- Ngu ngốc_ hắn phán một câu làm nó trợn ngược mắt, thở phì phò, sao tên ôn dịch này vô duyên thế không biết
- Anh nói ai ngu ngốc?
- Tôi nói cô
Nó căm tức liếc hắn
- Anh..._ nó tức nghẹn họng
- Không phải sao? Chẳng đứa con gái nào ngu ngốc vào trường nam sinh_ hắn cười nửa miệng, trêu tức nó
Nó giận bặm chặt môi, hắn nói đúng thật, cũng tại bộ đồng phục chết tiệt!
Thấy nó không gì phản bác, ánh mắt hắn tràn ngập ý cười
- Không ai mượn anh nói, ngậm mồm dùm_ nó chẳng vừa
- Xin lỗi tôi không có mồm, chỉ có miệng_ hắn nói một cách lạnh nhạt càng làm nó thêm tức
- Cún phải có mồm, chẳng lẽ anh không có_ nó nói với vẻ ngây thơ vô (số) tội
Hắn hiểu hàm ý trong lời nói của nó, mắt liền bắn ra tia lạnh giá
- Cô nói tôi là cún?
Tuy trong lòng sớm đã run sợ, nhưng nó vẫn ngoan cường, Bảo Nghi, mày không thể sợ tên này được, không được!
- Tôi có nói à? Oh xin lỗi, tính tôi ngay chẳng chỉ nói sự thật thôi_ nó lại chớp chớp đôi mắt với vẻ ngây thơ làm hắn tức lồng lộn
- Cô...được lắm_ cuối cùng hắn cũng phải chịu thua, con nhỏ này mồm mép ghê thật
Nó đắc chí, cười nửa miệng, ánh mắt đầy trêu tức hắn
Phía bàn trên, anh và cậu sớm đã nhịn cười đến nội thương, chỉ cần nhìn đôi vai cực lực run rẩy cũng đủ biết.
Hắn tức giận, giận cá chém thớt, tặng mỗi người một cú vào đầu, dám trêu tao?
Anh và cậu khóc không ra nước nước, có làm gì đâu? Chỉ cười thôi mà!
Dù cười bên ngoài, nhưng bên trong anh và cậu lòng đầy nghi hoặc, trước nay chưa giờ hắn nói chuyện với con gái, trừ chị Di và người kia mà thôi. Nhưng từ khi người kia bỏ đi hắn lại càng khắc nghiệt, lãnh khốc hơn. Vậy mà bây giờ hắn lại nói chuyện với nó, mà hắn chính là người nói trước, kì tích, thực kì tích a!