Chương 62: Đối đầu
“Đây chính là tin vui, Liệt, anh nói chúng ta có thể trở thành đối thủ không?”
“Tại sao anh lại cảm thấy đây là tin buồn đây, chuyện như vậy mà em cũng không nói cho anh biết, c̣n để cho anh ở trước mặt em đắc ý, muốn em mở mang tầm mắt xem sự lợi hại của anh, ai, sao anh lại quên truyền thuyết về hội độc thân có hại.” Sau khi Viêm Liệt kinh ngạc liền lộ ra vẻ mặt ăo năo, oán trách nh́n Bắc Đường Yên.
“Truyền thuyết?” Bắc Đường Yên buồn cười nh́n Viêm Liệt, bộ dáng ṭ ṃ.
“Rất nhiều truyền thuyết, một người trong đó nói là mười hai người bọn em quét sạch tất cả xă đoàn học viện Hoàng Gia, dĩ nhiên trong đó cũng có các xă đoàn thể dục, chính là không nghĩ tới em sẽ chơi bóng rổ, em rất lợi hại đúng không, có nghĩa là người như em t́m khắp nơi cũng không thấy.” Lời này của Viêm Liệt tuyệt đối không phải là hỏi, anh chỉ lấy giọng nói buồn bă oán trách, rất là có bộ dáng bất đắc dĩ, sâu trong đáy mắt lại là một chút thân thiết và cưng ch́u, cô gái này luôn có một số chuyện ngoài ư muốn làm cho anh ngạc nhiên không thôi.
“Không thể xưng là lợi hại, nhưng mà em và các bạn của em họp thành đội tuyệt đối không thua lần nào, lần này th́ không chắc, người ta không cho em đi cửa sau, lần này đều là trường học sắp xếp, không có ăn ý.” Đối với quy định này Bắc Đường Yên rất ăo năo, nếu ra trận mà phối hợp không tốt sẽ ảnh hưởng đến thành tích, cô c̣n muốn bộc lộ tài năng mà.
Tính t́nh của cô và Viêm Liệt có chút giống nhau, bọn họ đều muốn biểu diễn một mặt ưu tú ở trước mặt đối phương, đạt được tiếng vỗ tay và than thở, làm cho hai người cũng có thể thoả măn và vui vẻ ở tŕnh độ nào đó.
“Khụ khụ, đội trưởng rút thăm, đến phiên hai vị.” Rốt cuộc Mỹ Mi cũng không chịu nỗi hai người không coi ai ra ǵ mà tán tĩnh công khai này, lên tiếng nhắc nhở một chút.
Bắc Đường Yên tuỳ ư rút một quả bóng, đứng ở một bên chờ Viêm Liệt, Viêm Liệt lấy ra quả bóng cuối cùng trong hộp sau đó đứng bên người Bắc Đường Yên.
“Mời bốn đội trưởng mở ra quả bóng của ḿnh, bên trong có tờ giấy, trên tờ giấy đánh số thứ tự là một và hai, rút được số giống nhau sẽ là đối thủ của nhau, bây giờ bốn đội trưởng có thể mở quả bóng.”
Bắc Đường Yên mở quả bóng lấy ra một tờ giấy, là một!
Viêm Liệt lấy ra tờ giấy nh́n một chút, vẻ mặt hết sức kỳ lạ, anh xoay người đi tới bên cạnh Mỹ Mi, đưa tờ giấy trong tay cho Mỹ Mi nh́n, “Cô xem, đây là cái ǵ?”
“À, vị bạn học này rút được chính là số lẻ, chúc mừng cậu nhận được phần thưởng kỷ niệm nhà trường trao tặng.” Mỹ Mi không kinh ngạc chút nào nh́n ṿng tṛn trên tờ giấy, vừa nói vừa lấy ra một cái hộp nhỏ.
Tất cả mọi người đều nở nụ cười, Viêm Liệt nh́n chằm Mỹ Mi bằng ánh mắt tức giận.
