Lão Hầu gia nhìn Thẩm Lưu Ly đang dựng thẳng ngón cái thì ngẩn người, rồi chợt cười ha ha, cười rất chi là thoải mái: “A Ly, bình thường bảo con đọc sách tập viết nhiều hơn, con càng múa roi chơi kiếm, lần này làm ra trò cười rồi.”
Tuy nói lời chê trách nhưng nhìn thần sắc lão Hầu gia đều là vẻ từ ái.
Lại tiếc rèn sắt không thành thép, đưa tay chọc chọc cái trán Thẩm Lưu Ly: “Con à, nên lấy biểu tỷ con làm gương, học tập thêm từ nàng, A Tuyết cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, nếu con có một nửa học thức của A Tuyết, cũng không đến nỗi làm ra trò cười “Ra vẻ hiểu biết” này, trong đây đều là người nhà, mọi người sẽ không thật lòng cười con đâu.”
Trong mắt mọi người, mình vốn không thể so sánh với đệ nhất mỹ nhân kinh thành Triệu Hàng Tuyết, Thẩm Lưu Ly xấu hổ vô cùng, hận không thể tìm được cái lỗ để chui vào.
Chuyện mất mặt, bị vả mặt nhiều vô số lần, nhưng hôm nay mặt mũi này bị vả quá nhanh, đến nối nàng không có thời gian kịp phản ứng.
Nàng không vui bĩu môi, nũng nịu kéo cánh tay tổ phụ, cái đầu nhỏ cũng thuận thế rúc vào vai tổ phụ: “Tổ phụ, ông còn cười con, người ta cũng cần mặt mũi, có được hay không?”
Vừa nói vừa cọ cọ lên vai lão Hầu gia, động tác kia không khác gì con mèo trắng cọ trong lòng nàng.
Lão Hầu gia công thành danh toại, giải ngũ về quê, đối với công danh lợi lộc sớm đã không còn tâm truy đuổi, cho nên rất muốn hưởng thụ niềm vui gia đình.
Lão Hầu gia sờ đầu nàng: “Được được được, không cười thì không cười.”
Thẩm Lưu Ly đắc ý cong môi, liếc trộm thần sắc Triệu Hàng Tuyết một chút, vẫn là cái diễn xuất dịu dàng động lòng người kia, không nhìn ra cảm xúc nào khác.
Nhưng nàng biết trong lòng Triệu Hàng Tuyết nhất định không thoải mái, bởi vì Triệu Hàng Tuyết luôn là người tuân theo quy củ, đối với tổ phụ kính trọng có thừa, nhưng lại không đủ thân mật, chưa từng làm trò nũng nịu ăn vạ chọc cười tổ phụ giống nàng, mình vốn chẳng cần thể diện, đã quen thói nên chẳng biết xấu hổ biết thẹn là gì, nàng có thể dễ dàng làm những chuyện này như hạ bút thành văn, không hề có chút gánh nặng trong lòng
Tiêu Cảnh Thượng ngước nhìn Triệu Hàng Tuyết, rồi ánh mắt lại chuyển hướng Thẩm Lưu Ly, thần sắc như có điều suy nghĩ.
Hắn không khỏi hồi tưởng lại hôm đại hôn, Thẩm Lưu Ly cả người như khùng như điên có ý đồ xông vào Tứ hoàng tử phủ làm loạn, may mắn mình đã dự đoán từ trước nên nàng mới không thực hiện được. Không ngờ qua hơn nửa tháng không gặp, Thẩm Lưu Ly đột nhiên như biến thành người khác, trước kia thấy hắn là hận không thể nhào tới, ánh mắt thẳng tắp không che giấu khiến hắn cực kỳ không thích, cũng không che giấu sự căm hận chán ghét của mình với Hàng Tuyết, biểu cảm như hận không thể đánh lên mặt Hàng Tuyết, nơi nào có mặt Thẩm Lưu Ly là nơi đó gà bay chó chạy làm người ta thấy khó chịu.
Nhưng hôm nay, Thẩm Lưu Ly làm như không thấy hắn, vẫn có thái độ thù địch với Hàng Tuyết nhưng không còn rõ ràng như trước, hắn biết Thẩm Lưu Ly ngã gãy chân hôm đại hôn, về sau còn phát hiện bị bệnh tim quấn thân, có lẽ vì vậy nên nàng thay đổi tâm tính.
Thật ra đây là chuyện tốt.
