Chương 4: Thực tập sinh làm việc vặt
“Tiểu Viêm, photo phần tài liệu này, 20 bản.”
“Tốt, không thành vấn đề.”
. . . . . .
“Tiểu Viêm, một ly cà phê, không thêm đường.”
“Tốt, chờ tôi chút.”
. . . . . .
“Tiểu Viêm, giúp tôi đem tài liệu này đưa cho Tôn tổng ở bộ tài vụ , cám ơn.”
“Không cần khách khí, tôi sẽ làm.”
. . . . . .
“Tiểu Viêm, mua 13 phần ăn, khẩu vị cũng không cần tôi nói lại một lần chứ.”
“Tất nhiên, lập tức đi ngay.”
. . . . . .
“Tiểu Viêm.”
“A, có chuyện gì sao?”
Anh tuấn xoay người lại, trên mặt Viêm Liệt là nụ cười sáng lạn, chân thành, nhiệt liệt.
“Tiểu Viêm, chúng tôi nói chuyện một chút đi, tớ có chút việc tìm cậu.”
“Tiểu Nhược, là cậu a, cậu chờ một chút, tớ đang chuẩn bị đi lấy thức ăn, trở lại tớ sẽ tìm cậu, được hay không?”
“Ân, được rồi.” Trong mắt Âu Nhược Nhã có chút bất đắc dĩ.
“Vậy tớ đi trước, lát gặp lại, tạm biệt.”
“Hẹn gặp lại.”
Âu Nhược Nhã nhìn bóng dáng anh tuấn trước mắt từ từ biến mất, mới lưu luyến thu hồi ánh mắt, người đàn ông này cô đuổi theo suốt ba năm rưỡi, nhưng đến nay vẫn chỉ là quan hệ bằng hữu, làm cho cô có chút tức giận, cô đường đường là thiên kim tập đoàn Âu thị . . . . . . Được rồi được rồi, không nên tức giận, cô suy nghĩ suốt ba năm, rốc cuộc vẫn chẳng hiểu nổi, cái tên nam nhân chết tiệt ấy, tại sao hắn không thích cô chứ?
Chỉ là cũng may, không thích cô nhưng hắn cũng không thích người khác, hẳn không phải là vấn đề của cô, nhưng cô là hoa khôi học viện, tại sao hắn lại không. . . . . . Ai, quên đi, chỉ cần mỗi lần nghĩ đến hắn, cô lại không thể không nghĩ đến vấn đề này.
. . . . . .
“Sao vậy, Tiểu Nhã, cậu tìm tớ có chuyện gì không?” Cuối cùng mang bữa trưa ọi người xong, Viêm Liệt cầm hộp cơm đi tìm Âu Nhược Nhã, không có biện pháp a, chỉ có thể lúc ăn cơm hắn mới có thời gian cho việc khác.
“Tiểu Viêm, cậu cảm thấy như vậy rất tốt sao? Cậu nên biết với tài năng của cậu, đi bất kì công ti nào cũng sẽ có đãi ngộ tốt hơn so với hiện tại, mặc dù tập đoàn Bắc Đường là tập đoàn dẫn đầu quốc tế, nhưng cũng không phải độc nhất vô nhị a, hơn nữa, cấp trên mà cậu đắc tội nghe mọi người nói là một tên hết sức hẹp hòi, chúng tôi đổi một công ti khác đi được hay không?”
Những lời này Âu Nhược Nhã đã sớm muốn nói, cho dù Viêm Liệt chỉ là sinh viên mới tốt nghiệp, nhưng muốn kinh nghiệm có kinh nghiệm, muốn tài năng có tài năng, bất luận đến công ti gì, cũng sẽ không phải làm cái dạng công việc vặt vãnh này, làm cho cô đau lòng!
“Tiểu Nhã, tớ biết cậu muốn tốt cho tớ, tên quỷ hẹp hòi đó tớ cũng có nghe nói, chỉ là, cậu cũng biết, nơi này là giấc mộng của tớ, hơn nữa, tớ vẫn tin chắc là từ nơi nào ngã nhào liền có thể từ nơi đó đứng lên, cậu cũng hiểu, đúng không?” nụ cười sáng lạn càng thêm rực rỡ, không có một chút nào bị mây đen che lấp .
