Lão Hầu gia vì không thích mấy chuyện rắc rối vặt vãnh trong Thừa Ân Hầu phủ, cũng không thích mấy đứa cháu thứ nam thứ nữ xuất hiện trước mặt nên mới chuyển đến tòa trạch thanh tĩnh này. Nhưng không có nghĩa là lão Hầu gia không thích náo nhiệt, hay không thích ăn một bữa cơm an ổn hòa bình.
Thẩm Lưu Ly dù kiêu căng tùy ý, làm theo ý mình, nhưng vẫn biết suy nghĩ có tầm nhìn, nàng biểu hiện rất ngoan ngoãn trên bàn cơm, không chỉ ân cần gắp thức ăn cho lão Hầu gia, thậm chí còn lần đầu tiên gắp miếng cá cho Triệu Hàng Tuyết.
Triệu Hàng Tuyết nhìn chằm chằm miếng cá tươi trơn bóng trong bát, đôi mày thanh tú cau lại.
Lúc đầu nàng rất thích ăn cá, nhưng có lần vì Thẩm Lưu Ly khiến xương cá kẹt tại cổ họng, nàng không còn thích ăn cá nữa.
Tiêu Cảnh Thượng biết Triệu Hàng Tuyết không thích ăn cá, thậm chí còn rất ghét, lúc này liền vươn đũa lấy đi miếng cá trong bát nàng: “Hàng Tuyết, nàng…”
“Cảnh Thượng, miếng cá nhiều xương lắm, chàng giúp thiếp lựa xương cá ra đi, rồi thiếp sẽ ăn.” Triệu Hàng Tuyết nở nụ cười xinh đẹp, dịu dàng ngăn lời Tiêu Cảnh Thượng định nói.
Tiêu Cảnh Thượng sững sờ, lập tức nói: “Được.”
Nói xong rồi tỉ mỉ lựa xương cá cho Triệu Hàng Tuyết, nhìn bộ dạng hắn chuyên chú cẩn thận như sợ chẳng may để lọt một cái xương cũng sẽ làm Triệu Hàng Tuyết bị thương, là có thể nhìn ra hắn thật sự đem Triệu Hàng Tuyết để trong tim.
Thẩm Lưu Ly: “…”
Triệu Hàng Tuyết, ngươi không phải thích ăn cá nhất sao, lấy xương cá đối với ngươi hoàn toàn là chuyện nhỏ, có cần phải lợi dụng miếng cá để cố tình khoe khoang vợ chồng các người phu thê tình thâm không?
Thẩm Lưu Ly bĩu môi, vô ý thức chọc cái đùi gà trong bát, cái đùi gà mới rồi còn tỏa hương khắp bốn phía giờ chẳng còn thơm nữa.
Tiêu Cảnh Thượng lựa xương cá xong, liền đặt vào bát Triệu Hàng Tuyết, quan tâm nói: “Hàng Tuyết, ăn từ từ nhé. Mặc dù ta cố gắng lựa hết xương cá, nhưng chẳng may còn sót thì sao.”
Triệu Hàng Tuyết dịu dàng cười một tiếng với Tiêu Cảnh Thượng rồi cúi đầu bắt đầu ăn.
Thẩm Lưu Ly nhìn chằm chằm miếng cá kia, hung hăng cắn một miệng đùi gà lớn, phồng má nhai ngấu nghiến.
Vừa ăn cái đùi gà như trút giận, vừa quay đầu nhìn Phó Chi Diệu.
Lọt vào mắt là ngón tay thon dài như ngọc của Phó Chi Diệu, trên tay đang cầm một con cua tươi ngon to mọng, ngón tay tung bay, không ngừng bóc ra từng mảng vỏ cua, lộ ra thịt cua trắng nõn mịn màng.
Chỉ một phút sau, Phó Chi Diệu đặt thịt cua đã lột hết vỏ vào bát Thẩm Lưu Ly.
