Lúc này người hiếu kì kéo đến nhiều hơn. Đám Thiện Ngôn bước đến thì thấy cô gái kia chỉ đạo mấy người vệ sĩ đem Bao Bao ra ngoài. Một phần vì Bao Bao quá to cũng một phần vì Bao Bao gầm gừ như một chú sói tự vệ nên họ không biết nên làm thế nào.
"Lũ ăn hại các người, một con chó cũng không bắt được."
Cô ta bực tức giẫm gót giày xuống sàn, mở ví lấy ra một khẩu súng giảm thanh chỉa vào Bao Bao. Mọi người hoảng sợ lùi lại phía sau, Thiện Ngôn mắt đầy sát khí rút roi da ở sau lưng vút mạnh vào tay cô ta, cô ta nhăn mặt đau đớn, thả khẩu súng xuống.
"Mày là ai mà dám đánh tao? Mày có biết tao là ai không?" cô ta tức giận chỉ tay vào mặt Thiện Ngôn.
Thiện Ngôn lạnh lùng nhìn cô ta, đôi mắt nâu như ghim chặt vào người cô ta khiến cô ta bức bối khó chịu. Khí chất bức người đó khi nhỏ cô đã gặp qua nhưng sao cậu ta lại có thể? Không thể nào.
"Cô làm thương tổn con trai tôi, tôi có hay không quyền đánh cô?"
" Vậy cô có biết đây là đâu hay không lại dám mang súng? Thiện gia dạy dỗ cô như vậy sao, Thiện nhị tiểu thư?" Ngô Phong lạnh giọng nhìn người con gái trước mặt.
Đám đông xôn xao bàn tán,cô gái kia nếu một trong người thừa kế sáng giá của Thiện gia tại sao lại hành xử ngôn cuồng như vậy? Thiện gia nổi danh ở A thị là một gia tộc lễ giáo phong nghiêm, là một trong "Tứ đại gia" ở đây.
A thị có tổng cộng 4 gia tộc lâu đời đó là Hoắc gia, Thiện gia, Bạch gia và Ngô gia. Nhưng chỉ có Thiện-Bạch-Ngô là có mối quan hệ mật thiết về làm ăn cũng ngư giao tình từ đời trước. Hoắc gia giống như một mình một cõi, phát triển về hóa dược lớn nhất nước, chi nhánh nước ngoài lớn mạnh tạo nên một đế chế hùng mạnh của riêng mình.
Thiện Tử Xuyên đè nén việc tức giận, cô ta mỉm cười vì đã thu hút được sự chú ý của đám Hoắc Dạ. Cô ta đưa súng cho tên vệ sĩ bên cạnh, mỉm cười ngại ngùng.
"Xin thứ lỗi vì tiểu thư nhà chúng tôi từ nhỏ đã sợ chó nên vừa rồi hơi kích động. Về việc mang theo súng như Ngô thiếu đã biết gia tộc chúng tôi từ ngày định mệnh đó luôn cận kề nguy hiểm nên tiểu thư phải mang súng bên thân. Việc này chúng tôi đã có sự cho phép của Biện lão gia." một người vệ sĩ khác bước lên giải thích.
Lúc này mọi người mới ồ lên, nếu lý do là vậy thì cũng dễ hiểu, vì từ ngày khinh khủng đó Thiện gia luôn đối diện với việc sống chết, nên việc bảo toàn mạng sống còn lại ít ỏi trong gia tộc được đặt lên hàng đầu.
Thiện Tử Xuyên mỉm cười phong cách quí tộc, cúi gập người xin lỗi mọi người. Cô ta quay sang Thiện Ngôn nhẹ giọng nói với cậu.
"Lúc nãy tôi do hoảng sợ nên có lời không phải, mong cậu đừng chấp nhất. Nhưng dù gì đây cũng là một bữa tiệc lớn tại sao cậu lại vô ý để nó chạy loạn vào đây? Ngộ nhỡ quản lý đuổi việc cậu thì sẽ như thế nào đây?"
Ý gì đây? Ý bảo Thiện Ngôn là nguời phục vụ à? Khá lắm, giọng nói mềm mỏng, ngọt ngào nhưng ẩn chứa gai nhọn. Tâm trí cô gái này quả thật không tồi. Xem ra, cô ta thật sự không biết cậu là ai.