Thật ra thì, đắc tội cấp trên cũng không phải hắn cố tình, chỉ là không cẩn thận phát hiện cấp trên xóa đi một khoảng thu chi, ai biết hắn ghi hận cho tới bây giờ, đã một tuần lễ, cơ hồ hắn đã ôm đồm tất cả việc vặt, thật đúng là khiến hắn dở khóc dở cười, bất quá, cho dù như vậy hắn cũng rất hài lòng , có thể làm ở nơi này là tốt rồi, đây là giấc mộng của hắn, thực hiện được một nửa, hắn đã rất thỏa mãn!
“Tớ cũng biết nơi này là ước mơ của cậu, nhưng hiện tại ước mơ của cậu căn bản không cách nào thực hiện, coi như cậu có năng lực, nhưng không có chỗ dựa vững chắc cậu sẽ phải khổ cực gấp trăm lần, cậu không muốn tớ giúp, nhưng cũng không cần phải chịu đựng như vậy, tập đoàn Bắc Đường rất lợi hại, nhưng trong ngoài nước vẫn có mấy công ty có thể sánh ngang, Tiểu Viêm, chúng tôi rời đi thôi, tập đoàn Bắc Đường, dù có quy mô lớn, cũng chưa chắc sẽ phát triển hơn nữa.”
Này đã coi như là ám hiệu rõ ràng rồi, cô là con gái duy nhất trong nhà , mặc dù công ty nhà cô không lớn mạnh như tập đoàn Bắc Đường, nhưng cũng là tập đoàn nổi danh trong nước, chỉ cần cùng cô kết hôn, tất cả đều là của hắn, hắn có thể tiết kiệm thời gian làm việc cực khổ ba mươi năm, tại sao hắn vẫn không chấp nhận cô?
Nụ cười vẫn giắt trên mặt Viêm Liệt phai nhạt xuống, chân mày cũng khẽ nhíu lại.
“Tiểu Nhã, giấc mộng của tớ chỉ có ở Bắc Đường tập đoàn mới có thể thực hiện, hơn nữa, tớ một lần cuối cùng nói cho cậu biết, tiểu Nhã, tớ chỉ coi cậu là bạn, là bạn học, là muội muội, chúng tôi là sẽ không có tương lai, lấy điều kiện của cậu xứng đáng có một nam nhân tốt hơn, không đáng giá vì tớ uất ức làm việc ở chỗ này, lời như vậy tớ cũng không phải chỉ nói một hai lần, tớ thật sự là không muốn lập lại, cậu không thể cứ coi chúng tôi như bạn bè sao?”
Không chiếm được chính là thứ tốt nhất, những lời này hình như đối với tất cả mọi người đều đúng, nếu không nữ nhân vì sao vẫn đuổi theo hắn không tha.
“Được rồi, được rồi, cậu không cần nói nữa, tớ đã hiểu, tớ sẽ không khuyên cậu nữa, cậu đã nguyện ý, vậy tớ còn có thể nói cái gì, ăn cơm nhanh lên, tớ không quấy rầy thời gian dùng cơm ít ỏi của cậu nữa.”
Âu Nhược Nhã nghĩ, có lẽ cũng là bởi vì bị nam nhân này cự tuyệt, bởi vì nam nhân này cùng với người khác bất đồng, cô mới có thể theo đuổi hắn không tha như vậy.
“OK, tớ phải đi đây, tớ thật sự phải trở lại, hiện nay Khưu tổng ngày ngày đều canh người, tớ cũng không muốn bị hắn bắt được điểm yếu, tớ đi đây, bye.”
Cô thổ lộ, hắn cự tuyệt, trò này ** không biết diễn ra bao nhiêu lần, hắn và cô thật sự thì cũng đã quen rồi.
Viêm Liệt mang theo hộp cơm của mình rời đi, đến khi Âu Nhược Nhã đã đi khỏi, nhẹ nhàng thở ra một hơi, không biết đã là lần cự tuyệt thứ bao nhiêu, nhưng vẫn cảm thấy rất áp lực, hắn không có thói quen gặp gỡ nữ nhân, lại càng không cái thói quen cự tuyệt, nhưng lại không thể không cự tuyệt, thật là phiền phức, hiện tại hắn thật không muốn nói bất cứ vấn đề tình cảm nào , chỉ hy vọng mình có thể tạo được thành tựu ở nơi đây, đây là mơ ước của hắn, không phải là vì sự nghiệp, hoặc là nói chính xác không chỉ là vì sự nghiệp, nơi này có giấc mộng của hắn, đơn thuần nho nhỏ nhưng vẫn cần đủ kiên trì!
Mà bây giờ giấc mộng của hắn đã thực hiện được một nửa, một nửa kia, hắn tin tưởng có không lâu nữa cũng sẽ hoàn thành. . . . . .
Danh Sách Chương: