Hạ Đường thấy tiểu thư đi vào nơi không người thì lo lắng hơn, tay bấu chặt vào tay Hách Thi Hoạ: "Tiểu thư!"
"Đừng sợ" Hách Thi Hoạ lên tiếng trấn an Hạ Đường, làm Hạ Đường yên tâm phần nào.
Mấy giọng nói đáng khinh lại vang lên.
"Hách đại tiểu thư định đi đâu vậy, sao không ở lại hàn huyên với chúng ta?"
"Ngoài khuôn mặt có mấy vạch đen ra thì Hách tiểu thư cũng có thân hình rất tốt đấy nhỉ. Nếu đặt dưới thân không biết cảm giác sẽ như thế nào."
Ngay sau đó là từng giọng cười hèn mọn lưu manh.
Hách Thi Hoạ cười khẽ, bàn tay lấy từng bọc bột từ trong tay áo, bất động thanh sắc tung đến chỗ mấy tên hoa hoa công tử.
"Đặt đại tiểu thư của thừa tướng phủ ở dưới thân có biết bao vinh quang a, các ngươi nói xem có đúng không"
Hách Thi Hoạ gằn từng chữ một: "Để xem các ngươi có bản lĩnh đó không"
Mấy tên công tử lại nở nụ cười đáng khinh
"Đến lúc này còn mạnh miệng hả, giờ đáng lẽ nên quỳ xuống cầu xin mấy gia, tí nữa mấy gia còn làm nhẹ chút...." Chưa kịp nói hết lời cả ba người đều ngã xuống, hộc máu chết ngay tại chỗ.
"Tiểu....tiểu thư, này..." Hạ Đường khiếp sợ nhìn mấy cỗ thi thể trước mắt.
"Là bọn chúng ngu xuẩn đáng phải nhận, không nên trách ta" lúc nãy nàng có mượn phòng luyện dược của dược quán, luyện tạm một số độc dược phòng thân.
"Trở về thôi" không để Hạ Đường nói tiếp, Hách Thi Hoạ bước qua mấy thi thể mà không có chút thương tiếc nào.
Các nàng ra khỏi con ngõ nhỏ mà không để ý thấy trên nóc nhà gần đó có một đôi mắt sâu không thấy đáy mang theo tia nghiền ngẫm nhìn chằm chằm vào Hách Thi Hoạ.