Hắn ngại ngùng nói: “Đại tiểu thư, mời nếm thử.” Vẻ mặt cẩn thận từng li từng tí như sợ nàng sẽ cự tuyệt hắn.
Ai mà cần ngươi bóc cua hộ?
Lời đến khóe miệng, thoáng thấy trên mặt tổ phụ là nụ cười thư thái, lại nuốt xuống.
Thẩm Lưu Ly gắp cua lên nhẹ nhàng cắn một miếng, mùi cua thơm tràn khoang miệng, thịt non mịn, cảm giác tuyệt hảo, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ, đó chính là ăn ngon thật.
Nhưng nàng vẫn xị khuôn mặt nhỏ, miễn cưỡng nói: “Thịt cua mỹ vị, nhưng tay nghề bóc cua của ngươi chẳng ra sao.”
Phó Chi Diệu nhìn nàng, khóe miệng khẽ cong lên nhưng cực nhanh thu lại: “Về sau ta sẽ luyện tập nhiều hơn.”
Thẩm Lưu Ly trong lòng khinh bỉ sắp lật đến trời.
Lão Hầu gia nhìn cặp đôi Thẩm Lưu Ly và Phó Chi Diệu, lại nhìn sang đôi Triệu Hàng Tuyết cùng Tiêu Cảnh Thượng, trên khuôn mặt già nua đều là nụ cười vui mừng.
Mỗi người đều có một điểm đến riêng, như này rất tốt.
Sau bữa trưa, lão Hầu gia xưa nay chưa từng vui vẻ đến vậy, chỉ là tâm tình tốt chưa duy trì được đến tối, thì đã bị chuyện phát sinh buổi chiều hủy hoại.
Lão Hầu gia tâm tình rất tốt, nghĩ hai cô nương Thẩm Lưu Ly và Triệu Hàng Tuyết buổi sáng đều ở trong thư phòng xem đánh cờ tẻ nhạt tới trưa, các cô nương chắn chắn vẫn thích hoa hơn, nên để mọi người đi rừng hoa mai thưởng mai.
Bởi thời tiết ở ngoại ô lạnh hơn trong thành một chút, tòa trạch lại ngay gần đỉnh núi thác nước, nơi đây hoa mai vẫn điểm tô trên đầu cành, nở đương lúc đẹp. Hoa nở có thời kỳ, nếu đợi tháng sau đến ước chừng hoa cũng tàn, chỉ có thể chờ tới năm sau mùa đông đến mới có thể chứng kiến một vùng ngạo cốt tuyết mai này.
Tâm tình Lão Hầu gia càng tốt hơn, đi cùng những người trẻ tuổi đến rừng hoa mai.
Hoa nở đầy cành, sáng rực rỡ.
Hương hoa mai theo gió bay đến tràn ngập trong không khí, hương thơm ngào ngạt thấm vào lòng người.
Đúng như Thẩm Lưu Ly nghĩ, Triệu Hàng Tuyết đưa mình giữa vùng trời đầy hoa mai, ý thơ dào dạt, văn từ tuôn ra, liên tục làm bốn năm bài thơ vịnh mai, khiến Tiêu Cảnh Thượng cùng tổ phụ lớn tiếng tán thưởng.
Phó Chi Diệu bên cạnh cũng không nhịn được lộ ra ánh mắt khen ngợi.
Du ngoạn thưởng mai, cuối cùng thành sân nhà của Triệu Hàng Tuyết.
Thẩm Lưu Ly thần sắc buồn bực, ngẩng đầu thấy Phó Chi Diệu trong mắt rõ ràng ý khen ngợi, tiếng châm chọc bật thốt: “Tên con tin ít học văn dốt võ nát như ngươi, nghe hiểu hay dở sao?”
Phó Chi Diệu thu lại thần sắc trong mắt, nói: “Ta nghe không hiểu, nhưng Tiêu Cảnh Thượng và tổ phụ nàng hiểu.”
“Người khác cảm thấy Triệu Hàng Tuyết làm thơ hay, thì ngươi cũng thấy hay?” Thẩm Lưu Ly khuôn mặt nhỏ triệt để lạnh xuống, “Hừ, nói gì nghe đó, không có chủ kiến.”
Phó Chi Diệu mắt ảm đạm: “Người khác trong miệng nàng, cũng chẳng phải là người khác.”
Một là tổ phụ của ngươi, một là tình lang ngươi thương.
Thẩm Lưu Ly nghe ra ý hắn là gì, tức giận thấp giọng quát: “Cút đi.”
Phó Chi Diệu buông xe lăn ra, thần sắc bình tĩnh lùi sang bên cạnh.
Thẩm Lưu Ly để Lục Khởi đẩy mình vào sâu trong rừng mai.
Nàng không muốn nhìn thấy Triệu Hàng Tuyết và Tiêu Cảnh Thượng, càng không muốn nhìn thấy Phó Chi Diệu, vừa nhìn hắn, vừa nghe hắn nói những điều làm người ta tức giận là không khống chế nổi chỉ muốn đánh hắn nói móc hắn, nhưng lý trí bảo nàng phải âm thầm đối xử tốt với hắn, cố gắng cảm hóa hắn, chí ít cho hắn biết mình đối với hắn không phải tất cả đều là ác ý.
Vừa phải hành, lại vừa phải tốt với hắn, chỉ sợ chẳng đợi được đến lúc hắn trả thù, mình đã phát điên rồi.
Không được, nàng cần yên tĩnh một chút.
“Nhành mai đằng trước nở đẹp đó, các ngươi đi ngắt vài bông về làm túi thơm.” Thẩm Lưu Ly ngước mắt nhìn đóa hồng mai kiêu hãnh sâu trong rừng mai, phân phó Lục Khởi và Lục Trúc.
Hai người đáp vâng, nâng tay hái xuống.
Gió nhẹ lướt qua, cánh hoa bay lả tả rơi xuống.
Thẩm Lưu Ly ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn hoa mai nở rộ trên đỉnh đầu, hương thơm lành lạnh bay vào mũi, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, hưởng thụ hương hoa quanh quẩn tĩnh mịch.
Nội tâm bực bội cũng có được phút giây tĩnh lặng.
Hoa nở hoa tàn, bốn mùa vô thường.
Có sinh có tử, từ chốn U minh đó tất cả số phận đều đã định.
Nếu ý trời để nàng biết trước được kết cục, nhất định là muốn nàng thay đổi kết cục, nhưng hết lần này tới lần khác lại làm nàng đau tim, hạn chế một ít hành vi của nàng, để nàng hoàn toàn không có cách nào dựa vào tâm cảnh của mình để hành động.
Nếu như thế, bất kể ngày sau kết cục ra sao, có thay đổi được hay không cũng chẳng cưỡng cầu nữa.
Một cánh hoa đỏ tươi rơi trên mi tâm của nàng, phảng phất như vừa điểm một hình mai hoa lên mi tâm, ấn ký kiểu diễm ướt át đó nổi bật trên nước da trắng sứ, làm tăng thêm vài phần kiều mị.
Cảm thấy trán nhè nhẹ lạnh buốt, Thẩm Lưu Ly đôi môi đỏ mọng khẽ cong, thổi nhẹ một hơi, tức khắc làm cánh hoa mai kia rơi xuống.
Một màn này, rơi vào mắt Phó Chi Diệu cách đó không xa.
Nam tử áo trắng tựa vào thân cây, híp đôi mắt hẹp dài nhìn thiếu nữ trên xe lăn, sắc mặt lạnh lẽo thấu xương như che phủ một lớp băng sương.
Đứng một lát rồi hờ hững quay người rời đi.
Hái đủ hoa mai, Thẩm Lưu Ly đến thủy tạ bên hồ.
Lúc này, Triệu Hàng Tuyết bên kia cũng bày tỏ xong lời yêu với hoa mai, trong lúc Tiêu Cảnh Thượng cùng lão Hầu gia đàm luận chính sự trên triều đình, Triệu Hàng Tuyết ngẩng đầu thấy Thẩm Lưu Ly đang ngồi một mình bên thủy tạ, ánh mắt khẽ động, mím môi cười nói:
“Ông ngoại, Cảnh Thượng, Phó công tử hình không ở bên cạnh biểu muội, được dịp ta qua kia nói chuyện riêng với biểu muội một chút.”
Tiêu Cảnh Thượng gật đầu.
Lão Hầu gia nhíu mày, nhưng cũng không nói gì.
Triệu Hàng Tuyết đi tới thủy tạ, dáng thướt tha đẹp đẽ như ngọc đến cạnh Thẩm Lưu Ly, nhìn thấy cánh hoa trong lòng bàn tay Thẩm Lưu Ly theo gió bay xuống nước, rồi thuận dòng không biết phiêu đãng đến phương nào, bỗng dịu dàng nói một câu: “Hoa tự buông trôi lênh đênh theo nước.”
“Nghe không hiểu, nói tiếng người.” Thẩm Lưu Ly vung tay đem toàn bộ hoa mai rắc xuống nước, tâm tình vốn bất an, nay càng thấy khó chịu hơn.
Triệu Hàng Tuyết mấp máy môi, dường như mặt lộ vẻ do dự, ngừng một chút mới nói: “Biểu muội, từ lúc thành hôn đến nay, chúng ta đã lâu chưa nói chuyện hòa thuận với nhau, ta biết trong lòng ngươi đối ta có nhiều oán hận, nhưng ta cùng Cảnh Thượng đôi bên tình nguyện, ta đã từng thử không nhớ đến chàng, không muốn nghĩ đến chàng, nhưng ta không làm được.”
Thẩm Lưu Ly dùng đầu ngón tay móc móc lỗ tai, không kiên nhẫn ngắt lời nàng: “Ngươi cùng ta nói chuyện này để làm gì? Người đã là của ngươi, ta còn có thể cướp được sao!”
“Ta không có ý này.”
Triệu Hàng Tuyết hốc mắt dâng nước mắt, xem ra vô cùng ủy khuất, tựa như vì bị Thẩm Lưu Ly hiểu lầm mà khó chịu, “Ta chẳng qua cảm thấy, ngươi và ta đều đã kết hôn, mỗi người đều đang sống bình an, bất luận quá khứ như thế nào, hãy để nó theo gió bay đi. Đừng vì chuyện quá khứ mà tổn thương hòa khí, ta là… Thực lòng muốn cùng ngươi hàn gắn quan hệ, làm tỷ muội tốt của nhau.”
“Thực lòng? Sao ta cảm giác ngươi là cố ý đến thử phản ứng của ta?” Thẩm Lưu Ly lạnh lùng nhìn về phía Triệu Hàng Tuyết, châm chọc nói, “Tiểu Bạch hoa biểu tỷ, nếu ngươi thật lòng muốn cùng ta làm tỷ muội, hàn gắn tình tỷ muội thì bảo Tiêu Cảnh Thượng bỏ ngươi, chúng ta sẽ là tỷ muội tốt, thế nào?”
“Ngươi…”
Triệu Hàng Tuyết không thể tin được Thẩm Lưu Ly lại nói ra lời kiểu này, trừng lớn hai mắt, sững sờ nhìn Thẩm Lưu Ly, nước mắt lập tức lăn xuống gò má.
Thẩm Lưu Ly đưa mắt liếc Triệu Hàng Tuyết, lạnh nhạt nói: “Đều là lão yêu lòng dạ hiểm độc, còn diễn cái trò Bồ Tát sống trước mắt ta.”
