" Không giết chết tên đó, nếu sau này tên đó lại làm ra thủ đoạn âm hiểm gì, em có chịu nổi không? Không có đạo lí gì lại phải sống trong sợ sệt quanh năm suốt tháng, em nói có đúng không?"
Không thể không nói, những lời mà Đường Lưu nói đã nói đúng tâm trạng ta, đây cũng chính là những điều ta đang lo lắng.
Luôn bị người đứng trong bóng tối theo dõi, là ai đều sẽ cảm thấy không thoải mái!
Sau khi xác nhận đi xác nhận lại với Đường Lưu sẽ không để sảy ra vấn đề gì, ta mới có chút không tình nguyện chuẩn bị theo hắn đi về thôn.
" Chiếc quan tài này làm thế nào?"
Ta liếc mắt nhìn huyệt mộ trước mặt, nhìn chiếc quan tài cũ nằm trong huyệt, chiếc quan tài cũ này ông nội ta coi như tính mạng, ta quét sơn cho nó nhiều năm như vậy, cũng sinh ra chút không lỡ!
Mẹ ơi, sao ta lại có loại cảm giác này?
Đường Lưu rất dứt khoát nói:" Bây giờ đã là mồng ba tháng sáu âm lịch, không giờ bốn mươi năm phút rồi, em đã qua tuổi mười tám, chiếc quan tài này đã không còn tác dùng gì nữa rồi!"
" Hả?" Ta nghi nghờ nhìn hắn, không hiểu ý nghĩa trong câu nói của Đường Lưu.
Đường Lưu nhún vai, không biết phải làm sao nói:" Đừng có nhìn anh như thế, anh cũng không biết có nghĩa gì, dù sao thì lúc đó ông nội em nói với anh thế! Sinh nhật mười tám tuổi của em, bắt buộc phải ở trong quan tài này nguyên cả ngày, hơn nữa việc trước đây chôn sống em, cũng là ý của ông nội em. Anh lo lắng sẽ có chuyện,nên căn thời gian đào mộ cứu em ra..."
Từ trong miệng Đường Lưu biết được, hắn nghe theo lời của ông nội, gióng trống khua chiêng chôn cất ta, chỉ vì muốn dẫn người sau lưng lộ mặt, tiếc là người ta không cắn câu.
Vào tối ngày hôm nay, bên trên núi có vài bóng đen lướt qua, nghe ý của Đường Lưu thì bọn họ dường như muốn đào trộm mô xem ta chết thật hay chưa, chỉ là vì có Đường Lưu canh ở đây, nên mấy tên đó không dám đến gần.
Dựa theo sự miêu tả của Đường Lưu, ta đoán mấy người đó là bọn Giang Trường Hải và tấm người khiên quan tài!
Khi mà ta đi theo Đường Lưu về đến đầu thôn, cảm thấy trong thôn vô cùng yên lặng, tim ta không nhịn được đập nhanh. truyện kiếm hiệp hay
Tên gia hỏa Đường Lưu này rốt cục có đáng tin không?
Nếu hắn không phải đối thủ của kẻ đứng sau, hai ta lắc lư về thôn như vậy, chẳng phải là tự chui đầu vô rọ à?
Ta có chút khẩn trương nhìn về phía Đường Lưu, chưa đợi ta mở miệng, đã nhìn thấy Đường Lưu nhăn mi, nhìn chằm chằm vào trong thôn yên ắng nói nhỏ:" gà không gáy chó không cắn, tiếng ếch cũng không có, quá mức yên tĩnh rồi! Em họ, em đi trước mở đường đi, yên tâm, anh sẽ đi theo ngay sau giúp đỡ!"
Ta muốn chửi người!
Bắt ta đi đằng trước làm bia ngắm? Tên mập chết tiệt cái kiểu làm việc chết đạo hữu không chết bần đạo này của ngươi có phải hơi quá đáng rồi không?
Có lẽ là hiểu được những lời trong lòng của ta, Đường Lưu chớp chớp mắt, chỉ chỉ cái áo niệm trên người ta, nói nhẹ:" áo máu hộ thân, trăm tà bất xâm... ông nội của em nói vậy đó!"