“Quy định trận đấu, số lẻ và số một đối đầu với nhau, tôi xin đọc danh sách trận đấu, đội tốt nghiệp đấu với đội bạn học đă tốt nghiệp, đội giáo viên đấu với đội học sinh trong trường, hai trận đấu tiến hành cùng lúc, tranh tài thứ hai, hữu nghị thứ nhất, hi vọng giáo viên và các bạn chơi vui vẻ, cố gắng lên!” Lời Mỹ Mi vừa dứt, mọi người liền phân ra, hai trận đấu tiến hành cùng một lúc, cổ động viên của mỗi đội cũng đă chuẩn bị sẵn sàng.
Đội của Viêm Liệt và Bắc Đường Yên dưới sự hướng dẫn đi đến sân đấu, ngay lúc đó tiếng vỗ tay không ngừng vang lên, tiếng hoan hô và tiếng reo ḥ, cẩn thận một chút c̣n có thể nghe được một vài cái tên.
Viêm Liệt và Bắc Đường Yên nh́n nhau, trong mắt chỉ có lẫn nhau tồn tại, có chiến đấu, có kích t́nh, nhưng nhiều hơn nữa là cảm giác cảm động, bởi v́ trong mắt có lẫn nhau mà cảm động, bởi v́ có thể đứng chung một chỗ mà cảm động, bởi v́ cảm động mà cảm động.
Tiếng c̣i thổi lên, tranh tài bắt đầu, Viêm Liệt dốc hết toàn lực, Bắc Đường Yên cũng không có nhường, đội h́nh chưa ăn ý cố gắng phối hợp với nhau, cố gắng chém giết, điểm số đuổi sát bên nhau, đội nào vừa vào một quả, đối phương sẽ đuổi theo ngay lập tức, nh́n chung lực lượng của Bắc Đường Yên được coi là yếu thế hơn, những người này cũng đă tốt nghiệp, rất ít khi vận động, cũng không có kỹ thuật bóng rổ, nhưng năng lực mỗi người đều rất tốt, hơn nữa lại có Bắc Đường Yên làm đội trưởng, cho nên không có yếu thế hơn đội đối phương, mà bên đội Viêm Liệt, trẻ tuổi mạnh mẽ, kỹ thuật của mỗi người cũng rất tốt, nhưng phối hợp có chút vấn đề, h́nh như mỗi người đều là đội trưởng, không có thứ tự, càng về sau càng có ḷng mà lực chưa đủ, dần dần bị Bắc Đường Yên vượt qua, nhưng mà Viêm Liệt vẫn cố gắng như cũ, thắng thua không quan trọng, quan trọng là. . . . .anh có dùng hết sức hay không, nếu như Bắc Đường Yên ở bên ngoài cổ vũ, như vậy anh sẽ không cam ḷng xuất hiện tâm t́nh bất măn, đội ngũ phối hợp quá kém, nhưng đối thủ của anh lại là cô, điều này làm anh có chút cảm giác mới lạ, h́nh như hai người không phải là đối thủ, mà là cùng nhau cố gắng, không có giới hạn thắng thua, anh chỉ cần cố gắng là tốt rồi!
Kết quả của trận đấu làm cho người ta kinh ngạc, hai đội hoà nhau, Viêm Liệt ghi bàn thắng vào rổ ngang bằng tỉ số, bên trong sân đấu yên lặng như tờ, sau đó là tiếng hoan hô vang lên, h́nh như kết quả như vậy làm cho tất cả mọi người rất vừa ḷng, một trận đấu khác cũng kết thúc, giáo viên đấu với học sinh trong trường, ha ha, kết quả cũng hoà như vậy, thật ra th́, kết quả như vậy là tốt nhất, mặc kệ là vô t́nh hay cố ư, kết quả như vậy làm cho tất cả mọi người đều vừa ḷng, đây cũng là một ưu điểm của học viện Hoàng Gia, giống như có rất nhiều trận đấu tương đối như vậy, lấy thế hoà mà chấm dứt.
Bắc Đường Yên và Viêm Liệt đi cùng nhau, bước chậm ở công viên phía Đông Nam học viện, hai người cũng thay đổi quần áo của ḿnh, nhưng trên gương mặt vẫn ửng đỏ do vừa rồi mới vận động, cảm xúc hai người cũng có chút kích động.