Quanh mình không có người bên ngoài, Thẩm Lưu Ly đương nhiên muốn làm Triệu Hàng Tuyết thật khó chịu, muốn châm chọc nàng.
Trước mặt người, đều là Triệu Hàng Tuyết chiếm thượng phong, vậy sau lưng còn không cho nàng lấy lại danh dự sao.
Tiêu Cảnh Thượng ngước mắt nhìn hướng bên này, vừa hay thấy Triệu Hàng Tuyết dáng vẻ đáng thương lã chã chực khóc, còn Thẩm Lưu Ly không che giấu cười lạnh lùng trào phúng, suy nghĩ đầu tiên hiện lên là Thẩm Lưu Ly đang bắt nạt Triệu Hàng Tuyết, mày kiếm không khỏi nhíu sâu vào.
Lão Hầu gia thấy Tiêu Cảnh Thượng nửa ngày không trả lời, liền thuận theo ánh mắt Tiêu Cảnh Thượng nhìn sang, sắc mặt lập tức trầm xuống.
“Đi, đưa A Ly cùng A Tuyết quay lại đây.” Lão Hầu gia phân phó Dư quản gia bên người.
“Vâng.”
Nào biết Dư quản gia còn chưa đi đến thủy tạ, đã thấy Thẩm Lưu Ly cùng Triệu Hàng Tuyết còn nói thêm chút gì đó, Thẩm Lưu Ly đặt tay lên chốt xe lăn, một giây sau, xe lăn liền chuyển phương hướng, mất khống chế phóng về phía Triệu Hàng Tuyết.
“A!”
“A!”
Hai tiếng thét bỗng xuyên qua nhà thủy tạ.
Tiêu Cảnh Thượng con ngươi co lại, bước đi như bay vọt tới, không chút suy nghĩ nhảy xuống nước.
Lão Hầu gia hoàn hồn, quát: “Còn không mau cứu người.”
Bởi vì ngắm hoa gần tòa trạch, căn bản không mang theo thị vệ, ở đây toàn nha hoàn không biết bơi cùng Dư quản gia là lão nô, Dư quản gia giật mình, tranh thủ thời gian phát ra tín hiệu cầu cứu, thị vệ trong tòa trạch nghe hướng bên này chạy đến.
Đám người trên bờ tìm xung quang xem có sào trúc hoặc dây thừng đểu cứu người không
Còn Tiêu Cảnh Thượng sau khi nhảy xuống nước, bơi thẳng đến chỗ Triệu Hàng Tuyết. Triệu Hàng Tuyết uống mấy ngụm nước được hắn ôm vào ngực, Triệu Hàng Tuyết vì cầu sinh mà sinh hoảng sợ ra sức ôm lấy cổ của hắn, lực ôm lớn siết Tiêu Cảnh Thượng suýt tắc thở,
“Hàng Tuyết đừng sợ, có ta ở đây.” Tiêu Cảnh Thượng nhẹ nhàng an ủi nàng.
Triệu Hàng Tuyết thấy rõ người cứu mình là Tiêu Cảnh Thượng thì vội vàng buông lỏng tay ra, hai mắt đẫm lệ mông lung nói: “Cảnh Thượng.”
“Ta đây.”
Tiêu Cảnh Thượng ôm eo Triệu Hàng Tuyết, bơi về phía bờ.
Mà lúc này, Thẩm Lưu Ly không có người cứu, ở trên mặt nước chìm chìm nổi nổi, đã ngập đến đỉnh đầu, Dư quản gia trên bờ đưa sào trúc, sốt ruột hô to để Thẩm Lưu Ly nhanh chóng bắt lấy, Thẩm Lưu Ly giãy dụa giơ hai tay lên, làm thế nào cũng không bắt được sào trúc.
Người xui thật sự làm cái gì cũng xui, nàng chỉ muốn đi khỏi thủy tạ, tránh xa Triệu Hàng Tuyết, vậy mà mang cả người lẫn xe lăn rơi xuống nước.
