Hứa Tịnh Nhi vô thức nhìn qua, đường nhìn dừng lại trên người đàn ông nổi bật giữa đám đông. Đôi mắt thon dài, đuôi mắt hướng lên, điển hình của mắt phượng. Sống mũi cao thẳng, môi rất mỏng, vẻ mặt lạnh lùng. Dường như có chuyện gì xảy ra chăng nữa cũng không thể khiến anh dao động, hờ hững mà vô tình.
Bên cạnh anh là một người phụ nữ xinh đẹp rạng ngời, cô ta đang khoác cánh tay anh, dựa vào người anh giống như chim nhỏ nép mình. Lúc cười khóe mắt cong cong, xinh đẹp động lòng người.
Cô nhận ra người phụ nữ này, chính là Tô Tử Thiến, người bây giờ đang rất nổi tiếng, trên đường phố treo đầy quảng cáo của cô ta.
Còn người đàn ông đó…
Hứa Tịnh Nhi biết khi mình quay về chắc chắn sẽ gặp lại Cố Khiết Thần, chỉ là không ngờ lại gặp được nhanh như vậy, đột ngột tình cờ như vậy. Trong lòng cô có một loại cảm xúc không thể nói rõ dâng lên.
Không biết là hồi hộp hay là chờ mong.
Cố Khiết Thần đi vào cùng Tô Tử Thiến trong vòng vây của mọi người, vừa khéo nhìn về phía cô.
Dường như Cố Khiết Thần cảm nhận được ánh mắt của cô mà nhìn tới, Hứa Tịnh Nhi vừa vặn đối diện với đôi mắt đen của anh. Bốn mắt nhìn nhau, trái tim Hứa Tịnh Nhi thắt chặt.
Nhưng giây sau, Cố Khiết Thần lại như không nhìn thấy, dời ánh mắt, đi lướt qua bên cạnh cô.
Hứa Tịnh Nhi rủ mắt, giấu đi sự tự giễu dâng lên nơi đáy mắt.
Quả thật cô đã tưởng tượng ra cảnh mình gặp lại Cố Khiết Thần, nghĩ tới rất nhiều khả năng, nhưng không ngờ lại là tình huống tồi tệ nhất. Anh còn không thèm liếc mắt đến cô, giống như cô chỉ là không khí.
“Tịnh Nhi, Trương tổng đang nói chuyện với con đấy”.
Lời nói của ông Hứa kéo Hứa Tịnh Nhi trở lại hiện thực. Cô khẽ hít vào một hơi, nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, mỉm cười, hơi nghiêng đầu, nhỏ nhẹ đáp “vâng”.
Trương tổng cảm thấy hài lòng với dáng vẻ cô gái nhỏ của cô, cười đến mức mắt híp lại.
Ông Hứa thấy vậy, gật đầu tán thưởng con gái mình. Sau đó, ông ấy tìm một cái cớ rời đi, trước khi đi còn liếc mắt với Hứa Tịnh Nhi, ý bảo cô nắm cho chắc cơ hội.
Ông ấy vừa đi, Hứa Tịnh Nhi lặng lẽ rút bàn tay bị Trương tổng siết chặt về, cười nói: “Trương tổng, ở đây ồn ào quá, chi bằng chúng ta ra ngoài sân ngồi một lát?”.
Cách cư xử lịch sự của cô rất được lòng Trương tổng, hắn vội vàng gật đầu: “Vậy bây giờ chúng ta đi”.
Hứa Tịnh Nhi lại nói: “Trương tổng, tôi vào nhà vệ sinh một lát, ông qua đó đợi tôi trước được không?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bảy Năm Lặng Lẽ
2. Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
3. Chúng Ta Bắt Đầu Lại Nhé
4. Quý Thứ Năm
=====================================
“Được được được, đương nhiên là được. Em đi mau rồi quay lại, anh đợi em”.
Đuổi Trương tổng đi rồi, Hứa Tịnh Nhi mệt mỏi xoa trán, liếc nhìn đám đông vây quanh phía trước. Cô lấy một ly champagne từ trên khay mà nhân viên phục vụ bưng ngang qua, tìm một góc vắng người ngồi xuống.
Vài cô gái thượng lưu đi đến ngồi xuống lô ghế ở bên cạnh cô, vừa uống champagne vừa trò chuyện.
“Hôm nay, cô gái đi theo bên cạnh “thái tử” lại là Tô Tử Thiến. Không biết Tô Tử Thiến này có vận may gì mà lại được “thái tử” để ý đến, đúng là khiến người ta đố kị”.
“Còn không phải sao, “thái tử” sủng ái một mình cô ta ba năm, người bình thường không thể làm được. Tôi thấy Tô Tử Thiến cũng chẳng có gì đặc biệt, sao lại mê hoặc “thái tử” chết mê chết mệt? Tôi nghe nói năm xưa, “thái tử” từ hôn với nhà họ Hứa chính là vì cô ta”.
“Năm xưa, cô cả nhà họ Hứa đã lên giường với “thái tử” rồi vẫn không thể khiến “thái tử” cưới cô ta, cuối cùng còn bị đuổi ra khỏi nước trong sự chán nản. Sau đó “thái tử” ở bên Tô Tử Thiến, đến bây giờ hai người đã gắn bó như keo sơn. Tôi thấy… vị trí nữ chủ nhân của nhà họ Cố cũng sắp về tay Tô Tử Thiến rồi”.