Biên tập: Red9
Xong chương này là hoàn Q2
"Bệ hạ, đại sự không tốt, Bách Việt.... Đại quân Bách Việt đã tấn công vào nội thành rồi!"
Thái giám quần áo hỗn độn hoang mang chạy như điên vào trong điện, quỳ rập cuống trước mặt hoàng đế rống to "Bốn cửa thành đều bị Bách Việt công hãm, bọn họ đang tấn công vào cung điện."
"Cái gì!"
Hoàng đế biến sắc, đứng phắt dậy khỏi ngự toạ "Sao có thể nhanh như vậy?!"
"Xin bệ hạ nhanh chóng rời cung, trong cung lúc này không an toàn." Các công thần nghe xong lập tức nói "Việc này không nên chậm trễ, bệ hạ, thỉnh mau chóng quyết định!"
"Hoang đường!" Lòng hoàng đế càng phát hoả, căm tức nhìn các công thần "Toàn bộ câm miệng cho trẫm!"
Nghĩ tới những thần tử trước đó đều chết thảm trước Kim Loan điện, mọi người còn lại sắc mặt đều trắng bệch, cả người run run không dám ho he, sợ rằng sẽ chọc giận hoàng đế sau đó gã ta sẽ lại bạo ngược lạm sát.
Hoàng đế buộc bản thân phải mau chóng tỉnh táo lại, sau đó lại một lần nữa nhìn một lượt những người bên dưới "Cung Thân Vương đâu?"
Dù Bách Việt thế như chẻ tre nhưng Cung Thân Vương Bắc Mộc Thần lại có những năm ngàn hắc giáp tinh kỵ được huấn luyện như vậy, sao có thể không chịu nổi một kích như thế! Hơn nữa còn mau chóng bị Bách Việt đánh bại!
Chẳng lẽ....
Trong lòng hoàng đế thất kinh không dám tin nhìn về phía Hồng Mãn.
"Bệ hạ?"
Có lẽ ánh mắt hoàng đế quá mức bức người nên cho dù Hồng Mãn có thâm sâu đến đâu cũng bị gã làm cho thân thể mềm nhũn lại quỳ xuống.
"Hồng Mãn, ngươi gặp Cung Thân Vương ở đâu?"
"Hồi... Hồi bẩm bệ hạ, là bên ngoài thiên lao." Hồng Mãn cẩn thận trả lời, sợ là nhầm lẫn cái gì sẽ khiến cho hoả khí trong lòng hoàng thượng thêm bốc cháy kịch liệt.
"Thiên lao!" Hoàng đế xoay đầu nhìn Nguyệt Vân Sinh đang bình tĩnh đứng ở một bên, suy nghị hỗn độn trong đầu cũng dần dần sáng tỏ, chẳng lẽ.... Chẳng lẽ Nguyệt Vân Sinh không cùng Tiếu Kỳ rời khỏi Bắc Nhung ngay từ đầu là vì muốn tiếp cận Bắc Mộc Thần! Hoàng đế càng nghĩ càng phát hoả nghiêm trọng hơn, nộ khí bùng nổ, vỗ án thư trên bàn, hai mắt phẫn nộ nhìn về phía Nguyệt Vân Sinh.
"Rất giỏi! Thật sự là rất giỏi..." Hoàng đế thốt ra câu nói từ kẽ răng, không cần nói gã cũng đoán được là ở trong thiên lao, Nguyệt Vân Sinh đã thận trọng thuyết phục Bắc Mộc Thần như thế nào để đầu hàng!
Vận số Bắc Nhung đã định, sớm muộn thì cũng bị người phá tẫn vong, chỉ cần Bách Việt cam đoan rằng sẽ không thương tổn đến con dân Bắc Nhung thì Bắc Mộc Thần không thể cự tuyệt!
Gã thiên tính vạn tính vậy mà lại vạn vạn không tính đến Nguyệt Vân Sinh lại lợi dụng nhân tâm của thân đệ đệ hắn!
Nguyệt Vân Sinh chống lại tầm mắt của hoàng đế muốn đem mình thiên đao vạn quả thì đã biết gã đã minh bạch sự việc, đã vậy thì giờ khắc này y cũng vu sự vô bổ.