Sắp chết đến nơi rồi.
Sào trúc kiểu gì vậy, không thể dài hơn chút sao?
Không bắt được đâu.
Lão Hầu gia gấp đến độ mặt không còn chút máu: “A Ly, mau bắt lấy, đừng bỏ cuộc.”
Thẩm Lưu Ly vốn biết bơi, nhưng đùi không cử động được, nàng cũng gấp chứ, dường như cảm thấy cái chết đang đến, một ngụm lại một ngụm sặc nước, nàng sặc đến hô hấp khó khăn, thở không ra hơi, nàng đang cận kề cái chết, nhiều lần không bắt được sào trúc cứu mạng, ý thức cũng dần mơ hồ, nàng thậm chí nghĩ cam chịu, cứ vậy chết đi.
Chết chìm dù sao cũng tốt hơn bị thiêu chết.
Dần dần, nàng không giãy dụa nữa.
Hai tay dần dần bị nước hồ nhấn chìm.
Lão Hầu gia gấp đến độ suýt tung mình nhảy đi xuống, gầm thét: “Mau xuống cứu người, thị vệ làm sao còn chưa tới?”
Phó Chi Diệu khuất sau thân cây, con ngươi đen nhánh như mực, thờ ơ nhìn những gì phát sinh trước mặt.
Tiêu Cảnh Thượng cúi đầu nhìn Triệu Hàng Tuyết trong ngực, lại nhìn khoảng cách đến bờ, đột nhiên quay người bơi về phía Thẩm Lưu Ly cách đó không xa.
Triệu Hàng Tuyết kinh ngạc.
Đang ở trong nước, một người làm sao có thể cứu hai người?
“Hàng Tuyết, nín thở.”
Vừa dứt lời, Tiêu Cảnh Thượng cứ vậy mang theo Triệu Hàng Tuyết dồn sức lặn xuống nước, một tay kéo Thẩm Lưu Ly lên.
Bơi một tay quả thực cố đến mấy cũng không đến được bờ, Triệu Hàng Tuyết trong ngực hắn sặc đến nước mắt giàn dụa, chỉ một giây phân vân, hắn lập tức phản ứng.
Hắn bấm mạnh vào huyệt đau của Thẩm Lưu Ly, thuận thế ném nàng tới chỗ sào trúc.
Thẩm Lưu Ly bị đau ý thức thanh tỉnh mấy phần, nhìn thấy sào trúc vô ý thức vươn tay liều chết bắt lấy.
Tiêu Cảnh Thượng lập tức thở phào một hơi, giờ chỉ cần mang Triệu Hàng Tuyết bình an lên bờ là đủ.
Ai ngờ hắn vừa cử động, dưới chân như bị thứ gì cuốn lấy, kéo lấy hắn cùng Triệu Hàng Tuyết xuống đáy hồ.
Mà tình huống bên Thẩm Lưu Ly cũng không lạc quan, đám người vừa đồng thời nhẹ nhàng thở ra, tay Thẩm Lưu Ly bỗng dưng buông sào trúc ra, lần nữa chìm xuống đáy hồ.
Phó Chi Diệu nheo lại đôi mắt hẹp dài, khóe miệng đang nhếch lên lại hạ xuống.
Đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập truyền đến, thị vệ đã tới gần trước mắt.
Phó Chi Diệu thân thể chuyển động, chạy gấp đến thủy tạ, vội vàng mà khẩn trương hô một tiếng “Đại tiểu thư”, đám người chỉ thấy một bóng trắng lóe qua, lúc hoàn hồn đã thấy Phó Chi Diệu nhảy xuống nước.
Thẩm Lưu Ly trước khi rơi vào bóng tối, mơ hồ nhìn thấy một người mặc áo trắng đưa tay về phía nàng.
Trên gương mặt tuấn mỹ vô song kia tất cả đều là lo lắng.
Ồ, diễn rất tốt.
Nàng nghĩ.