trên ngựa của y. Y kẹp bụng ngựa, con ngựa tựa như mũi tên chạy như bay.
Thích khách thấy thế quát lớn "Mau đuổi theo, đừng để bọn chúng đào tẩu!"
"Ngươi là người phương nào?" Tiếu Kỳ bừng tỉnh quay đầu lại hỏi.
Dưới ánh trăng, người kia lộ ra vầng sáng lạnh lùng, làn môi mỏng lộ ra bên ngoài khẽ nhếch nhưng lại im lặng không lên lên tiếng.
"Bắn cung!" Thủ lĩnh thích khách phía sau thấy sắp đến gần hai kẻ đào tẩy liền lớn tiếng ra lệnh.
Hắc y nhân hơi thay đổi sắc mặt cầm dây cương trong tay nhét vào tay của Tiếu Kỳ, âm thanh thanh lãnh, nghe loáng thoáng "Đi mau!". Không chờ Tiếu Kỳ đáp lại, y đã trở tay đánh Sở Chuy một roi, con ngựa càng chạy nhanh hơn. Bản thân hắc y nhân từ trên thân ngựa bay xuống, từ bên hông rút ra nhuyễn tiên (2), vung thành tiếng, tạo thành gió, đợt mũi tên thứ nhất bị y hoá giải hoàn toàn, toàn bộ mũi tên đều rơi xuống.
Đám thích khách thấy thế cả kinh.
Trong lúc bọn họ còn sững sờ, Sở Chuy đã sớm chạy khỏi tầm bắn. Tiếu Kỳ ghìm dây cương quay đầu ngựa lại, từ xa thấy hắc y nhân ngạo nghễ đứng.
Hắc y nhân thấy thế, cặp đồng tử màu đen lộ ra sắc thái giận dữ "Còn không đi."
Tiếu Kỳ thấy đám thích khách lại muốn xông đến, không ngờ lại cắn răng kẹp bụng ngựa chạy đến chỗ hắc y nhân.
"Tiếu Kỳ!" Hắc y nhân quát lớn.
Nghe thấy y gọi đúng tên của mình, trong mắt Tiếu Kỳ loé ra tia nghi hoặc, dù vậy nhưng động tác hạ xuống lại vẫn gọn gàng nhanh chóng, tay nhấc y kéo lên ngựa. "Bắt lấy ta!" Nói xong liền phất áo bay ra ám khí phi tới đám thích khách đằng sau.
Hắc y nhân theo bản năng ôm lấy eo hắn, bên tai nổi lên tiếng gió ồn ào, Sở Chuy dưới sự điều khiển của Tiếu Kỳ lao nhanh trong màn đêm.
Bọn thích khách một lần nữa phóng đợt cung mới, ám khí của Tiếu Kỳ mới xuất ra liền rơi trên mặt đất, ám khí nổ tung, sương mù tràn ngập, nhất thời khiến bọn thích khách lùi ra đằng sau mấy bước, động tác cũng vì vậy mà bị đình chỉ lại.
Sau một lúc, khoảng thời gian này cũng khiến hai người Tiếu Kỳ bỏ lại đám thích khách khá xa.
"A."
Tiếu Kỳ nghe thấy tiếng rên khe khẽ của hắc y nhân phía sau, lại vì đang cưỡi ngựa chạy băng băng mà không sao quay đầu lại xem tình hình được, chỉ trầm giọng xuống hỏi "Làm sao vậy?"
Người phía sau im lặng một chút, lúc sau mới lên tiếng đáp "Không có việc gì."
"Ngồi cho vững vào." Kiếu Kỳ an tâm, giục ngựa hướng hoàng cung lao đến.
Mãi cho đến khi chắc chắn đã bỏ lại đám thích khách kia, Tiếu Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm. Quẹo vào một cái ngõ, ghìm dây cương để giảm tốc độ ngựa lại.
"Ngươi rốt cuộc...." Hắn vừa mới mở miệng lại cảm giác có thứ gì đó trượt xuống lưng mình. Người kia đem nửa người đặt lên người hắn. Tiếu Kỳ khẽ rùng mình quay đầu liền hỏi "Làm sao vậy?"
Người kia khẽ rên rỉ, duỗi tay vịn lấy bờ vai của mình, nhìn xung quanh một vòng, sau khi xác nhận đã an toàn, thừa dịp Tiếu Kỳ không để ý liền một cước đạp hắn ngã xuống ngựa.