“Em cố ư nhường cho anh đúng không, mấy phút cuối cùng kia, em cũng khôn cản bóng.” Viêm Liệt kéo tay Bắc Đường Yên, nhớ lại trận đấu làm người ta kích động vừa rồi.
“Ha ha, chỉ là chơi đùa một chút thôi mà, vui vẻ là quan trọng nhất, có nhường hay không cũng vậy, hơn nữa là anh giữ bóng, lúc anh ném bóng vào rổ đẹp trai như vậy, làm sao em nỡ chặn bóng đây.” Bắc Đường Yên rạng rỡ che lấp cả ánh mặt trời, ánh mắt sáng ngời, ở mấy phút cuối cùng kia, thật sự là cô không có dùng hết sức lực, đây cũng không phải là thương trường cho nên không cần chém giết lẫn nhau, cô vẫn biết học viện Hoàng Gia có rất nhiều luật ngầm, cô không quan tâm thắng thua, lại không muốn người thua sẽ tiếc nuối, cũng không muốn thắng làm cho người khác tiếc nuối, mà cô lại không muốn anh làm đối thủ của ḿnh, huống chi, tư thế chơi bóng của Viêm Liệt rất đẹp trai, nh́n thấy anh giữ bóng, chuyển bóng, đưa bóng vào rổ, mỗi một động tác đều đẹp mắt đến nỗi làm cô muốn hoan hô, cô quyết định sau này sẽ tiến hành thi đấu bóng rổ trong công ty, nếu không cũng sẽ mang Viêm Liệt đi vận động nhiều hơn, cô thích bộ dáng Viêm Liệt lúc đó, kích t́nh bắn ra bốn phía, giống như là tất cả năng lượng mặt trời đều tụ tập về trên người anh.
“Anh đẹp trai? Ngược lại mới đúng, anh cảm thấy em rất xinh đẹp, những cậu nhóc bên cạnh cũng bị em mê hoặc, ánh mắt vẫn luôn đi theo em, em vừa tiến vào sân bóng liền vang lên tiếng vỗ tay thật là doạ người, lúc ấy anh chỉ muốn giấu em đi để không ai nh́n thấy, anh sợ em nh́n thấy những cậu nhóc kia liền quên anh.” Viêm Liệt mạo hiểm nói lời chua sót chọc Bắc Đường Yên cười không ngừng.
“Liệt, chẳng lẽ anh cho rằng em thích bé trai sao?” Bắc Đường Yên buồn cười hỏi ngược lại, mặc dù cô rất thích Viêm Liệt, nhưng cũng không có nghĩa là cô thích những cậu nhóc đó, cô đối với Viêm Liệt là vừa thấy đă yêu, nếu Viêm Liệt không có xuất hiện, người khác hỏi cô thích người đàn ông như thế nào, cô nhất định sẽ không nghĩ đến người nhỏ hơn ḿnh năm tuổi.
“Không phải sao, lúc ở bệnh viện, Mặc Kỳ tiểu thư nói cho anh biết, nói anh phải cẩn thận một chút, nói không chừng lúc nào đó anh già đi, em sẽ không cần anh nữa.” Viêm Liệt tội nghiệp nh́n Bắc Đường Yên, đem lời nói của Mặc Kỳ Tĩnh nói cho cô nghe, lúc cha Viêm nằm viện Viêm Liệt vẫn thường đi thăm, có một lần đụng phải Mạc Kỳ Tĩnh, hai người nói chuyện mấy câu, lúc đó Mạc Kỳ Tĩnh rất là nghiêm túc nói cho anh nghe những lời như vậy.
Khoé mắt Bắc Đường Yên giật giật, ngón tay nhéo mặt Viêm Liệt!
