• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Thiên Vũ nói ra, trong lòng hắn đột nhiên thấy thẳng thắn lẫn thoải mái. Giống như một thứ nặng nề hỗn loạn đột nhiên được giải phóng, toàn thân đều trở nên nhẹ nhõm.

Hắn nghĩ, đúng thế, hết sức đơn giản. Chính là như thế.

Cho đến bây giờ Lý Thiên Vũ không nghĩ có một ngày lời này lại xuất phát từ chính miệng mình, nhưng vừa rồi hắn nói, còn nói rất tự nhiên, rất dĩ nhiên. Hắn nghĩ mình phát hiện ra lúc nào nhỉ? Hắn thật sự không biết, nhưng ngay lúc hắn nói ra, có lẽ chính là giây phút hắn nói ra, hắn đột nhiên nhận ra, hơn nữa còn tin tưởng vững chắc. Không sai chút nào, đúng là có chuyện như thế.

Hắn đến thật sự là vì Long Hạo.

Chuyện này buồn cười lắm hả? Đặt vào Thiên Vũ trong quá khứ, hắn nhất định sẽ rất kinh ngạc, rất khinh thường. Hắn, Lý Thiên Vũ, thật sự đã đến, chuyện này giống như sao Hỏa va vào Trái đất*, thế giới biến thành sao Hỏa cả rồi. Với hắn thì đám đàn ông kiểu này không phải là gì khác mà chính là đồ ngu, cực kì đạo đức giả, giả dối, nực cười, cười suýt chết. Vì thế đến bây giờ Lý Thiên Vũ cũng không ngờ nổi có một ngày chính hắn lại là một thằng ngu, hơn nữa lại nói ra một câu mà hiện giờ hắn chẳng thấy ngu tí nào.

*Sao hỏa va vào Trái đất: mỗi hành tinh thuộc hệ mặt trời quay theo một quỹ đạo riêng dưới sức hút của Mặt trời, trừ khi có sự biến đổi cực kì khủng khiếp, còn không thì sao Hỏa không thể va vào Trái đất. Ý chỉ là chuyện vô cùng khó xảy ra. Nguồn: sogou

Chỉ là hắn thấy bối rối, thời gian dài đến như thế rồi hắn còn đang làm cái gì vậy? Chuyện đơn giản như thế mà đến tận hôm nay hắn mới hiểu được, mới biết rõ được, còn luẩn quẩn nhiều như vậy.

Vì thế Lý Thiên Vũ nghĩ, hóa ra mình là một thằng ngu.

Cũng may là, hiện giờ hắn không còn ngu nữa.

Vì thế hắn cười, vẻ mặt tươi cười tỏa ra bốn phía trong bóng tối, xuyên suốt từ trong ra ngoài, sảng khoái.

Hóa ra là không khó.

Hóa ra thừa nhận yêu một người, thật sự không khó chút nào.

Vẻ mặt của Tiêu Nam cực kì kinh ngạc.

Hắn nhìn Thiên Vũ một lúc, đột nhiên bật cười, cuối cùng cười lớn.

“Ha ha!”

Tiêu Nam cười, điệu cười cực kỳ sâu sắc, cực kỳ cân nhắc, không có chút thoải mái nào, còn nheo mắt lại, quan sát Thiên Vũ như thể gặp hắn lần đầu, trong mắt lộ vẻ sự mới mẻ, hứng thú.

Mấy năm trước, lần đầu tiên Tiêu Nam nhìn thấy Thiên Vũ trên bàn rượu cũng dùng ánh mắt đó. Chi tiết ngày đó Thiên Vũ đã quên quá nửa nhưng lại nhớ rõ ánh mắt này của Tiêu Nam.

Đây là một ám thị, cũng có thể là sự bày tỏ rõ ràng. Đôi khi tâm tình Tiêu Nam thay đổi rất rõ ràng, có khi hắn chỉ dùng một ánh mắt.

“Được. Rất được.”

Tiêu Nam cười vô cùng vui vẻ.

“Tôi không nghe nhầm đấy chứ? Trò đùa này buồn cười thật.”

Ánh mắt hắn di chuyển xuống, nhặt một sợi tóc trên vai Thiên Vũ, nhẹ nhàng ném đi.