Xem ra Bắc Mộc Thần đã ra quyết định như vậy, hắc giáp tinh kỵ không ngăn trở nên đại quân Bách Việt mới thuận lợi tiến quân thần tốc, trực đảo hoàng long! Tiếp theo chính là việc bức cung, cho dù Bắc Mộc Lân có làm gì đi nữa cũng chẳng thay đổi được đại cục.
"Thỉnh bệ hạ bớt giận!"
Văn võ bá quan thấy long nhan tức giận thì sợ đến mức không dám nhúc nhích, chỉ có thể nhất tề cùng đem đầu mình cúi càng thấp, sợ là lửa giận của hoàng đế sẽ lan sang.
"Hay cho Trai Nguyệt Lâu lâu chủ Nguyệt Vân Sinh, hay cho Cung Thân Vương Bắc Mộc Thần!"
Hoàng đế cười lạnh đi đến trước mặt Nguyệt Vân Sinh, nâng khuôn mặt Nguyệt Vân Sinh lên.
Động tác của gã cực kỳ nhanh, thế nhưng Nguyệt Vân Sinh căn bản không thể né tránh, mà gã còn xuất ra một lực lớn đẩy Nguyệt Vân Sinh ngã xuống đất.
"Khụ khụ khụ." Nguyệt Vân Sinh đưa tay chạm lên khuôn mặt nóng, màu da trắng nõn trên má đã trở nên sưng đỏ, vô cùng xúc mục kinh tâm. Trong ngực khí huyết sôi trào, khoé môi chậm rãi tràn ra một tia tơ máu hồng.
"Tiện nhân!" Ánh mắt ngoan lệ của hoàng đế dừng trên người Nguyệt Vân Sinh, sau đó xoay người rút trường kiếm bên hông của một thị vệ bên cạnh, hàn quang loé lên, kiếm lúc này đã kề sát cổ họng của Nguyệt Vân Sinh.
Nguyệt Vân Sinh thấy vậy cũng không hề sợ hãi, giống như người bị hiếp đáp không phải là y, vân đạm khinh phong khẽ cười, nhẹ giọng nói "Hoàng đế bệ hạ, việc đã đến nước này rồi tại sao còn cố chấp nhấp không chịu tỉnh ngộ?"
Hoàng đế dĩ nhiên không dám làm Nguyệt Vân Sinh bị thương, chung quy thì bây giờ y còn có giá trị sống để lợi dụng, so với cái chết còn tốt hơn. Thế nhưng hoả khí trong lòng gã quá lớn, vì thế khi kiếm di chuyển, mọi người nhất trở kinh hô, duy có Nguyệt Vân Sinh là sắc mặt không đổi. Theo sau đó là lọn tóc ở vành tai hắn bị lưỡi kiếm sắc bén cắt đứt rơi lả tả trên đất.
"Nguyệt Vân Sinh ngươi cho rằng trẫm không dám động thủ giết ngươi?"
"Vân Sinh đâu dám tự đại." Ánh mắt băng lạnh của Nguyệt Vân Sinh lướt qua khuôn mặt tức giận của hoàng đế"Bất quá lúc này hoàng đế bệ hạ không thể động thủ được."
"Hừ." Cổ tay hoàng đế vừa động, trường kiếm hoàng đế rời khỏi tay, cắm thẳng vào bên cạnh trụ hành lang ở một bên của Nguyệt Vân Sinh, thân kiếm lắc lư toả hàn quang lên, Nguyệt Vân Sinh bất động ngồi đó.
"Người đâu, truyền lệnh xuống, Cung Thân Vương Bắc Mộc Thần là bào đệ của trẫm nhưng lại phạm tội khi quân, thông đồng với địch phản quốc, tội không thể tha! Truyền lệnh xuống tướng lĩnh Lý Nhất Phương của Hổ Báo doanh dẫn người truy tiễn Bắc Mộc Thần và kẻ phản dưới trướng..."
"Bệ hạ, mọi người trong Cung Thân Vương phủ..." Mọi người nghĩ lại ngẩng đầu nhìn về phía hoàng đế.
Hoàng đế câu lên khoé môi xả một tia cười lạnh, vung tay áo lên "Kia cũng chỉ là mấy kẻ vô dụng, giữ lại cũng chẳng làm gì được."