“Ngu ngốc, lời của cậu ấy anh có thể tin sao, em nói cho anh biết, cách cô gái này xa một chút, các cô ấy đều thành tinh hết rồi, nếu như anh tin tưởng các cô ấy, lúc nào đó bị bán đi cũng không biết.” Bắc Đường Yên hung hăng nói cho Viêm Liệt biết, lời cô nói chính là sự thật, những cô gái này chỉ sợ thiên hạ không loạn mà thôi, vốn là đă có ác cảm nhiều chuyện với Viêm Liệt rồi, nắm được cơ hội sẽ trêu chọc cô, làm cho cô không thoải mái, hừ!
“Vậy ư của em là em không thích cậu nhóc như vậy sao?”
“. . . . . .” Bắc Đường Yên cau mày, rất dễ thấy cái vấn đề này có cạm bẫy làm cho hai người nghi ngờ nhau.
Tay Viêm Liệt đặt trên chân mày Bắc Đường Yên.
“Đừng cau mày, mỗi lần em nghiêm túc nh́n em thật lạnh lùng, làm cho người ta muốn cách xa em cho khoẻ.” Viêm Liệt vừa vuốt chân mày Bắc Đường Yên vừa nhẹ nhàng nói, vẻ mặt dịu dàng.
“Không phải là em đang đứng bên cạnh anh sao, c̣n có thể đi xa như thế nào nữa.” Bắc Đường Yên không cau mày nữa, giống như là làm nũng, khi nói chuyện lộ ra một loại xinh đẹp phong t́nh, làm Viêm Liệt choáng váng.
“Em thật đẹp!”
“Thế nào, không cảm thấy em xa cách sao?”
“Đừng cười anh, ở chung một chỗ với em anh thấy ḿnh đặc biệt ngu ngốc.” Viêm Liệt ngượng ngùng, lời anh nói là sự thật.
“Ha ha, sao lại nghĩ như vậy, mới vừa rồi em chỉ nói giỡn thôi.”
“Anh biết là em nói giỡn, thật ra th́ anh cũng biết Mặc Kỳ tiểu thư đang trêu chọc anh, nhưng mà anh vẫn cảm thấy ḿnh ngốc, luôn làm sai, có lúc lại chọc em đau ḷng.” Viêm Liệt nói thật ḷng, Bắc Đường Yên cũng nghe được trong đó có uất ức.
“Chỉ là thời gian tiếp xúc của chúng ta quá ít, thời gian lâu dài vấn đề này sẽ không tồn tại nữa.” T́nh cảm của bọn họ lúc mới bắt đầu phát triển quá nhanh, t́nh cảm quá ít rất dễ xuất hiện vấn đề, mà tính cách của cô lại quá mạnh mẽ, không tha cho sự sai lầm dù chỉ là một hạt cát, có một số việc không phải ai cũng có trách nhiệm.
“Chúng ta sẽ ở cùng nhau cực kỳ lâu dài sao?”
“Vậy anh muốn chúng ta sẽ ở cùng nhau cực kỳ lâu dài sao?” Bắc Đường Yên hỏi ngược lại, khoé mắt mang theo ư cười.
“Muốn, rất muốn, hết sức muốn, muốn đến ḷng cũng đau đớn.” Viêm Liệt thật ḷng, thật nghiêm túc nói với cô.
“Như vậy, em nghĩ chúng ta nhất định có thể ở chung một chỗ cực kỳ lâu dài, nhưng mà. . . . .”
“Nhưng mà cái ǵ?” Viêm Liệt khẩn trương hỏi.
“Nhưng mà chúng ta nên rời khỏi nơi này trước, sau đó sửa sang lại một chút, bởi v́ bữa tiệc sắp bắt đầu, anh tính mặc đồ này đi dự lễ đính hôn của chúng ta sao.” Bắc Đường Yên chỉ chỉ quần áo hai người, làm vẻ mặt giống như đau khổ trả lời.
“A, đúng vậy, nhanh lên một chút, chúng ta đi nhanh đi.”
. . . . . . .
Buổi lễ đính hôn của Bắc Đường Yên và Viêm Liệt diễn ra đơn giản mà long trọng, khách mời đều là bạn bè mà hai người quen biết, nhưng mà thân phận những người bạn này cũng hơi cao quư một chút, làm cho cả buổi lễ đính hôn giống như một bữa tiệc tụ tập nhân vật nổi tiếng trên đất nước.