Thẩm Lưu Ly từng khiến hắn đau đầu vô cùng, chỉ cần nàng không dây dưa chuyện tình cảm với hắn nữa thì hắn sẽ thấy rất mừng khi nàng thay đổi.
Tiếng cười nói của Thẩm Lưu Ly cùng lão Hầu gia làm tại thư phòng rộn ràng hẳn lên, khuôn mặt tiểu cô nương tràn đầy nụ cười rực rỡ bất cần.
Hoàn toàn không đem một giây xấu hổ trước để ở trong lòng, chỉ cần mình cảm thấy không xấu hổ, thì lúng túng chính là kẻ khác.
Phó Chi Diệu an tĩnh đứng sau lưng Thẩm Lưu Ly, giống như người vô hình, đối với hắn mà nói bị xem nhẹ là thoải mái nhất, không cần nghe người khác nói lời lạnh nhạt vô tình, cũng không bị bắt nạt, thậm chí sẽ không trở thành ngòi nổ cho kẻ ghét Thẩm Lưu Ly muốn tấn công nàng.
Hắn ung dung bình tĩnh quan sát thần sắc của đám người, trong lòng hơi kinh ngạc, Thẩm Lưu Ly khi nào hiểu chuyện như thế, sao thái độ đối với Tiêu Cảnh Thượng cùng Triệu Hàng Tuyết cũng thay đổi?
Chẳng lẽ đang âm thầm ấp ủ đại chiêu gì sao?
Thẩm Lưu Ly dựa vào tổ phụ, nói chuyện dỗ dành lão nhân gia, mới vừa rồi còn gây chướng mắt, nay đã thành công khiến bản thân mình trở nên chói mắt trong mắt kẻ khác.
Dường như không ai có thể xen vào giữa hai ông cháu.
Triệu Hàng Tuyết cắn cắn môi, mắt ánh lên vẻ chán nản nhìn cảnh Thẩm Lưu Ly cùng ông ngoại vui vẻ hòa thuận, ngón tay siết chặt khăn, sau đó ngẩng đầu nhìn Tiêu Cảnh Thượng ôn nhuận như ngọc thì nháy mắt nới lỏng ngón tay.
Nàng có Tiêu Cảnh Thượng, có người tốt nhất thiên hạ làm chồng, cần gì ngây thơ tranh cao thấp với Thẩm Lưu Ly.
Lão Hầu gia lại hỏi thăm Thẩm Lưu Ly về vết thương ở chân và bệnh tim, sau đó cảm thấy bầu không khí trong phòng có vẻ kỳ lạ, vừa muốn nói thì Tiêu Cảnh Thượng lại mở miệng trước: “Tổ phụ, ta cùng Hàng Tuyết trên đường tới đây, phát hiện ngoài nhà có một rừng hoa mai, lúc này đã vào xuân, nhưng hoa mai vẫn chưa tàn, không bằng mọi người cùng nhau đi thưởng mai được không?”
Hắn đứng dậy, nhẹ nhàng nắm chặt tay Triệu Hàng Tuyết, lại nhìn về phía Thẩm Lưu Ly cùng Phó Chi Diệu: “Đại tiểu thư cùng Phó công tử cảm thấy ý này như thế nào?”
Tiêu Cảnh Thượng dù là hoàng tử cao quý nhưng không giống các hoàng tử công chúa khác, lấy việc nhục nhã Phó Chi Diệu làm thú vui, ngược lại còn nhiều lần trợ giúp Phó Chi Diệu lúc hắn bị nhốt trong lãnh cung, cũng không giống những kẻ khác lấy thân phận con tin ra nói móc Phó Chi Diệu, mà lại khiêm tốn hữu lễ gọi hắn một tiếng Phó công tử.
Đủ thấy phẩm hạnh của hắn đoan chính.
Phó Chi Diệu đảo mắt nhìn đôi bàn tay đang nắm của Tiêu Cảnh Thượng cùng Triệu Hàng Tuyết, cuối cùng rơi trên mặt Thẩm Lưu Ly, nói: “Ta nghe theo đại tiểu thư.”
Thẩm Lưu Ly trừng mắt liếc Phó Chi Diệu, khéo léo hỏi lão Hầu gia: “Tổ phụ, người có đi không? Người đi, A Ly đi.”
Nói là đi thưởng mai nhưng Triệu Hàng Tuyết nhất định sẽ nổi hứng làm thơ, tức cảnh làm hai bài thơ ngâm vịnh hoa mai, Tiêu Cảnh Thượng sẽ bình thêm vài câu, hai vợ chồng lấy thơ giao lưu tình cảm, còn nàng không biết làm thơ, đứng trừng mắt cùng Phó Chi Diệu chẳng phải tự làm mình không thoải mái.
Nàng nhớ kỹ có một lần nghe nói Tiêu Cảnh Thượng tham gia hội thơ ở dân gian, mà nàng mới thành thân với Phó Chi Diệu, liền kéo hắn cùng đi. Đi mới biết được Tiêu Cảnh Thượng mời Triệu Hàng Tuyết cùng đi, bên trong hội thơ đều lấy thi từ ca phú để kết giao bạn bè, hai người tài văn chương nổi bật được cả sảnh đường vỗ tay tán thưởng. Còn mình quả thực không hiểu thơ từ, Phó Chi Diệu bị giam ở lãnh cung nhiều năm, nào có ai dạy hắn học hành, trình độ chẳng khác nàng là bao, trong bụng đã không có kiến thức muốn để Phó Chi Diệu cứu trận cũng không được.
Kết quả vì quá mất mặt, cuối cùng kéo Phó Chi Diệu chạy trối chết. Đương nhiên sau khi trở về nàng dồn toàn bộ bực tức lên người Phó Chi Diệu.
Người trong hộ thơ đều nói Tiêu Cảnh Thượng và Triệu Hàng Tuyết là tài tử giai nhân, xứng lứa vừa đôi. Còn lén gọi nàng cùng Phó Chi Diệu là hai con cóc ghẻ bám vào nhau.
Nàng là con cóc muốn ngấp nghé Tiêu Cảnh Thượng, còn Phó Chi Diệu có túi da đẹp nhưng thấp hèn như bùn, vậy nên con cóc ghẻ chỉ có thể lăn lộn trong bùn.
Nàng còn lâu mới muốn đi nghe mấy bài thơ hủ lậu của Tiêu Cảnh Thượng và Triệu Hàng Tuyết.
Lão Hầu gia vỗ vỗ tay Thẩm Lưu Ly, nói: “Mấy người trẻ tuổi các cháu đi thôi, mà xúc tiến tình cảm, ta không thích tham gia náo nhiệt. Nhưng các cháu về sớm chút, để lát nữa cùng dùng cơm trưa.”
Nói xong lại vỗ vỗ xe lăn mình ngồi: “Hơn nữa, cũng bất tiện.”
Lão Hầu gia và Thẩm Lưu Ly đều cần dựa vào xe lăn để đi lại, nhưng chân Thẩm Lưu Ly về sau sẽ khỏi, còn lão Hầu gia hai chân đã tàn phế đến hết đời này cũng không thể đứng lên được nữa. Thời trẻ lão Hầu gia nam chinh bắc chiến, cống hiến công lao hiển hách vì nước Tiêu, nhưng cũng trên chiến trường bị thương nghiêm trọng ở chân, càng có tuổi bệnh ở chân càng trở nặng, đi lại khó khăn, chỉ có thể dựa vào xe lăn.
Hai chân ngày càng lão hóa cứng nhắc, bây giờ không thể tự do đứng lên đi lại được nữa.
Lão Hầu gia lớn tuổi, hai chân không tiện, ngại phiền phức, càng không thích đi ra ngoài.
Bình thường rảnh rỗi, hoặc lúc không cần gặp khách, đều ở trong thư phòng đánh cờ đọc binh thư giải buồn, không thể như lúc tuổi còn trẻ ra trận giết địch thì làm một cái bàn cát thật to đặt ngay tại sân viện, để mô phỏng chiến trường, giống như đang trực tiếp điều khiển tại chiến trường hồi đó vậy.
Thẩm Lưu Ly lòng đau xót, cong môi nói: “Ai nói ngồi xe lăn là không thể đi ra ngoài, tổ phụ ngài nhìn cháu, không những không thể đi lại mà còn bị bệnh tim quấn thân, ngài không biết lúc cháu đau tim quả thực là đau đến không muốn sống, đau hơn nhiều so với cái chân này, nhưng cháu cũng không ngày ngày nhốt mình trong phủ, cháu còn chạy đến nơi này với tổ phụ nữa nha. Nếu cảm thấy bất tiện, hạ nhân trong phủ nhiều vậy, để bọn họ đẩy, ai dám làm ngã tổ phụ chứ.”
Lão Hầu gia đau lòng nói: “Con à, thân thể không thoải mái, đừng sang tổ phụ nhiều, cố gắng điều dưỡng mới đúng.”
Thẩm Lưu Ly chớp mắt: “Nhưng con nhớ tổ phụ nha.”
Triệu Hàng Tuyết ngay lúc đó mở miệng, thanh âm dịu dàng uyển chuyển: “Ông ngoại, biểu muội nói đúng lắm. Hôm nay thời tiết đẹp, ra ngoài đi một chút quả thực hữu ích khiến thân thể tinh thần khoẻ mạnh hơn. Hơn nữa, chúng cháu vốn đến thăm ông ngoại, sao có thể để ông ngoại cô đơn ở lại phủ, còn chúng cháu lại đi ra ngoài du ngoạn chứ? Với cả…”
Nói chưa dứt lời, Triệu Hàng Tuyết chuyển mắt ôn nhu nhìn về phía Tiêu Cảnh Thượng: “Cảnh Thượng, ông ngoại đã không muốn ra ngoài thưởng mai vậy đừng cưỡng cầu, mà biểu muội đối với chuyện ngắm mai hình như cũng không có hứng thú, chi bằng chàng lại chơi thêm hai ván cờ với ông ngoại được không? Mới rồi ông mới chỉ chơi hai ván, nhất định là chưa tận hứng.”
Lão Hầu gia nhất thời con mắt sáng lên, nhìn chằm chằm lên bàn cờ, âm thầm chọc chọc tay.
Triệu Hàng Tuyết quả thực nói đúng lòng ông, hai ván vừa rồi chưa làm đã cơn nghiện cờ. Ngày thường đều là cùng Dư quản gia hoặc hạ nhân trong phủ đánh cờ, làm sao bằng cùng cao thủ cờ vây đối chiến đến đã nghiền, thắng thua không quan trọng, quan trọng là quá trình được so chiêu cùng cao thủ, vừa mạo hiểm lại càng sảng khoái.
“A Ly, con đã không có hứng thú đi ngắm mai thì ông liền cùng Tứ hoàng tử đánh mấy ván, cháu với Chi Diệu nếu ngại thư phòng tẻ nhạt, thì đi dạo trong viện, hoặc vào phòng cất vũ khí, ông có một cây roi mới, nếu con thích thì cầm đi luyện.”
Lão Hầu gia nói xong, liền vội vàng bảo Tiêu Cảnh Thượng bày cờ.
Thẩm Lưu Ly: “Con…” Con đổi ý rồi, con muốn đi ngắm mai, được không?
Tiêu Cảnh Thượng đề nghị đi ngắm mai, vốn sợ Triệu Hàng Tuyết trong lòng không được dễ chịu, giờ nói tới nói lui, lại quay trở lại đánh cờ, nếu Hàng Tuyết đã nói vậy hắn đương nhiên không phản bác.
Mắt thấy tổ phụ cùng Tiêu Cảnh Thượng bắt đầu chơi cờ, Thẩm Lưu Ly buồn bực nói: “Ta ở đây với tổ phụ.”
Thật bực, lại phải quanh quẩn gần Triệu Hàng Tuyết.
Hừ, đứa thứ muội Thẩm Trân Châu kia vẫn dễ đối phó hơn.
Chỉ có Thẩm Lưu Ly không hiểu chơi cờ, buồn bực ngán ngẩm ngắm trái một chút, lại nhìn bên phải một chút, những người còn lại đều đặt tâm tư lên bàn cờ, Tiêu Cảnh Thượng cùng lão Hầu gia chuyên chú đánh cờ, Triệu Hàng Tuyết cùng Phó Chi Diệu yên lặng xem cờ.
Ván cuối cùng, lão Hầu gia đánh say sưa, vô cùng sảng khoái vui vẻ, nhưng chẳng bất ngờ, vẫn là Tiêu Cảnh Thượng thắng.
Đối với Tiêu Cảnh Thượng mà nói, thua thì thua, thắng thì thắng, sẽ không vì muốn dỗ dành lão nhân gia vui vẻ mà cố ý nhường.
Đừng nói lão Hầu gia, có đánh cờ cùng Nguyên Khang đế cũng không nhường đến nửa nước.
Nguyên Khang đế thua liền lúc năm ván, về sau mắng hắn: “Làm việc cứng nhắc!”
Cách giờ ăn trưa còn một canh giờ, chuẩn bị làm thêm một ván nữa thì Phó Chi Diệu đột nhiên lên tiếng: “Tứ hoàng tử điện hạ, chi bằng để ta chơi ván kế tiếp cùng tổ phụ?”
Đám người cùng nhau ngẩng đầu, nhìn về phía Phó Chi Diệu.
Thẩm Lưu Ly mở to hai mắt nhìn, không tin nói: “Phó Chi Diệu, ngươi biết chơi cờ?”
Phó Chi Diệu làm vẻ ngượng ngùng cúi đầu: “Có hiểu một chút.”
“Nếu chỉ một chút vậy ngươi đừng có chơi, làm mất mặt bản tiểu thư.” Thẩm Lưu Ly chẳng khách khí giễu cợt.
Phó Chi Diệu dùng một loại ánh mắt vô cùng nghiêm túc nhìn nàng, nói đâu ra đấy: “Thắng thua là chuyện thường của nhà binh, dù thua cũng không mất mặt.”
Thẩm Lưu Ly gầm gừ, cũng đúng, Phó Chi Diệu vì muốn sống để chạy trốn về Trần quốc, có cái gì là không thể nhịn, kể cả phải chịu nhục dưới háng quần cũng có thể nhẫn, thì thua lão nhân gia vài ván cờ có gì quan trọng.
Sự thật đúng như vậy, Phó Chi Diệu quả thực thua liền lúc hai ván.
Một ván thua một nước, một ván thua nửa nước.
Một nước đến nửa nước, thật sự tiến bộ.
Thẩm Lưu Ly trợn trắng mắt.
Lão Hầu gia lại cười đến rung ria mép: “Cuối cùng cũng thắng hai ván, dù kỳ nghệ của Chi Diệu hơi kém một chút so với Tứ hoàng tử, nhưng so với những người cùng thế hệ đã là rất khá rồi. Ta dù thắng con, nhưng là vì ta lớn tuổi hơn con rất nhiều, kinh nghiệm phong phú hơn chút, chờ thêm một thời gian nữa ta muốn thắng con chắc không còn dễ dàng.”
Kỳ nghệ của Tiêu Cảnh Thượng được đương kim Kỳ Thánh đích thân truyền dạy, cả kinh thành hiếm có đối thủ.
So Phó Chi Diệu với Tiêu Cảnh Thượng, nghiễm nhiên là Phó Chi Diệu kém hơn.
Phó Chi Diệu không để ý chút nào, ôn hòa nói: “Tổ phụ đánh cờ lão luyện vững vàng, con được lợi rất nhiều từ việc đánh cờ với ngài. Chỉ là muốn thắng tổ phụ, e rằng chỉ khi đến tuổi thiên mệnh mới đạt được đến kỳ nghệ bây giờ của tổ phụ. Ngày sau nếu có cơ hội, xin tổ phụ chỉ giáo thêm!”
Ngụ ý rằng có đợi một thời gian, thì ít nhất cũng phải đợi đến tuổi như lão Hầu gia, mới có thể đạt được trình độ như lão Hầu gia.
Khiêm tốn tự hạ mình xuống, bất động thanh sắc nịnh nọt lão Hầu gia. Bởi vì lão Hầu gia thích nhất người khác khen kỳ nghệ của mình!
Đồ nịnh hót!
Thẩm Lưu Ly thầm mắng một câu.
Nàng không nhìn ra đường đi nước nước trong đó, lão Hầu gia đắm chìm trong vui sướng vì chiến thắng ván cờ, cũng không nhìn ra điểm gì kỳ lạ, nhưng Tiêu Cảnh Thượng và Triệu Hàng Tuyết lại nhìn ra.
Trình độ cờ vây của Lão Hầu gia dù không đạt đến trình độ của Kỳ Thánh, nhưng trình độ cũng gần thượng thừa, Phó Chi Diệu lại có thể bất động thanh sắc nhường ông nhiều nước cờ như vậy mà không phát giác ra điều khác thường.
Cố ý thua không phải là chuyện khó, cái khó là thua mà không làm người ta nhận ra.
Tiêu Cảnh Thượng ban đầu cũng không phát hiện ra Phó Chi Diệu cố tình nhường cờ, mãi đến ván thứ hai khi nước cờ cuối cùng hạ xuống, thắng thua đã định, vậy mà chỉ thua nửa điểm, hắn mới chậm rãi hồi tưởng lại mỗi một nước cờ mà Phó Chi Diệu đi, mới hậu tri hậu giác nhận ra.
Phó Chi Diệu có khả năng tự điều khiển thắng thua dưới mắt của một kỳ thủ lão luyện, chỉ để mình thua một nước, và thua không quá mức khó coi. Không khó để nhận ra kỳ nghệ Phó Chi Diệu tương đương Tiêu Cảnh Thượng, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém.
Nhưng Tiêu Cảnh Thượng chắc chắn rằng, Phó Chi Diệu bị giam tại lãnh cung mười năm, Hà tiên sinh chưa từng dạy bảo hắn, mà Phó Chi Diệu trước đó tại nước Trần dường như cũng không được sủng ái, Hoàng đế nước Trần sẽ không lãng phí tài nguyên trên người hắn, không có danh sư chỉ bảo, vậy mà lại có kỹ thuật chơi cờ như này là thiên phú dị bẩm, hay còn nguyên do nào khác?
Xem ra mình cần phải dò xét kỹ Phó Chi Diệu một lần nữa.
Tiêu Cảnh Thượng và Triệu Hàng Tuyết liếc nhau, sau đó nhìn về phía Phó Chi Diệu, nói: “Phó công tử, chúng ta cùng tỷ thí một ván được không?”
Trực tiếp đánh cờ với nhau càng có thể cảm giác trực quan phong cách đánh cờ của họ, cũng có thể phỏng đoán nội tâm họ.
Phó Chi Diệu giống như rất tự biết lấy mình, không muốn thua quá khó nhìn trước Tiêu Cảnh Thượng, mím môi mỏng, nói: “Biết rõ kết quả cuối cùng là thua, hà tất phải so làm gì?”
Thẩm Lưu Ly nghiêng đầu, chen miệng nói: “Phó Chi Diệu đánh với tổ phụ, Phó Chi Diệu thua, tổ phụ đánh với Tứ hoàng tử điện hạ, tổ phụ… thua, vậy Phó Chi Diệu đánh với điện hạ, chắc chắn vẫn thua mà thôi. Một trận so tài không có chút hồi hộp nào thì cần gì phải so?”
Mặc dù biết rõ Phó Chi Diệu chắc chắn sẽ thua Tiêu Cảnh Thượng, nhưng nàng không muốn tận mắt nhìn thấy cảnh này.
Chẳng lẽ nam nhân mà nàng kết hôn lại thua kém hơn người kết hôn với Triệu Hàng Tuyết?
Được rồi, dù không muốn thừa nhận, nhưng sự thật đúng là thế.
Phó Chi Diệu kém hơn Tiêu Cảnh Thượng, tất cả mọi người khinh thường hắn, nàng cũng khinh bỉ giẫm đạp hắn, nhưng chính người như vậy sau này sẽ khuấy động phong vân thiên hạ, khiến bách tính thiên hạ hãm sâu dưới nước sôi lửa bỏng.
Trong lòng hắn không có quân thần bách tính, chẳng qua đạp trên núi thây biển máu là để trả thù tất cả những kẻ tổn thương hắn, cũng giận chó đánh mèo đến bách tính vô tội.
Thẩm Lưu Ly sâu trong mắt là vẻ lạnh lùng, khẽ nói: “Phó Chi Diệu, ngươi đừng tự rước lấy nhục mà vứt vào mặt ta.”
Phó Chi Diệu đã bị giẫm xuống bùn từ lâu, chẳng còn gì để mất, thanh danh của nàng bị ném xuống đất chẳng khác gì hắn, nhưng dù sao cũng không ai dám giẫm nàng xuống mặt đất, thậm chí còn có thể cứu giúp một lần.
“Ừ.” Phó Chi Diệu nhếch môi đáp, rồi lấy ánh mắt như cầu cứu nhìn về phía Tiêu Cảnh Thượng, “Điện hạ?”
Biểu hiện đủ mười phần sợ vợ.
Tiêu Cảnh Thượng nhíu mày, nghĩ đến kinh thành lại đồn những chuyện liên quan tới thủ đoạn độc ác của Thẩm Lưu Ly đối với Phó Chi Diệu, thì không tiếp tục nữa.
Ngày hôm nay, Tiêu Cảnh Thượng không cùng Phó Chi Diệu đánh ván cờ này, nhưng một ngày trong tương lai, bọn họ sẽ lấy thiên hạ làm ván cờ, đối chiến với nhau.