Tiếu Kỳ bị đau giãy dụa đứng dậy từ trên mặt đất, đang chuẩn bị đòi công đạo từ người kia thì đã thấy bóng lưng xa xa của y cùng con ngựa đang tung vó một cước chạy đi.
Việc vừa rồi như vừa trải qua một kiếp nạn, lại còn bị người ta đá bay xuống ngựa, Tiếu Kỳ cảm thấy không sao hiểu cho nổi.
Hắn phủi lớp bụi trên trang phục của mình lại phát hiện bàn tay mình truyền đến cảm giác sền sệt. Dựa theo ánh sáng của vầng trăng, thứ sền sệt dính trên tay hắn chính là máu, mà máu lại có màu đen! Tiếu Kỳ cả kinh, lấy tay đặt trước mũi ngửi ngửi, mùi máu từ tay truyền đến một cỗ mùi tanh tưởi, buồn nôn. Máu này có độc! Tiếu Kỳ chợt nhớ đến bộ dạng người kia.
Lẽ nào....
Hắn chạy vài bước, cơ hồ đã không còn thấy nữa rồi, kể cả bóng lưng người kia cũng không thấy rõ nữa.
Người kia đã trúng tiễn độc của đám thích khách.
Đường lớn chợt vang lên tiếng người, không đợi hắn hồi phục tinh thần, tất cả đuốc đã chiếu sáng toàn bộ cái ngõ âm u này.
Tiếu Kỳ theo bản năng lấy tay che đi thứ ánh sáng trước mắt. Sau đó hắn liền nghe thấy có tiếng hạ nhân hô to một tiếng "Đại nhân, thuộc hạ tìm được Cửu Điện hạ rồi."
Nghe vậy hắn muốn quay người lao nhanh nhưng bốn phía sớm đã bị vây chặt toàn bộ, ngay cả nước cũng khó có thể chảy qua.
"Điện hạ, đắc tội!" Trong đám người có kẻ lên tiếng kể tội.
Tiếu Kỳ nhanh chóng ý thức được bản thân bị người trói gô mang đi, không cho hắn dãy dụa, mấy tên thị vệ khiêng hắn lên bỏ vào xe ngựa liền chạy hướng hoàng cung.
Sau khi ra đến thành Trường An, Vệ Nam Bạch liền đem khăn bỏ ra, nhảy từ trên lưng ngựa xuống, lảo đảo đi đến bên dòng suối. Cắn răng đem mũi tên độc trên vai rút ra. Nỗi đau đớn thấu tận xương từ vai truyền đến, làm cho y không nhịn được cắn lấy môi. Máu theo tiễn được rút ra văng bẩn cả một khoảng đất nhỏ.
Y cảm thấy trước mặt loé lên vô số kim quang, hồi lâu sau mới khôi phục lại tinh thần. Y xé vải bố trên người quấn qua loa lên miệng vết thương. Đổi lấy một bộ trang phục sau đó nghỉ ngơi hồi sức, lúc sau đó mới cố nén nỗi đau từ vết thương xoay người lên ngựa chạy đi.
Vệ quốc đưa đoàn quân nghỉ ngơi ở quân doanh.
Tần Mặc lòng như lửa đốt, đi tới đi lui trong lều trại, vốn là công tử nhà mình nói nửa đêm sẽ trở về cùng bọn họ hội họp. Nhưng hiện tại đã sắp bình minh rồi mà vẫn không thấy bóng dáng của y xuất hiện. Nếu quá năm canh giờ sau nhất định sẽ nhổ trại tiếp tục lên đường đến Trường An, dựa theo kế hoạch đã vạch ra, trong chiều nay họ sẽ đến Trường An... Bây giờ nên làm thế nào cho phải!?
Mành đột nhiên bị vén lên, làn gió se lạnh thổi từ ngoài vào trong lều giống như gió cùng người đồng thời cùng lao đến.
Tần Mặc cả kinh, cho đến khi thấy rõ người kia, khuôn mặt liền vui vẻ lập tức tiến lên nghênh đón "Công tử, ngài rốt cuộc cũng đã trở về! Thật là sốt ruột quá!"
Sức lực trả lời đều không có, Vệ Nam Bach đơn giản chỉ là liếc nhìn Tần Mặc một cái, rốt cuộc không chống đỡ nổi liền ngã trên mặt đất.
Tần Mặc lộ vẻ kinh hãi, vội vã chạy đến nâng y dậy "Công tử, ngài..." Hắn nhìn thấy bả vai Vệ Nam Bạch không ngừng tuôn máu, sắc mặt thay đổi "Ngài bị thương."