Bất quá chỉ là một câu như vậy nhưng lại là lệnh hạ mấy chục mạng người, hoàng đế tàn ngược như vậy khiến mọi người kinh hãi, nhưng muốn bảo đảm an nguy của mình, trên đại điện lúc này lại không ai dám lên tiếng cầu tình!
Nguyệt Vân Sinh ở một bên cũng chỉ vô lực, nghe xong thì nhắm chặt hai mắt lại.
Nhớ tới những ngày dưỡng thương ở trong Cung Thân Vương phủ mà vạn phần thống khổ...
Trọng Quang huynh, Nguyệt Vân Sinh y làm việc không thẹn với lương tâm, nhưng lúc này đây lại nợ ngươi nhiều đến như vậy.
Nếu không phải là Nguyệt Vân Sinh y, Cung Thân Vương phủ còn có thể giữ được, Bắc Mộc Thần cũng sẽ không mất đi người thân của mình... Nhưng, y biết rõ kết cục tàn khốc như vậy, biết rằng Bắc Mộc Thần không chỉ biến thành tội nhân thiên cổ mà còn có thể bị chúng thân phản bội, nhưng Nguyệt Vân Sinh hắn vẫn buộc Bắc Mộc Thần phải ra quyết định như thế.
Nguyệt Vân Sinh không khỏi cười khổ.
Không biết Bắc Mộc Thần lúc này có đang hối tiếc hay không?
Nguyệt Vân Sinh y ngoan độc hơn rắn rết bao nhiêu phần.
Lại đi lấy oán trả ơn.... Có lẽ, y sẽ hận chính bản thân mình cả một đời.
"Truyền ý chỉ của trẫm, mau đưa tất cả cung phi đưa vào trong điện." Hoàng đế rốt cuộc không nhìn Nguyệt Vân Sinh, xoay người ra lệnh với thân tín bên cạnh.
"Vâng, bệ hạ."
Một lát sau, những người còn sót lại trong cung đều được đưa đến Kim Loan điện.
Bộ mặt âm trầm của hoàng đế khiến chúng nhân nhìn nhau, đều sợ đến hồn phi phách tán, nhìn xuống không dám phát ra tiếng động gì.
Trước đó có mấy cung nữ thái giám bị doạ đến khóc lóc nức đều bị hoàng đế hạ lệnh lôi ra ngoài chém đầu.
Tại lúc thần hồn nát thần tính này, bên ngoài đại điện bỗng nhiên truyền đến một tiếng nổ sau đó là tiếng có ngựa cùng tiếng binh khí giáo chiến. Người của Hổ Báo doanh đã sớm tử thương gần như không còn, chống lại đại quân khí thịnh của Bách Việt căn bản là không thể.
Mắt phượng của hoàng đế âm trầm nâng lên, chỉ thấy Tiếu Kỳ đứng đầu nhất kỵ lên trước, phía sau là đại quân Bách Việt, trước khi đến Kim Loan điện đã đem cả điện này bao vây lại chặt như nêm cối.
"Bệ hạ!"
Mọi người kinh hãi, nhất tề nhìn về phía hoàng đế.
"Bệ hạ, đi mau!" Hồng Mãn nhịn không được giữ chặt một ống tay áo của hoàng đế lại bị hoàng đế lạnh lùng lia mắt qua.
Hoàng đế dùng lực hất ra khiến Hồng Mãn bị lật ngã xuống đất.
Hắn bỗng nhiên khom lưng đến một bên Nguyệt Vân Sinh, hàn quang chợt loé, một chuỷ thủ sắc bén đặt bên cổ của Nguyệt Vân Sinh.
Tiếu Kỳ thấy thế, trong lòng thất kinh gắt hao nhìn chằm chằm hoàng đế, thanh âm băng lãnh "Bắc Mộc Lân, đại cục đã mất, còn không bó tay chịu trói."
"A..." Bắc Mộc Lân cười lạnh một tiếng "Bó tay chịu trói?" Truỷ thủ trong tay càng thêm run rẩy, trên cổ Nguyệt Vân Sinh nhất thời bị cứa một vệt máu chảy ra.
Hai mắt Tiếu Kỳ lộ ra tức giận, vô cùng phẫn bộ "Bắc Mộc Lân, nếu ngươi dám đả thương y thì Tiếu Kỳ ta thề hôm nay sẽ san bằng Bắc Nhung, đem ngươi nghiền thành tro!"