Lúc này ta cũng lười quan tâm xem những lời đó là do ông nội ta nói hay là do hắn tự nói thế lừa dối ta, hít sâu một hơi, lo lắng trùng trùng đi về phía trong thôn.
Ta và Đường Lưu người trước kẻ sau, nhẹ tay nhẹ chân như ăn trộm đi trong thôn khoảng mấy phút, khi mà đến trước cửa nhà ta, Đường Lưu đang đi ở mặt sau cũng bước nhanh lên đi ngang hàng với ta, nhìn thì có vẻ không định coi ta như mồi câu nữa.
" Chuyện lạ!"
Trong tay Đường Lưu cầm một cái la bàn to bằng bàn tay,. Kim la bàn không ngừng xoay tròn, chỉ đến một vị trí thì không thay đổi nữa
Đường Lưu hơi nhăn mi, nhẹ nhàng noí:" Sao tên đó không cắn câu nhỉ! Đã đi lại trong thôn hơn mười phút rồi, theo lý mà nói ít nhất cũng phải gặp quỷ chắn tường, hoặc có mấy thứ bẩn thỉu nhảy ra mới đúng! Lẽ nào tên đó đã đi rồi? cũng không đúng, tình huống trong thôn này cũng có chút gì đó không đúng..."
Đường Lưu vừa lầm bẩm, vừa cắn nát ngón tay, rỏ vài giọt máu vào kim la bàn đang chuyển động.
" uaang~"
Kim la bàn nhỏ nhỏ phát ra tiếng rung nhỏ, kim la bàn không ngừng chuyển động vào lúc này đứng yên ở một vị trí, kim la bàn không ngừng rung lên nhè nhẹ.
" Đi, đi bên này!"
Đường Lưu gọi một câu, lôi cánh tay ta đi nhanh về hướng la bàn chỉ.
Không lâu, theo hướng mà la bàn trong tay Đường Lưu chỉ, chúng ta đi đến trước cửa nhà Giang Trường Hải.
Nhà của Giang Trường Hải đóng kín mít, Đường Lưu nhẹ nhàng đẩy cánh cổng ra, một cỗ mùi máu thoảng thoảng bay tới.
Khi mà nhìn thấy một màn huyết tinh trong sân, ta bỗng trừng to mắt, da đầu phát run.
Dưới ánh trăng mờ mịt, trong viện có không ít người đang quỳ, ngoài Giang Trường Hải và tám người khiên kiệu, còn có người cha nát rượu của Giang Trường Hải và thôn trưởng.
Bọn họ chết cả rồi!
Người bình thường nếu tim bị móc ra chắc chắn sẽ không thể sống được.
Trước ngực của bọn Giang Trường Hải có một lỗ máu, mi tâm còn bị một cái đinh màu đen đâm vào, tất cả đều là bộ dáng sợ sệt không cam tâm, thi thể quỳ thẳng không hề ngã xuống.
Một đàn ruồi bị mùi máu hấp đãn tới, khi mà Đường Lưu cầm theo la bàn đi tơi, đoàn ruồi lập tức bay lên không, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.
" oa ~"
Dạ dày ta quay cuồng, nhịn không được cúi người nôn thốc nôn tháo.
Mà tên Đường Lưu biến thái đó, dường như không có gì không khỏe, đeo bao tay đen, kéo thi thể của bọn Giang Trường Hải, dường như muốn tìm thấy thứ gì đó trên thi thể của bọn họ.
Tên gia hỏa này có phải là thật sự có sở thích đặc biệt thích lục lọi thi thể?
Ta nhớ đến vẻ mặt hưng phấn của hắn khi lục lọi thi thể của người con gái xấu xí sau núi, thật sự không hiểu hắn làm sao có thể bồi dưỡng được ra loại hứng thú này.
Khi ta đang cúi người nôn, Đường Lưu đã rút ra vài cây đinh dài khoảng ba tấc từ trên người bọn Giang Trường Hải, khi mà nhổ những chiếc đinh này ra khỏi người bọn Giang Trường Hải, bọn chúng đang quỳ thẳng đứng liền giống như bị mất chỗ dựa ngã ra mặt đất.