“… Thế nên muốn dứt tình với tôi à?”

Tiêu Nam kề sát tai Thiên Vũ, giọng nói rất nhẹ nhàng.

Thiên Vũ cười lạnh. “Tôi làm gì, không phải anh rất rõ à?”

“Tôi không tuyệt tình như thế.” Tiêu Nam nhàn nhã ngồi xuống ghế. “Cậu giở trò, không phải tôi vẫn mắt nhắm mắt mở sao? Cậu là do mình tôi nâng đỡ, mấy năm nay không có công lao thì cũng có khổ lao. Để tự tôi phải ra tay chèn ép, tôi cũng không nhẫn tâm.”

“Anh giúp tôi, tôi rất cảm kích.” Thiên Vũ thừa nhận, hắn từng cảm kích Tiêu Nam. “Nói đến việc không đành lòng, anh chờ đến lúc tôi có thể trở mặt thì cho tôi một nhát trí mạng đúng không?”

“Biết cậu phạm sai lầm lớn nhất là gì không?”

Tiêu Nam ngẩng đầu, mặt đầy tiếc nuối nhìn Thiên Vũ.

“Cậu vẫn luôn sai lầm, xem nhẹ vị trí của mình trong lòng tôi, Tiểu Vũ à. Đây là sai lầm lớn nhất của cậu.”

Thiên Vũ lặng cả người. Hắn không biết vì sao Tiêu Nam nói ra những lời này mà không hề biến sắc.

“Tôi sẽ không làm như thế.” Tiêu Nam cười mà như không cười, nét mặt có thể gọi là cực kỳ dịu dàng. “Tôi không nỡ.”

“Tôi chỉ hơi tò mò, giờ mà đã lật bài với tôi, cậu không bị ngu đấy chứ? Điều cậu muốn là cái kia à? Hay là không muốn?”

“Muốn. Là anh ép tôi không được.”

“Một tên Long Hạo, làm cậu ngu đi.”

Tiêu Nam giơ ngón tay lên, từ từ xoa lên nhẫn trên tay.

“Sớm biết thế thì tôi đã móc cả mặt cậu ta xuống, làm cậu càng cảm kích tôi hơn.”

“Chó cắn ắt có lý do.”

Thiên Vũ nói.

Tiêu Nam nâng mắt lên, tầm mắt chuyển từ chiếc nhẫn đến mặt Thiên Vũ.

“Cậu uy hiếp tôi đấy à? Đừng căng thẳng, cậu không đơn giản, nắm được không ít nhược điểm của tôi. Tôi giật mình lắm đấy, tiểu Vũ mao của tôi còn rất có bản lĩnh, sau lưng mò ra được cái gì, đúng là có thể làm tôi lạnh hết cả người. Mấy năm nay cậu đi theo tôi, tôi thật sự không thể không để ý. Nên đừng giống như mèo, duỗi hết cả móng ra mà giữ.”

Thiên Vũ nhìn kỹ Tiêu Nam. Lúc càng tức giận, y lại càng bình tĩnh. Thiên Vũ đoán nhất định Tiêu Nam đã tức giận đến cực điểm rồi.

“Tôi cũng rất tò mò, hẳn là tôi đã sớm vô dụng với anh rồi chứ. Giữ lại một người không trung thành, lại không có giá trị lợi dụng, không phải là tác phong của Tiêu Nam. Đừng nói với tôi anh tiếc thứ cỏ dại này, vẫn nên ù bài đi.”

Tiêu Nam do dự một chút, sau đó mỉm cười.

“Thẳng thắn quá nhể.”

Hắn nâng mí mắt lên, ánh mắt sắc bén, cân nhắc.

“Cậu không cần cổ phần công ty nữa à?”

Thiên Vũ cười.

“Tôi nghĩ thông rồi, giun để câu cá không xơi nổi đâu.”

Tiêu Nam đứng lên, cười vô cùng dịu dàng.

“Vì thế tôi mới nói cậu luôn phạm sai lầm.”

Hắn lại gần Thiên Vũ, sau đó ghé vào tai hắn, khóe miệng cong lên, nhỏ giọng nói:

“Cổ phần công ty đã chuyển nhượng sang tên cậu, ngay buổi sáng hôm nay. Chúc mừng cậu nhé, chủ tịch Lý. Biển sao hoàn toàn là của cậu rồi.”