Vệ Nam Bạch bị đuổi một đoạn đường xa, nửa ngày mới tỉnh lại, âm thanh khàn khàn cất lên "Đừng để lộ ra, vết thương có độc..." Nói chưa được bao nhiêu câu y đã mạnh mẽ phun ra một búng máu đen.
Cả người Tần Mặc căng lên, nhớ tới lời dặn của Vệ Nam Bạch, cố nén bi thương trong lòng, giúp Vệ Nam Bạch lên giường ngủ xong liền chạy đến lều bên cạnh, gọi theo thần y Dung Khải Thịnh đến.
Dung Khải Thịnh lộ ra vẻ mặt ngái ngủ, mông lung vừa mới vào trong lều liền ngửi thấy mùi máu tanh, cả người trấn động, tinh thần tỉnh táo hẳn lên. Hắn bước đến bên giường, chỉ thấy thần sắc tái nhợt như xác chết của Vệ Nam Bạch mà lặng người đi, bả vai y chảy máu làm đệm và chăn cũng nhuộm thành màu đen.
"Văn Cẩn?"
"Công tử bị thương, có vẻ còn trúng độc." Tần Mặc lo lắng nói.
Sau khi Dung Khải Thịnh bắt mạch, sắc mặt trở nên nghiêm túc "May mà y đúng lúc đình chỉ lại kinh mạch, xử lý tương đối thoả đáng. Đây tuy là kịch độc nhưng tiễn không đâm quá sâu. Chỉ là mất máu quá nhiều, e rằng sẽ gặp nguy hiểm." Hắn trầm ngâm chốc lát, lập tức bảo Tần Mặc đem hòm thuốc ra. Cắt phần trang phục của Vệ Nam Bạch ở trên vết thương xuống, động tác nhanh nhẹn bắt đầu xử lý thương thế của y.
Hai người hoàn toàn gạt bỏ người bên ngoài, cả đêm bận rộn tới lui, rốt cuộc cũng đem Vệ Nam Bạch cứu từ quỷ môn quan trở về. Dung Khải Thịnh kiệt sức dựa vào đầu giường, nhìn Tần Mặc cũng đang uể oải nói "Vệ Văn Cẩn làm cái gì vậy? Giống như là bị truy đuổi chặng đường dài mấy trăm dặm vậy!"
Tần Mặc lắc đầu "Không rõ." Hắn nhớ Vệ Nam Bạch đã từng dặn dò, nói "Công tử dặn ta, việc này ngàn vạn lần không thể để lộ, nếu không phải là tình huống gì nguy cấp, sợ là ngay cả tiên sinh cũng không được biết. "
Dương Khải Thịnh nhớ tới cách làm việc thường ngày của Vệ Nam Bạch liền lặng xuống.
"Dung tiên sinh. Trời cũng không còn sớm nữa, ngài cũng nên trở về nghỉ ngơi chút ít đi. Chờ công tử tỉnh lại, e là chúng ta cũng đã gấp rút lên đường rồi."
Dung Khải Thịnh thở dài, chống lên mạn giường đứng dậy, hắn liếc nhìn Vệ Nam Bạch đang hôn mê nói "Nếu thương thế của y không thể chữa lành, sợ rằng sẽ lưu lại mầm bệnh. Mấy ngày này ta đi sắc thuốc, viết những thứ cần chú ý đưa cho ngươi, để ngươi chăm sóc y."
"Thuộc hạ trước tiên xin thay công tử cảm tạ tiên sinh."
"Ừm." Dung Khải Thịnh liếc mắt nhìn bốn phía, đập vào mắt là những thứ xốc xếch trong phòng kia "Tần Mặc, những vật này không nên lưu lại, mau chóng xử lý nó đi."
Tần Mặc hiển nhiên rất tán thành "Tạ tiên sinh đã nhắc nhở."
Dung Khải Thịnh lúc này mới xốc lên mành trướng mà đi.
Hoàn Chương 4.
Trong bản QT, một số nhân vật có danh tự riêng hoặc ví dụ như Vệ Nam Bạch có tên gọi khác là Vệ Văn Cẩn. Bởi vì tui sợ chuyển sai nguyên tác nên sẽ giữ nguyên như thế.
Đỗ Nguyễn - Tử Vân
Đỗ Hành - Đỗ Tử Kính
Vệ Nam Bạch - Vệ Văn Cẩn
...
(1): Sở là sắc, chuy là để chỉ lông ngựa màu trắng xen màu xanh.
(2): nhuyễn tiên là một loại vũ khí giống như roi