"Vâng, tôi hiểu rồi, xin Thiện tiểu thư thứ lỗi." Thiện Ngôn thấp giọng xin lỗi, dắt Bao Bao ra vườn hoa. Nhưng trong 1giây cuí đầu đó không ai biết một sự thích thú hiện lên trên gương mặt Thiện Ngôn.
Biện Hiên liếc nhìn Thiện Tử Xuyên sắp rớt con mắt ra ngoài, cậu khó chịu khi thấy Thiện Ngôn mềm mỏng như vậy. Bình thường cho tiền cậu cũng không cư xử như vậy, hôm nay bị trúng gió chập mạch à? Thiên a người mau trả lại một Thiên Ngôn kiêu ngạo thiếu đánh cho con đi a~.
Thiện Tử Xuyên mỉm cười, mắt nhìn sang Hoắc Dạ vẫn trầm mặc. Cô ta tiến đến ôm tay anh nũng nịu.
"Hoắc Dạ, anh cũng đến sao? Khi nãy người ta sợ thật a~~ "
Hoắc Dạ nhướng mi nhìn Thiện Tử Xuyên, lạnh lùng đẩy cô ta ra " Ai cho phép cô chạm vào tôi? "
Thiện Tử Xuyên mím môi, uất ức nhìn anh " Dù gì em cũng là hôn thê của anh, tại sao anh luôn xa cách với em?" sau đó giận dỗi bỏ đi.â
Bạch Hiên, Ngô Phong tròn mắt nhìn Hoắc Dạ, gì mà hôn thê, họ có nghe nhầm không? Ngô Phong lạnh lùng nhìn Hoắc Dạ hỏi như vậy là sao, Hoắc Dạ nhàm chán lắc đầu. Xoay người đi về phía vườn hoa.
Mạc Tư thấy hai nguời kia khó hiểu, bèn giải thích " Thật ra Hoắc gia có hôn ước với Thiện gia từ thời Hoắc lão gia còn sống, ông đã hứa hôn đứa cháu đầu tiên của mình với Thiện lão gia. Dù là nam hay nữ hôn ước vẫn được thiết lập. Nhưng đáng tiếc, 10 năm trước Thiện gia xảy ra biến cố quá lớn, vì thế Tam tiểu thư thiện gia tức mẹ của Thiện tiểu thư đây mong muốn chuyển hôn ước sang Thiện tiểu thư." dừng một lát, Mạc Tư nói tiếp " Nhưng mấu chốt là Hoắc Dạ không đồng ý, ba mẹ cậu ấy gây sức ép như thế nào cậu ấy vẫn như vậy. Cậu ấy bảo hôn thê của cậu ấy chỉ duy nhất một người_Đại thiếu gia trong truyền thuyết của Thiện gia."
Lúc này Ngô Phong mới giãn đôi mày nhíu chặt, mỉm cười hài lòng, không uổng công bao năm qua anh tin tưởng Hoắc Dạ.
Bạch Hiên vẫn chưa hết ngạc nhiên, nếu như vậy Hoắc Dạ chính là người anh mặt than thuở nhỏ, và.... Ôi trời, tin động trời. Bạch Hiên ngã vào lòng Mạc Tư bồi hồi không dứt. Sự vui mừng pha lẫn sợ hãi chiếm đóng tâm trí Ngô Phong, rồi việc này sẽ như thế nào? Sau nhiều năm như vậy, Hoắc Dạ đã đủ bản lĩnh để chiến đấu?
****
Thiện Ngôn xoa xoa chỗ bị đánh của Bao Bao, cũng may Bao Bao nhiều mỡ lông dày không bị tổn hại nào nếu không khi nãy cậu đánh què tay cô ta.
Gối đâù trên lưng Bao Bao, cậu kể Bao Bao nghe việc lúc nãy cậu gặp phải, vui vẻ đến nỗi không nhận ra sau lưng mình xuất hiện thêm một người.
Hoắc Dạ nhìn cậu ôn nhu, rất muốn ôm cậu vào lòng mà vỗ về yêu thương, nhưng anh phải tự kiềm chế bản thân vì bây giờ chưa phải lúc. Nhìn cậu ngủ gục trên vai Bao Bao, anh dịu dàng bế cậu vào xe, anh ra lệnh Bao Bao đi tìm Bạch Hiên chăm sóc. Bao Bao vẫy đuôi cạ cạ vào chân Hoắc Dạ sau đó chạy đi tìm Bạch Hiên.
" Cảm giác này, thật quên thuộc"
"Bảo bối, nhanh thôi, đợi anh."