"Như vậy thật tốt." Bắc Mộc Lân phát rồ cười thành tiếng "Trẫm sớm đã có tính toán này, thật đa tạ Cửu hoàng tử thành toàn."
"Tiếu Kỳ, huyệt đạo của ta bị phong nên đã không còn khí lực để phản lại, Bắc Mộc Lân sớm đã chôn thuốc nổ ở trong cung, muốn đồng quy vu tận với Bách Việt, ngươi mau dẫn người chạy đi!" Nguyệt Vân Sinh thấy Bắc Mộc Lân sớm đã đánh mất tâm trí, không thể nói lý, sớm muộn gì cũng hạ truỷ thủ này lên y, vì vậy y liền cấp bách quát lên với Tiếu Kỳ.
"Cái gì?" Tiếu Kỳ nghe xong kinh hãi, mà những người bên trong điện đều không khỏi sửng sốt, lập tức muốn đứng dậy phản kháng. Thế nhưng hành động của hoàng đế lại nhanh hơn, vài người có ý đồ chạy trốn đều bị thân tín hoàng đế giết.
"Trẫm là Thiên tử Bắc Nhung quyết không cho phép giang sơn rơi vào tay địch quốc. Tiếu Kỳ, hôm nay ngươi bồi trẫm lên đường đi!" Bắc Mộc Lân càn rỡ cười to, quay đầu nhìn về phía thủ hạ phía sau "Động thủ!"
"Vâng, bệ hạ!"
Lời nói vừa cất lên đã nghe thấy tiếng của Bắc Mộc Thần ở đằng sau "Tạ Đình, động thủ!"
Tạ Đình và ám vệ cùng nhau xông lên, trước sau vây Bắc Mộc Lân thành một chỗ.
Không đợi Bắc Mộc Lân phản ứng lại, thủ hạ của Bắc Mộc Thần trong Hắc giáp tinh kỵ cùng thủ hạ Tiếu Kỳ đã nhanh chóng khống chế đại điện. Tiếu Kỳ thừa dịp Bắc Mộc Lân bị trấn trụ đã lập tức phi thân đến, dùng tay trần nắm lấy truỷ thủ sắc bén hung hăng đá văng Bắc Mộc Lân một cước. Nguyệt Vân Sinh vừa thoát khỏi trói buộc thì được Tiếu Kỳ bắt lấy gắt gao bảo hộ.
"A Kỳ!" Nguyệt Vân Sinh không khỏi thất kinh hô lên.
Bắc Mộc Lân đứng lên, còn muốn liều chết một trận, cầm chuỷ thủ tiến lên muốn đâm Tiếu Kỳ.
Tiếu Kỳ cười lạnh một tiếng, nâng tay lên hạ một chưởng đánh bay gã ra ngoài. Bắc Mộc Lân bị đánh bay lên trụ hành lang, miệng phun một búng máu, trọng thương ngã xuống đất. Tiếu Kỳ vốn định muốn giải quyết gã thì đã bị tay của Bắc Mộc Thần đuổi tới ngăn cản, hắn khó hiểu nhìn Bắc Mộc Thần.
Bắc Mộc Thần mới nhẹ nhàng lắc đầu với hắn "Cửu hoàng tử, gã bị thương tâm mạch, không sống lâu."
Tiếu Kỳ sửng sốt, cùng với Nguyệt Vân Sinh đồng thời nhìn Bắc Mộc Lân.
Bắc Mộc Lân lúc này giãy dụa đứng lên đi đến bên trong điện.
Mọi người đều bị khí thế vừa rồi của Bắc Mộc Lân trấn trụ, không tự chủ được nhường cho gã một con đường.
Bắc Mộc Lân lảo đảo chậm rãi đến toà ngự, đi được vài bước lại kiệt sức ngã xuống. Gã đấu tranh nhiều lần lại vẫn không chút khí lực đứng lên, ngay lúc mọi người thở dài một hơi thì gã vẫn không buông tay ra, dựa vào sức trên tay nâng thân thể bước lên bậc thang, trên miệng không ngừng phun máu ra, làm long bào màu vàng nhiễm một mảng huyết sắc loang lổ.
Rốt cuộc, đầu ngón tay của gã cũng chạm đến ghế rồng. Nguyệt Vân Sinh nhìn rõ ràng thấy trên mặt gã lộ ra một nụ cười thoả mãn.