Thiên Vũ giật mình.

“Không chỉ có Biển sao. Công ty biểu diễn nghệ thuật, công ty xuất nhập khẩu, sau này tôi cũng không nhúng tay vào nữa đâu.”

“… Anh đang đùa đấy à?”

“Cậu kiểm tra lúc nào cũng được.” Tiêu Nam giơ điện thoại đến bên tai Thiên Vũ. “Gọi một cuộc điện thoại là biết tôi nói đúng hay không.”

Thiên Vũ dán mắt vào nụ cười của Tiêu Nam ngay trước mặt, phỏng đoán dụng ý của y.

“Điều kiện là gì?”

“Nói điều kiện là làm tổn thương tình cảm đấy. Tôi đã cho cậu rồi còn có thể yêu cầu gì nữa sao?” Tiêu Nam gõ gõ ngón tay: “Không chỉ không cần, còn có chuyện tốt cho cậu nữa. Tôi có một thứ, cầm trong tay rất phiền. Cuối tháng này cậu có xuất lô hàng đi Macao đúng không? Mang hộ thứ kia nhé. Thứ này cứ đến là tự nhiên cậu có lợi.”

“Là cái gì?”

“Không có gì, chẳng qua là mấy thùng đồ chơi trẻ em thôi. Đương nhiên … có thêm ít bột nữa.”

Tiêu Nam mỉm cười như thể đang bình luận thời tiết vậy.

Thiên Vũ không lên tiếng. Trong bóng tối hắn nhìn trừng trừng Tiêu Nam. Hắn vẫn chờ Tiêu Nam nói ra miệng, thế nhưng khi nghe được là thật, Thiên Vũ vẫn như bị búa tạ đập rầm một phát.

Hắn đi về phía trước, cúi người vươn tay túm lấy cravat của Tiêu Nam, ngón tay trắng bệch.

“Anh muốn tôi chịu tội thay à?”

Tiêu Nam cười, cười đến mức không dừng được.

“Yên tâm, chỉ là chút bột thôi, đã xử lý cẩn thận. Tôi đã sắp xếp đầy đủ rồi, phương pháp của tôi mà cậu còn không tin sao?”

“Đấy là buôn lậu thuốc phiện! Không phải đồ chơi!!!” Thiên Vũ kéo Tiêu Nam lên, máu trong cơ thể như đang chảy ngược, trước mắt như tối sầm lại.

Hắn biết câu trả lời này, hắn luôn chờ Tiêu Nam tự nói ra, nhưng đến khi Tiêu Nam nói ra, khi tất cả đều được kiểm chứng, hắn vẫn không kiểm soát được nỗi sợ hãi và phẫn nộ chạy tán loạn theo tứ chi bách hài.

“Anh muốn tôi buôn lậu thuốc phiện giúp anh á? Nếu có chuyện thì ngồi tù thay anh à?”

“Đừng nói khó nghe như thế.” Tiêu Nam đẩy tay Thiên Vũ ra. “Tôi cũng sẽ không bạc đãi cậu. Chúng ta đều làm ăn buôn bán, đều theo đuổi lợi ích. Cậu xem, tôi có chuyện tốt thì có lúc nào quên cậu đâu?”

“Đây là mục đích anh giữ tôi lại à?” Vốn còn ôm một chút ảo tưởng, thậm chí may mắn rằng mấy năm nay Tiêu Nam đối xử với hắn không tệ, có lẽ Tiêu Nam vẫn chưa đến mức dồn hắn đến đường cùng, thế nhưng giây phút này đều bị thùng nước đá dội cho tỉnh cả người.

“Anh giữ tôi lại vì một ngày nào đó tôi thành kẻ chết thay, chết thay anh???”

“Đừng cực đoan như thế.” Tiêu Nam giễu cợt. “Chẳng qua là chia sẻ lợi ích cao nhất với cậu thôi.”

“Nếu tôi không muốn thì sao?”

Tiêu Nam cười ha hả như thể chuyện tiếu lâm cực kì hài hước. Khóe miệng hắn cong lên thành một nụ cười kì diệu, thở dài một tiếng, kéo dài âm thanh.

