Biên tập: Red9
DONT TAKE OUT
Mấy ngày liên tiếp Nguyệt Vân Sinh đều ở Thiên điện, mà Tiếu Kỳ thì ngày nào cũng xuất cung, hai người tuy đã ở cùng với nhau nhưng chẳng khác gì người dưng nước lã. Dần dần nổi lên những lời đồn đại trong cung rằng, Vệ quốc công chúa tuy xinh đẹp nhưng có lẽ do tính tình cao ngạo, Cửu hoàng tử vì vậy mà không hề sủng ái, làm cho hắn tình nguyện đêm đêm ngủ bên ngoài, cũng không muốn hồi cung. Nguyệt Vân Sinh nghe từ miệng bọn họ, chỉ cười nhạt, cũng không hề để tâm. Tần Mặc dù cảm thấy gấp gáp với chuyện này nhưng cũng không có biện pháp thay đổi. Tiếu Kỳ vẫn xuất cung, Nguyệt Vân Sinh thì mỗi ngày đều đến thỉnh an hoàng hậu, mưa gió thế nào cũng không đổi. Cơ hội gặp Tiếu Mặc lại ngày càng nhiều, mà Nguyệt Vân Sinh mỗi lần như thế đều sẽ rời đi sớm, hai người như thể đánh đối mặt nhau. Ngày hôm nay, Nguyệt Vân Sinh cũng sớm đến thỉnh an hoàng hậu, thời điểm đi lại gặp Tiếu Mặc ở cửa, y chỉ hơi hướng người kia chào rồi liền dẫn đám Xuân Đào hồi cung.
"Mặc Nhi, Vệ Nam Bạch này quả là một đứa trẻ tốt, thật đáng tiếc." Tiếu Mặc vừa tiến vào đã nghe thấy tiếng than thở của hoàng hậu "Nếu sớm biết đến, đây cũng có thể coi là một lựa chọn tốt."
Tiếu Mặc nghe, cũng không nói lời nào, bộ dạng như đang suy nghĩ.
"Cũng may người kia phải đi trước, cũng may Tiếu Kỳ là loại người đầu óc chập chạm." Hoàng hậu cười lạnh "Không đúng, nếu như Vệ quốc công chống lại chúng ta cũng chỉ sợ là sẽ thành một mối uy hiếp không nhỏ."
""Mẫu hậu nói phải." Tiếu Mặc đáp, giọng điệu bình thản không nhìn ra tâm tư.
"Ngươi cũng đừng học Tiếu Kỳ, phải đối đãi với Thục Nghi thật tốt."
"Nhi thần đã biết, xin mẫu hậu cứ an tâm." Tiếu Mặc nâng hoàng hậu hướng đến hoa viên, sau đó xua tay với Dương ma ma ra hiệu cho bà lui xuống.
Hai người chậm rãi bước đi, hoàng hậu hạ thấp giọng, mang theo cảm khái nói "Mặc Nhi, thân thể bệ hạ gần đây không khoẻ bằng khi trước."
Đáy lòng Tiếu Mặc kinh ngạc "Mẫu hậu?"
Hoàng hậu nhẹ nhàng vỗ vỗ tay hắn "Chúng ta nên quyết định đúng lúc, vốn tưởng rằng chiến trận Bắc Nhung có thể loại bỏ cho chúng ta một mối hoạ, ai biết được hài tử của tiện nhân kia..." Hoàng hậu vừa nhắc đến Tiếu Kỳ, chỉ hận không thể cắn nát răng bạc "Con tiện nhân kia đã chết nhiều năm như vậy rồi vậy mà vẫn luôn luôn khiến người ta bực bội. Mặc Nhi, chúng ta không thể dễ dàng tha cho bọn họ."
Tiếu Mặc biết hoàng hậu rất hận Tiêu Thục phi, lúc trước Lãnh Thục Nghi cũng bởi vì có một chữ trong tên tương tự mà để hoàng hậu vô cùng không ưa. Nếu không phải do Lãnh gia gia thế hiển hách, hơn nữa tính cách của nàng cũng tốt, là khuê nữ quý tộc ở đế đố này không ai có thể so sánh với nàng, e rằng hoàng hậu sẽ không chọn nàng. Cho nên đối với một mặt khác của vị hoàng hậu này, Tiếu Mặc không cảm thấy kinh ngạc, lúc này cũng không có ý kiến, chỉ nghe hoàng hậu phát tiết lửa giận mà thôi.
Chờ đến khi hoàng hậu đã có chút mệt mỏi, Tiếu Mặc mới đưa nàng trở về phòng. Sau đó suy nghĩ chốc lát liền đi đến Lệ Chính điện.