Hơi thở của Bắc Mộc Lân rất mỏng manh, lại dựa vào cường niệm chống đỡ đến tận bây giờ, gã dùng lực lên phản của long ỷ nâng mình ngồi lên, sau đó gã trào phúng nhìn thần sắc của mọi người, dùng âm thanh đứt quãng nói "Trẫm.... Trẫm là... Là Thiên tử... Bắc Nhung, há có thể... Để bọn chuột nhắt các ngươi.... Trẫm thà.... Thà chết cũng.... Không hàng!"
Dứt lời, Bắc Một Lân khí tuyệt mà chết trên Vương toạ.
"Liền tính là thần tử cũng muốn duy hộ quốc gia hay sao?"
Tiếu Kỳ không khỏi thở dài một tiếng, nhưng cũng không đành lòng nhìn.
Bắc Mộc Lân sớm đã bị chế phục, toàn bộ thành Ứng Thiên đã bị bọn họ khống chế.
Nhưng...
Vì sao thắng lợi này chờ mong như vậy mà lúc này lại không khiến họ vui mừng?
"A Kỳ!" Gông xích trên người Nguyệt Vân Sinh sau khi được bỏ ra thì lập tức chạy đến bên người Tiếu Kỳ, bàn tay Tiếu Kỳ vì cứu y mà bị thương, giờ đây huyết nhục mơ hồ, nhìn qua thật xúc mục kinh tâm "Tay của ngươi...."
"Không sao đâu, cũng chỉ là bị thương mà thôi."
Tiếu Kỳ lại không cho là đúng, sau đó nhìn về phía Bắc Mộc Thần đang đứng một bên "Cung Thân Vương, nơi này giao cho ngươi xử lý."
Bắc Mộc Thần đứng ở một bên không nhúc nhích, trên mặt vô bi vô hỉ, nghe xong cũng chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Tiếu Kỳ không nói thêm nữa, cùng Nguyệt Vân Sinh quay người, dư quang đều dừng lại trên long ỷ nơi có Bắc Mộc Lân.
"A Kỳ."
Nguyệt Vân Sinh bỗng nhiên cầm lấy bàn tay không thụ thương của hắn.
Tay Tiếu Kỳ thật lạnh, nhưng khi tay Nguyệt Vân Sinh cầm lên lại ấm áp như nắng xuân.
"Vân Sinh?"
Đầu ngón tay ấm áp truyền lên tay Tiếu Kỳ, Nguyệt Vân Sinh nhìn hắn, ánh mắt thương xót cùng ôn nhu "A Kỳ, thế gian đều có sự tàn khốc của nó, thắng làm vua, thua làm giặc, muốn chiếm lấy thì chỉ có thể đấu tranh. Có lẽ chỉ có thể thống nhất thiên hạ, không cho chiến tranh nổ ra."
Tiếu Kỳ nghe xong, nội tâm đại chấn, hai mắt yên lặng nhìn Nguyệt Vân Sinh.
"Thiên hạ thống nhất..." Tiếu Kỳ thất thần nhìn hoàng cung Bắc Nhung huy hoàng một thời, không khỏi lẩm bẩm "Vân Sinh, ngươi nói sẽ có một ngày như vậy sao?"
Ánh mắt Nguyệt Vân Sinh lại càng nhu hoà, kiên định nắm lấy tay Tiếu Kỳ "A Kỳ, ta tin nhất định sẽ có một ngày như vậy."
Lúc này, ánh lửa lập loè trong bầu trời đêm vì chiến tranh kết thúc mà tản đi vài phần.
Vài luồng khói đen của thuốc súng cũng tức thì bị gió lùa đi.
Nguyệt quang dần dần hạ xuống, mà những tảng mây đen rốt cuộc cũng lộ ra ánh trăng sáng tròn.
Tiếu Kỳ thở dài một tiếng, rốt cuộc thoả mãn.
Hắn cùng Nguyệt Vân Sinh sóng vai mà đứng, nhìn ánh lửa tản đi, không còn là hoàng kinh Bắc Nhung phồn hoa, nhẹ giọng nói "Vân Sinh, giờ phút này ta nguyện cùng ngươi bước qua gian truân, tất cả mọi thứ sau này đều không liên quan đến."
Hoàn chương 68
Hoàn Quyển 2.