“Đã làm mấy lần rồi mới định từ chối, không phải muộn mất rồi à?”

Trái tim Thiên Vũ chợt lạnh xuống. “Anh nói cái gì?”

“Long Hạo muốn bảo vệ cậu,” Tiêu Nam ung dung, “Đáng tiếc là chậm rồi. Cậu ta mấy lần muốn cản trở kế hoạch của tôi, để cậu không buôn thuốc phiện. Đáng tiếc là cậu ta phòng được giờ nhưng chẳng phòng được ngày trước. Có nhớ mấy buổi biểu diễn ở Đông Nam Á không, chà chà, hiệu quả sân khấu thật sự không tệ đâu, ánh đèn này gái đẹp này, là hạng nhất đấy, thiết bị mới từng thùng từng thùng một, vận chuyển đến cũng nặng lắm nhỉ?”

Cảm giác lạnh thấu xương tiếp tục đi từ trái tim Thiên Vũ xuống lòng bàn chân.

Hắn nhớ đến đợt biểu diễn kia Đầu Báo rộng rãi đầu tư, tự mình giới thiệu thiết bị biểu diễn nhập khẩu của Nhật, nhớ những thùng hàng rất lớn, rời cảng ra khơi …

“… Mày với Đầu Báo thông đồng hại tao à?”

Vì sao Đầu Báo lại vừa ý với công ty hắn mới bước đầu kinh doanh, lại nhiều lần muốn đầu tư, vài lần chủ động bỏ vốn làm mối đi biểu diễn ở Đông Nam Á, giờ hắn hiểu được rồi.

Hắn nhớ đến gương mặt Đầu Báo, Đầu Báo cảm khái nói không muốn tiếp tục những ngày dao kiếm vấy máu, muốn làm ăn đứng đắn mấy năm, không muốn nơm nớp đề phòng lo sợ, bình an là phúc rồi …

“Chúng mày đã tính từ lâu rồi, lấy tao làm đường lui phải không?”

Vì thế Tiêu Nam vẫn giữ hắn lại như chó bên người, để hắn tự do đi tìm đám người tiêu tiền như rác, vì hắn sẽ gánh hết tội trạng đúng không?

Ngay từ đầu hắn đã nhầm hướng, hắn nghĩ tính toán của Tiêu Nam cùng lắm chỉ là loại lợi ích trên thương trường chứ không thể biết mục đích của Tiêu Nam là như vậy, làm con cừu non chết thay y!!!

Trái tim chìm xuống tận đáy, kéo hắn chìm vào bóng đen sâu không thấy đáy. Não Thiên Vũ trống rỗng.

“Cậu đã buôn thuốc phiện rồi.” Tiêu Nam nói, nhấn mạnh từng chữ. “Chúng ta là đám châu chấu trên cùng một sợi dây rồi, không ai chạy được đâu.”

“Đừng manh động.”

Tiêu Nam thản nhiên lẫn tự đắc xoa xoa nếp nhăn trên vai Thiên Vũ.

“Có chuyện gì thì tất cả chứng cứ đều sẽ hướng về mình cậu. Mà không chừng cậu không chỉ buôn thuốc phiện, có khi còn hít thuốc ấy chứ … lúc chẳng có ai biết ấy.”

Hắn nhìn ngắm sắc mặt biến đổi của Thiên Vũ.

“Hơn nữa, cảnh sát sẽ tin cậu à?”

Tiêu Nam ghé sát vào tai Thiên Vũ, nhẹ nhàng nói:

“Đừng quên bố cậu đã chết thế nào? Nếu tìm cảnh sát mà có ích thì sao ông ta lại tự sát?”

Một lát sau Thiên Vũ nâng mí mắt lên, nhìn Tiêu Nam.

Vì sao lại đối xử như thế với tôi?

Trên mặt Tiêu Nam có chút ý cười, dừng lại trên người Thiên Vũ, gần như không xúc động vì ánh mắt của đau đớn phẫn nộ tuyệt vọng của hắn.

Cậu không rời khỏi tôi được đâu.

Tiêu Nam nói.

“Không có đường lui đâu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK