Đại phu mang theo cái hòm thuốc tới trước mặt Phó Chi Diệu, nhìn vô số vết thương to nhỏ trải trên người hắn mà không biết nên xuống tay chỗ nào.
Vết thương cũ năm xưa đã lành thành vết sẹo xấu xí, một số vết thương mới vài ngày trước do không được chữa trị luôn nên mưng mủ, còn vết thương mới bị đánh đang chảy máu me đầm đìa, thật khiến người ta sợ hãi.
Đại phu nhìn xem Phó Chi Diệu, thở dài nói: “Tổn thương lúc trước trên người ngài chưa từng được xử lý nên sinh mủ làm thối thịt, ta phải dùng dao gọt chỗ thịt rữa này đi thì vết thương mới có thể lên da non.”
Trong mắt Phó Chi Diệu đầy đề phòng, cũng không tin tưởng Thẩm Lưu Ly sẽ mời đại phu trị thương cho hắn, có lẽ nàng lại nghĩ ra cách tra tấn mới.
Hắn không cảm xúc “Ừ” một tiếng, mỗi vậy, chứ không thừa lời.
Lúc đại phu lấy dao nhỏ cắt bỏ thịt thối, Phó Chi Diệu vẫn yên lặng như khi bị đánh, chỉ là sắc mặt có tái nhợt hơn chút, còn không có bất kỳ biến hóa nào, tưởng như không cảm thấy đau đớn.
Hơn nửa canh giờ sau, đại phu mới xử lý xong vết thương trên người Phó Chi Diệu.
“Vết thương không được tiếp xúc với nước, cần bôi thuốc đúng giờ…”
Đại phu dặn dò hai câu xong mới nhận ra mình nói toàn lời vô ích, tù phạm trong địa lao cần gì chú ý nhiều như vậy, trị thương xong không khéo hai ngày nữa lại bị dùng hình, không biết còn sống nổi hay không.
Đại phu với lòng nhân từ của thầy thuốc, lấy một bình thuốc chữa thương trong hòm thuốc đưa cho Phó Chi Diệu: “Ầy, cầm bình thuốc này đi. Ta không biết Thẩm đại tiểu thư để ta trị thương một lần này cho các người hay phải trị đến khi khỏi hẳn đây, cứ giữ lọ này tránh hoạ trước nha.”
Đại phu cũng có nghe kể về vị con tin Trần quốc trong địa lao Thừa Ân Hầu này, hắn chẳng phải là người đại gian đại ác gì mà chỉ là một người đáng thương thôi.
Phó Chi Diệu cũng không nhận bình thuốc, đại phu đành phải để dưới đất, xong rồi cõng hòm thuốc đi.
Phó Chi Diệu cho là Thẩm Lưu Ly bảo đại phu động tay chân trong quá trình trị thương cho hắn, nhưng qua hồi lâu, thân thể không thấy bất thường, ngược lại cơn đau còn dịu đi.
Không chỉ có thế, ngục tốt còn đưa tới bộ đồ mới, không phải áo tù, mà là áo thô vải gai thông thường, có thể chống lạnh tốt hơn bộ quần áo tù mỏng manh.
Cơm canh khó nuốt trong phòng giam cũng được đổi.
Trước đây thường xuyên hai ba ngày không có cơm ăn, bây giờ lại đúng hạn đưa tới, tuy là cơm rau dưa nhưng lại no bụng không bị đói đến đau dạ dày.
Qua hai ngày, người đại phu kia lần nữa tới đổi thuốc cho Phó Chi Diệu, cười nói: “Đại tiểu thư thường cho ta một khoản tiền không ít, để ta cách hai ngày lại tới đổi thuốc cho các người, đến khi nào thương thế tốt lên mới thôi.”
Dừng một chút, quay đầu liếc nhìn lão Lục tử đang nằm: “Đương nhiên, không thể chữa cho hắn.”
Gã mập cùng gã gầy liếc nhau hỏi đại phu: “Đại tiểu thư còn nói gì không, có phải ngài chữa khỏi cho chúng ta, là chúng ta có thể ra ngoài.”
Đại phu sờ một đoạn râu, lắc đầu nói: “Việc này, ta không biết.”
Gã mập trầm tư một hồi, tự cho là đúng nói: “Tuy chúng ta bị đại tiểu thư hạ lệnh đánh, nhưng đại tiểu thư lại phái đại phu đến trị liệu cho chúng ta, chắc không có khả năng đem chúng ta chữa khỏi rồi lại đánh một trận đâu.”
Gã gầy cũng cảm thấy có lý, vội vàng nói: “Đại phu, y thuật của ngài cao minh, nhanh nhanh chữa khỏi cho chúng ta, chúng ta còn mau được thả ra ngoài.”
Lão Lục tử kêu rên: “Vậy còn ta? Đại phu, cái mông tôi sắp nứt làm hai rồi, lúc nào cũng có cảm giác mình sắp chết, van cầu ngài bôi ít thuốc giúp ta.”
Đại phu: “Cái này... Tha thứ ta bất lực, tiểu thư nhà ngươi không cho phép chưa cho ngươi.”
Phó Chi Diệu trầm mặc nghiêng đầu tựa trên vách tường, hạ mắt nhìn vết thương được băng bó kỹ, luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào nhưng cũng không biết tột cùng chỗ nào không thích hợp.
Thẩm Lưu Ly vẫn là Thẩm Lưu Ly ác độc như trước, nhưng lại có chỗ nào tựa hồ không giống.
Viện Hoa Khê.
Thẩm Lưu Ly lười biếng dựa trên giường êm, ôm một con mèo nhỏ trắng thuần như tuyết, ngón tay non mịn chậm rãi vuốt ve lưng con mèo nhỏ, thay nó trải lông, mèo con thoải mái híp nửa con mắt xanh như ngọc lục bảo, chui trong ngực nàng cọ lấy lòng, đồng phát ra tiếng meo meo thoả mãn hài lòng.
Lúc này, Lục Khởi dẫn đại phu đi đến: “Tiểu thư, đại phu tới ạ.”
Thẩm Lưu Ly gật đầu, hỏi: “Đại phu, thương thế của bọn họ trị đến đâu rồi?”
Đại phu cung kính trả lời: “Hai người bị ăn gậy kia thương thế không nghiêm trọng, sẽ nhanh khỏi hẳn thôi. Còn vị con tin điện hạ kia tổn thương tương đối nặng, dù chưa hại tới tính mệnh, nhưng bên trong thân thể hắn đã bị tổn thương nghiêm trọng từ lâu, để lại không ít bênh, nếu không kịp chăm sóc điều dưỡng thì ngày sau chỉ sợ sống không thọ, e rằng có tướng chết sớm.”
“Thật sao?” Thẩm Lưu Ly nói thầm, “Chỉ sợ hắn sống còn lâu hơn mọi kẻ thù của mình.”
Đại phu nghi ngờ nhìn về phía Thẩm Lưu Ly: “Đại tiểu…”
“Được rồi, lui xuống đi.”
Thẩm Lưu Ly giương tay lên ra hiệu cho đại phu lui xuống.
Lại cúi đầu nhìn nắm lông đầy thịt cuộn tròn trong ngực mình, đưa tay để nó xuống đất, Thẩm Lưu Ly cười khẽ: “Bộ dạng béo thế này, không đi bắt mấy con chuột sao xứng với cái thân phì nhiêu này.”
Con mèo nhỏ đang thoải mái tận hưởng cái vuốt ve từ chủ nhân, đột nhiên rời khỏi vòng tay ấm áp của chủ nhân, ủy khuất hướng về phía Thẩm Lưu Ly gọi vài tiếng, nhưng thấy chủ nhân không để ý đến, đi dạo hai vòng trong phòng rồi chạy ra ngoài bắt bươm bướm.
Còn chuột thì vẫn chưa tới giờ cơm đâu.
Thẩm Lưu Ly chuyển động chân đổi sang tư thế thoải mái, chống cằm trầm tư.
Trị thương cho những kẻ không liên quan, tiện thể chưa luôn cho Phó Chi Diệu, chỉ cần không trực tiếp đối xử tốt với Phó Chi Diệu thì bệnh tim sẽ không phát tác.
Xem như tát một cái, rồi bí mật cho một viên kẹo nhỉ?
Nhỡ Phó Chi Diệu chỉ nhớ rõ cái bạt tai của nàng mà không nhận viên kẹo nàng tặng, chẳng phải uổng phí sức lực sao.
Quả thực mệt mỏi.
Sau khi Thẩm Lưu Ly trong mộng khắc chữ “Nô” lên Phó Chi Diệu thì yên tĩnh một thời gian, nên Thẩm Lưu Ly tạm thời không phải phiền não nghĩ vừa tát vừa cho kẹo như nào nữa, có thể nghỉ ngơi vài ngày. Trước kia nàng không biết sẽ bị Phó Chi Diệu trả thù nên tra tấn hắn một cách thuận buồm xuôi gió, nhưng đã biết về sau sẽ bị hắn đối đãi như vậy thì mỗi một lần hành hạ hắn đều sẽ nghĩ đến báo ứng lên người mình, nàng không dám tìm hắn làm nơi trút giận nữa.
Nhất là khi làm người ngoài cuộc đứng nhìn chính mình trong mộng hành hạ Phó Chi Diệu, dường như cảm giác rất khác lạ.
Dường như mình rất xấu xa, rất độc ác.
Nhập xuân, tiết trời dần ấm áp hơn.
Bởi Thẩm Lưu Ly chẳng quan tâm đến Phó Chi Diệu nên thương thế trên người Phó Chi Diệu dần chuyển biến tốt, nhưng muốn khôi phục làn da hoàn hảo như ban đầu là điều không thể, trên thân thể đều giăng kín vết sẹo nông sâu không đồng nhất.
Mà vết sẹo ở ngực uốn lượn hợp thành chữ “Ly” đỏ tươi.
Ánh mắt Phó Chi Diệu âm trầm tăm tối, cầm trên tay một con dao găm sắc bén, khi mũi dao chuẩn bị khoét chữ “Ly” trên lồng ngực, thì bất thình lình từ cửa truyền đến thanh âm ngục tốt.
“Nhị tiểu thư, sao người lại hạ mình xuống địa lao? Không khí trong nhà lao ẩm ướt, sợ rằng sẽ tổn thương quý thể của Nhị tiểu thư đó?“
“Thế nào, địa lao của Thừa Ân Hầu phủ chỉ cho phép đại tỷ tỷ tới, còn ta thì không được?”
“Nhị tiểu thư bớt giận, tiểu nhân không có ý này.”
Tiếng bước chân dần tới gần.
Ấnh mắt Phó Chi Diệu chớp lên, trở tay giấu dao dưới đống cỏ khô, sau đó kéo quần áo dựa vào tường giả vờ ngủ.