Một người giấy, giống hệt như ta, sống động như thật, trên thân mặc lễ phục tân lang thời cổ đại với hai màu đen đỏ đan xen.
Ngoài ra, còn có một bộ quần áo niệm dính máu!
Ông nội sao lại đặt hai thứ này trong quan tài?
Một tiếng ầm truyền đến từ bên ngoài cửa, ta vô ý thức nhìn ra ngoài cửa, bỗng cảm thấy da đầu run rẩy.
Cửa bị người mạnh mẽ đẩy ra, không chỉ có mỗi Giang Trường Hải đi vào trong sân, còn có tám người khiên quan tài đi cùng nữa.
Nhờ vào ánh đèn trong sân, ta có thể nhìn rõ bọn họ nhón mũi chân từng bước từng bước đi vào trong phòng khách, trong tay còn cầm theo dao vào dùi, bước chân quái dị thân người nghiêng ngả, quan trọng là mắt của bọn họ nhấp nháy ánh sáng màu xanh lá cây, mà dưới ánh sáng đèn trong sân chiếu xuống mà bọn họ lại không có bóng.
Mấy tên này bị quỷ nhập rồi?
Ta không kịp nghĩ nhiều, sợ phá gan phá mật chui vào trong quan tài, vội vàng từ bên trong đóng quan tài lại.
Tim ta đập rất nhanh, không hiểu Giang Trường Hải và mấy người khiêng quan tài kia là chuyện gì sảy ra?
Còn có, sao ông nội của ta lại gọi đúng lúc thế, chẳng nhẽ có thể đoán được những việc sẽ phát sinh?
Không gian trong quan tài không tính nhỏ, nhưng do cái người giấy hình tân lang kia chiếm mất hơn nửa vị trí, ta chỉ có thể miễn cưỡng nằm nghiêng trong quan tài, cái áo niệm nhiễm máu bị ta đè dưới người.
Trực giác của ta nói với ta, đừng làm rách người giấy đó, cho nên ta cố gắng thu gọn người nằm trong một góc quan tài
Mà chiếc áo niệm bị ta ép dưới người, vừa tanh vừa hôi, nhưng giờ này ta cũng không thể bỏ cuộc, cố nín thở nhìn qua khe nứt quan tài ra phía cửa phòng ông nội.
Từ góc độ này của ta, có thể miễn cưỡng nhìn thấy một phần của căn phòng, cũng có thể nhìn thấy cây nến đặc chế đang cháy ngọn lửa xanh nhạt ở trước quan tài.
" pằng ~"
Cửa phòng khách bị người đạp đổ, bọn người Giang Trường Hải kiễng mũi chân đứng thành hàng trước cửa, dường như vì bậc cửa nhà ta cao quá, hắn và mấy tên khiêng quan tài không cách nào bước chân vào trong phòng khách được.
Còn chưa đợi ta thở ra nhẹ nhẽm, lại nghe thấy từng tiếng đập đồ đạc trầm đục, vài giây sau, bậc cửa bằng gỗ của phòng khách bị bọn họ dùng cây búa trong tay đập nát.
Ngay sau đó, Giang Trường Hải và tám người khiêng quan tài nhón mũi chân đi vào trong phòng khách, đi thằng tới phòng của ông nội ta.
Thông qua khe hở trên quan tài, nhìn thấy sắc mặt trắng xám và ánh sáng xanh lá cây lướt qua trong mắt bọn Giang Trường Hải, tim ta chút nữa thì ngừng đập, dùng tay bịt chặt miệng, chỉ sợ không giữ chặt phát ra âm thanh làm cho bọn họ phát giác ra.
Nhưng mà bọn Giang Trường Hải hình như đã biết ta đang nấp trong quan tài, trực tiếp đi đến, dường như muốn dùng lực cậy nắp quan tài ra.
Trong giây phút đó, trong lòng ta có chút hối hận, sớm biết ta nên cầm theo cái gì như ghế hay cái ghế dựa gì đó để phòng thân!
Ta hiện giờ nấp trong quan tài, trong tay không có gì, chỉ cần bọn họ mở quan tài ra, thì ta sẽ biến thành con baba trong giỏ rồi!
Nhưng mà, không lâu sau đó, ta phát hiện bọn Giang Trường Hải không mở được nắp quan tài.
Chiếc nắp quan tài đó ta có thể nhẹ nhàng mở ra, thầm chí nằm ở bên trong nhẹ nhàng đẩy cho nắp quan tài đóng lại, nhưng mà mấy người thanh niên trai tráng bọn họ lại không có cách nào khiến cho nắp quan tài chuyển động, chuyện gì đang sảy ra?
Bọn Giang Trường Hải không mở được nắp quan tài mặt biến thành bộ dạng hung ác, trực tiếp cầm lấy dao và búa trong tay muốn đập loạn vào cỗ quan tài, rõ ràng là muốn cố ý đập vỡ cỗ quan tài này.
Tim của ta đều nhanh trôi lên cuống họng, trong lòng đã bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng!
Chiếc quan tài cũ này đã rất nhiều tuổi rồi, có không ít những chỗ nứt vỡ mục nát, căn bản là không thể chịu được bọn họ đập loạn như thế!
Lần này thật sự là xong rồi!
Mà ngay lúc dao và bó trong tay bọn Giang Trường Hải đập mạnh vào quan tài, ta thậm chí có thể nghe thấy tiếng cỗ quan tài không chịu được lực va chạm mạnh mà vỡ ra, bỗng nhiên có việc sảy ra
Cây nến đặc chế ở bên ngoài quan tài, nguyên vốn chỉ là một ngọn lửa xanh nhỏ bằng móng tay, giờ phút này bỗng nhiên bùng lên, dường như biến thành một cái bóng đèn cao áp màu xanh vậy, trực tiếp biến gian phòng thành màu xanh lá,
" a a a...'
Bọn Giang Trường Hải đồng loạt phát ra tiếng gào thét, lần lượt vứt dao và búa trong tay đi, cơ thể dường như bị ngọn lửa màu xanh bao trùm thiêu đốt, lần lượt xông ra khỏi phòng, chỉ trong vòng mấy nhịp hô hấp, tiếng âm thanh rào rú bên ngoài nhỏ dần rồi im bặt.
Mà đồng thời, cây nến đặc chế ở trước quan tài cũng khôi phục lại hình dáng ngọn lửa nhỏ màu xanh giống như lúc đầu, chỉ là vào khoảng thời gian ngắn ngủi vừa nãy, cây nến này trực tiếp bị thiêu đốt đi hơn nửa, hiện giờ chỉ còn thừa lại một đoạn bằng nửa ngón tay mà thôi.
Một màn vừa sảy ra, giống như là một giấc mơ, khiến cho ta có cảm giác như vừa dạo chơi ở ranh giới giữa thiên đường và địa ngục, thật sự là quá kích thích.
Bọn Giang Trường Hải thế nào rồi?
Có phải là đã "treo" rồi không?
Ta rất muốn ra khỏi cỗ quan tài này đi xem, nhưng mà ta không dám!
Ngay vào lúc trong lòng ta đang khẩn trương, ngọn đèn trong phòng khách và phòng ông nội bắt đầu nhấp nháy, theo đó là hai tiếng ầm vang, dường như là bóng đèn nổ, trong phòng lập tức trở lại trạng thái tối tăm, chỉ còn ánh lửa của ngọn nến đặc chế chiếu rọi một khu rất nhỏ.
" phù ~"
Có tiếng gió nhẹ truyền đến, ánh nến trước quan tài cũng lay động, ánh nến màu xanh bỗng thu nhỏ thành hình trạng giống như hạt đỗ tương, ánh sáng vô cùng mờ nhạt.
Một giây sau, một cánh tay trắng ngần bỗng nhiên từ bên cạnh quan tài thò ra, móng tay dài được chăm sóc kỹ lưỡng thò đến sát ngọn nến, nhẹ nhàng bóp, dập tắt luôn ánh nến xanh nhỏ nhoi đó.
Trong giây phút này, mắt của ta sắp nứt cả ra, thông qua kẽ quan tài nhìn chằm chằm một màn này, một cỗ hàn khí từ sau lưng xông thẳng lên đầu, cả người chết lặng!
Đây là ai?
Sao có thể không có tiếng động gì mà xuất hiện trong phòng của ông nội?