“Đó là thị trưởng phải không, tôi đă từng thấy trên TV.” Nhân viên phục vụ chỉ vào một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi.
“Vậy sao, chắc không sai đâu, anh xem, người kia là quan toà nổi tiếng Mạnh Phi Vũ, cô ấy là nữ quan toà ưu tú nhất nước ta đó.”
“Nh́n bên kia ḱa, tiểu thư mặc lễ phục màu vàng kia nh́n rất quen mắt phải không, h́nh như là đă gặp ở đâu đó, tôi không nhớ ra được, cô biết không?”
“Trời ạ, sao anh lại đần như vậy, đây chính là nữ tướng quân duy nhất ở đất nước của chúng ta, ngay cả cô ấy mà anh nh́n cũng không ra th́ thật là ngu mà.”
“Đúng vậy, tôi nhớ ra rồi, ha ha, thật ngại quá, trí nhớ của tôi không tốt cho lắm.”
“À, anh mau nh́n, vị tiểu thư kia có phải là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng thế giới Hắc Tiệp Sa không, nhất định là cô ấy rồi, tôi không có nh́n lầm đâu, nguyện vọng lớn nhất của tôi là có thể mặc áo cưới do cô ấy thiết kế đi vào lễ đường!” Một nữ phục vụ vui mừng chỉ vào cô gái mặc y phục màu đen.
“Anh xem anh xem, c̣n có vị tiểu thư kia, anh c̣n nhớ khoảng thời gian trước có cuộc thi Đầu Bếp không, cô ấy chính là giám khảo.”
“À, tổng tài cũng tới, trời ạ, nhanh lên một chúng, nhanh đứng ngay ngắn lại, tổng tài tới.”
Khách sạn Phong Nhiên Nhă là sản nghiệp của Lăng Ngạo Vũ, Lăng Ngạo Vũ vừa đến, tất cả mọi người đều đứng thẳng hàng chào đón cô, lời nói lặng lẽ th́ thầm đều biến mất.
Lăng Ngạo Vũ lạnh lùng quét mắt nh́n mọi người, sau khi cô mang theo bạn trai đi vào hội trường, mọi người mới thở phào nhẹ nhơm, nhưng không đợi bọn họ hoà hoăn tâm t́nh, một cô gái mặc quần áo da màu đen mang theo một đám đàn ông mặc tây trang màu đen từ trên xe bước xuống, hơi thở xă hội đen vô cùng nhuần nhuyễn tản mát ở trên người cô.
Hoả Viêm vung tay lên, những người mặt áo đen liền tản đi, nhân viên phục vụ miễn cưỡng cười, đưa Hoả Viêm vào hội trường.
Lục tục, hội trường đầy người, h́nh h́nh sắc sắc dạng nào cũng có, cực kỳ náo nhiệt.
Một đống cô gái tụ ở chung một chỗ, phong t́nh khác nhau nhưng lại giống một loại tự tin kiên cường, hấp dẫn phần lớn ánh mắt, đứng bên cạnh các cô là những người đàn ông khác nhau, làm cho người ta cảm thấy hoa cả mắt.
Kim giờ dần dần chỉ đúng giờ, rốt cuộc Viêm Liệt và Bắc Đường Yên cũng xuất hiện trong hội trường, một thân Viêm Liệt mặc tây trang màu trắng, Bắc Đường Yên mặc lễ phục màu lam nhạt, hai người tay trong tay xuất hiện, trên mặt cũng treo nụ cười hạnh phúc.
“Liệt, đi mau, chúng ta tới cửa đi, cha mẹ em sẽ đến ngay lập tức, chúng ta đi gặp bọn họ.” Bắc Đường Yên lôi kéo Viêm Liệt đi đến cửa chính Phong Nhiên Nhă.
Viêm Liệt có chút khẩn trương đi bên cạnh Bắc Đường Yên, đây là lần đầu tiên anh nh́n thấy cha mẹ Bắc Đường Yên, anh cũng không biết h́nh dáng bọn họ như thế nào, có thể thích anh hay không.
Danh Sách Chương: