A Hạo quay đầu lại, đứng im.
Chu Tiểu Châu nhìn thấy Thiên Vũ thì dường như vô cùng choáng váng, đứng bất động.
Thiên Vũ hỏi A Hạo: “Khéo quá nhỉ?”
Hai ngươi đều hoàn toàn bất ngờ nên không trả lời được. Thiên Vũ thản nhiên hỏi:
“Làm gì ở đây vậy?”
Chu Tiểu Châu hình như hơi bối rối lại vừa căng thẳng.
“… Không làm gì cả … Chúng tôi … đến tìm một người bạn…”
Chu Tiểu Châu càng liên tục nhìn A Hạo. Vẻ mặt A Hạo cũng cứng đờ, trong mắt Thiên Vũ thì biểu cảm kia là rất chột dạ.
“Ồ, người ở phòng nào? Tôi quen ông chủ ở đây, để giúp hai người tìm người.”
“Cảm ơn sếp Lý, không cần …”
Thiên Vũ nhìn thẻ phòng Chu Tiểu Châu đang cầm trong tay thì cười.
“Thuê phòng ở đây cũng không tiện lắm nhỉ.”
Chu Tiểu Châu bị bóc trần lời nói dối thì xấu hổ đứng bất động. Thang máy đến, Thiên Vũ đi vào bên trong, hỏi hai người đang đứng bên ngoài: “Không đi à?”
Thiên Vũ nhìn A Hạo, A Hạo cũng nhìn hắn. Thiên Vũ mặt không đổi sắc nhấn nút thang máy, cửa đóng lại …
Thiên Vũ vừa ra khỏi khách sạn bèn chửi một tiếng: đệt mẹ mày!
Đêm đó Thiên Vũ đến Hoàng Long, muốn phòng ở bên trong cùng. Lục Thành định đi gọi Trương Thư Thần, Thiên Vũ xua tay rồi bảo, anh gọi Chu Tiểu Châu lên đây.
Lục Thành đi, một lát sau dẫn Chu Tiểu Châu vào. Chu Tiểu Châu nhìn thấy Thiên Vũ thì nét mặt hơi khó coi, đi vào cúi đầu không nói gì. Thiên Vũ ngồi trên sô pha, nói với Lục Thành: “Đóng chặt cửa, bất kì ai cũng không được vào.”
Lục Thành cười như đúng rồi, đóng chặt cửa.
Thiên Vũ chưa lên tiếng, chỉ châm một điếu thuốc. Chu Tiểu Châu đứng một lúc, không kiềm chế được:
“Sếp Lý … anh tìm tôi có chuyện gì vậy ạ?”
Thiên Vũ rít thuốc rồi lấy điếu thuốc ra.
“Không có gì, tâm sự chút thôi. Cậu do Long Hạo đưa vào à?”
“Đúng thế.”
“Hai người biết nhau bao lâu rồi?”
Chu Tiểu Châu ngẩng đầu nhìn Thiên Vũ một cái.
“Biết nhau … ba tháng …”
“Ba tháng à?”
Thiên Vũ nheo mắt.
“Quen nhau thế nào?”
“Bạn anh ấy chơi với bạn tôi, lúc cùng gặp nhau thì quen.”
Thiên Vũ tiếp tục hút thuốc, từ từ hỏi tiếp.
“Quan hệ của hai người là gì?”
Chu Tiểu Châu kinh hãi, vội vàng nhìn Thiên Vũ một cái, không nói gì.
“Không tiện nói à?”
“… Không có quan hệ gì cả …”
Thiên Vũ cười cười, gạt ít tàn thuốc.
“Thế hôm nay hai người thuê phòng, không lẽ để chơi bài chắc?”
Chu Tiểu Châu không nói gì cả.
Thiên Vũ nhìn cậu.
“Hoàng Long không cần người khả nghi. Cậu nói cậu không có quan hệ gì với cậu ta, vậy hai người trong phòng để làm gì, cứ nói đi, tôi thấy hợp lý thì sẽ để cậu đi.”
Chu Tiểu Châu cắn môi, cúi đầu.
“Cậu nói linh tinh cũng được. Cứ thử xem sao.”
Sắc mặt Chu Tiểu Châu càng tệ hơn.
Thiên Vũ không lên tiếng, chờ đợi.
Một lúc sau hắn nghe được tiếng Chu Tiểu Châu nói khẽ:
“Đúng … là thuê phòng …”
“Thuê phòng làm gì?”
Chu Tiêu Châu cũng không ngẩng đầu lên, giọng nói càng khẽ.
“… Là … chuyện đó…”
Thiên Vũ từ từ hút thuốc. Chu Tiểu Châu cũng không nói gì. Trong phòng lại yên tĩnh một lúc.
“Quan hệ của hai người kéo dài bao lâu rồi?”
“… Hai tháng …”
Thiên Vũ yên lặng.
Hắn rít một hơi thuốc.
“Không phải Long Hạo có bạn gái à?”
Chu Tiểu Châu im lặng rất lâu, sau đó mới trả lời:
“Đã chia tay rồi …”
Thiên Vũ vụt nâng mí mắt.
“Chia tay khi nào?”
Chu Tiểu Châu cúi đầu xuống.
“… Nhiều tuần trước đây rồi…”
Thiên Vũ nhìn Chu Tiểu Châu, không hề lên tiếng.
Hắn mặt không đổi sắc xoay đầu dụi mạnh điếu thuốc vào gạt tàn …