Thời điểm Tiếu Mặc vừa mới đến đã nghe thấy có tiếng đàn từ bên trong truyền ra, Thẩm Đại Hải thấy Tiếu Mặc đến, đang muốn thông báo thì lại bị hắn đưa tay cản lại.
"Tam điệm hạ?" Thẩm Đại Hải không hiểu.
Mắt phượng híp lại, Tiếu Mặc nói "Cửu đệ trở về từ hôm qua?"
Thẩm Đại Hải ngượng ngùng nở nụ cười.
"Xem là còn chưa tỉnh."
"Tam điện hạ, nô tài sẽ đi bẩm...."
"Cứ cho hắn ngủ tiếp đi. Ta ở đây đi dạo một chút, chờ Cửu đệ tỉnh rồi, ngươi cho hắn biết một tiếng, đi xuống đi."
"Nhưng mà..." Thẩm Đại Hải lộ ra vẻ khó xử.
"Không sao, ta cũng đến chỉ để thăm Cửu đệ thôi." Tiếu Mặc nói xong liền hướng hoa viên đi vào.
Thẩm Đại Hải thấy cũng không biết nên làm sao cho phải, chỉ có thể nhanh chóng quay người đi tìm Tiếu Kỳ.
Tiếu Mặc vòng qua mấy đường cua thì thấy có người đang tính toạ ở trên đài, xung quanh có mấy thị nữ đứng.
Mùi trầm hương quanh quẩn, tiếng đàn nhẹ nhàng cất lên, mười ngón tay lướt tự nhiên trên đàn cổ, mái tóc dài đen như mực ở bên tai rủ xuống, đẹp như một phó tranh thuỷ mặc.
Tiếu Mặc đứng ở bên kia, nhẹ giọng dặn dò Tô Ninh Hải một tiếng, Tô Ninh Hải gật đầu liền quay người vội vã rời đi.
Nguyệt Vân Sinh từ lâu đã phát hiện ra Tiếu Mặc đang ở bụi cây phía sau, mà dù thấy cũng không lên tiếng, giả vờ như không biết, vẫn đánh đàn như cũ. Uổng Ngưng Mi* là ca khúc mà Xuân Đào muốn nghe từ rất lâu, Nguyệt Vân Sinh đánh đến hứng thú, trong lúc rảnh rỗi liền thoả mãn nàng. Không bao lâu sau, một tiếng tiêu trong trẻo nổi lên đuổi theo tiếng đàn của Nguyệt Vân Sinh, mọi người đều ngẩn ra.
Đàn tiêu cùng reo, một khúc Uổng Ngưng Mi, càng làm người ta thấy tương hoà với nhau.
(*: 1 trong 4 bản nhạc của Hồng Lâu Mộng, là bản thuộc hồi thứ 10)
Ngón tay vừa dừng lại trong chốc lát thì dây đàn cũng đột nhiên đứt, Nguyệt Vân Sinh ngẩng đầu, chỉ thấy Tiếu Mặc đang nắm lất tiêu từ ngoài chậm rãi đi đến. Hắn chậm thả tay cầm tiêu xuống, khoé môi lành lạnh trưng lên một ý cười nhàn nhạt, hướng Nguyệt Vân Sinh gật đầu "Cửu đệ muội." Sau đó, hắn nhìn thấy ngón tay của Nguyệt Vân Sinh trong lúc dây đàn đứt đoạn đã bị thương, máu trên đầu ngón tay chậm chảy ra.
Hắn hơi nhíu mày, tiến lên vài bước, không hề chậm chạp lấy từ trong ngực ra một chiếc khăn tay nhẹ nhàng lau đi giọt máu, sau đó mở ra một túi gấm luôn đem theo bên người, lấy một viên thuốc bóp vụn ra, đem thuốc bột rải lên vết thương mới khiến cho máu ngừng chảy.
Động tác tự nhiên đến nước chảy mây trôi, bao quát cả Nguyệt Vân Sinh ở bên trong, tất cả mọi người đều sững sờ không có phản ứng.
"Các ngươi đang làm cái gì!"
Thanh âm lạnh lùng vang lên bên cạnh bọn họ, bọn họ mới như vừa tỉnh giấc chiêm bao.
"Cửu điện hạ!"
Mãi đi khi người bên cạnh minh hô một tiếng, nhìn Tiếu Kỳ tức giận, bọn họ mới dồn dập kinh hoàng quỳ xuống.
Hoàn chương 88
Red9: Ít quá! Ít đến đau lòng! Lại phải tìm chương 89, nếu có thì tui cũng đã edit luôn chương 89 rồi. Chương gì mà ngắn đến thương tâm thế lày T^T