Cố Khiết Thần có tính cách thế nào cô ta biết rõ, tuy anh chiều cô ta nhưng cũng có giới hạn không được chạm vào. Cô ta có thể ở bên cạnh Cố Khiết Thần ba năm ít nhiều cũng vì cô ta biết điểm dừng, ngoan ngoãn nghe lời.
Hơn nữa, cô ta rất tự phụ về vẻ ngoài, dáng vóc của mình. Mặc dù mấy năm gần đây Cố Khiết Thần quả thật đã đưa cô ta lên cao, nhưng nếu điều kiện bản thân cô ta không ưu tú thì làm sao có được vị trí ngày hôm nay? Bây giờ cô ta lại phải dựa vào thủ đoạn hèn hạ này mới lên được giường Cố Khiết Thần, lòng tự tôn của cô ta không cho phép.
Huống hồ, cô ta thật sự thích Cố Khiết Thần, cũng cảm nhận được Cố Khiết Thần yêu cô ta. Cố Khiết Thần không đụng chạm đến cô ta có lẽ là vì anh trân trọng cô ta. Dù sao bây giờ anh cũng không thể cho cô ta danh phận, cho nên mới cố kìm nén dục vọng đối với cô ta. Làm sao cô ta nhẫn tâm đi tính kế anh được chứ?
Chị Lệ có thể lăn lộn trong ngành giải trí nhiều năm tất nhiên cũng là người cực kỳ thông minh. Thấy Tô Tử Thiến có dáng vẻ như vậy, chị ta lập tức nhìn thấu tâm tư cô ta, không khỏi âm thầm chế giễu.
Trên thế giới này có được bao nhiêu nàng Lọ Lem chứ? Thế giới của người nhà giàu sao có thể để cho người bình thường tùy tiện chen vào được? Từ khi sinh ra, bọn họ và người bình thường đã là hai thế giới khác nhau, bọn họ sẽ không dễ dàng ra khỏi đó, người bình thường cũng rất khó vào được bên trong.
Tô Tử Thiến đi con đường ngôi sao quá thuận lợi, Cố tổng không để cô ta trải qua những điều đen tối, cho nên trong đầu cô ta chỉ nghĩ tới tình yêu, tự cho là đúng, tự coi mình thanh cao.
Nếu Cố tổng thật sự yêu cô ta thì đã cưới cô ta từ lâu rồi, sao còn để cô ta xuất đầu lộ diện ở bên ngoài?
Hơn nữa, nực cười nhất là ba năm qua Cố tổng còn chưa đụng tới cô ta lần nào…
Một người đàn ông chạm vào một người phụ nữ không có nghĩa anh ta thích người phụ nữ. Nhưng một người đàn ông không chạm vào một người phụ nữ thì nguyên nhân chỉ có một, đó là anh ta không hề có hứng thú với cô ta.
Ngay cả hứng thú cũng không có thì làm sao nói tới chuyện thích hay yêu?
Chị Lệ nhiều lần mở miệng định nói, nhưng cuối cùng vẫn không khuyên cô ta. Chị ta biết rõ tính cách của Tô Tử Thiến, được cưng chiều nên rất kiêu ngạo. Chị ta tận tình khuyên bảo chưa chắc cô ta đã nghe lọt, đợi cô ta tự ý thức được nguy cơ, đương nhiên sẽ chủ động đến tìm chị ta.
Trò chuyện đến đó, Tô Tử Thiến cũng tỉnh rượu bảy phần. Sau khi phát tiết một phen đã nhẹ nhõm hơn được chút, cô ta đứng dậy, nói với chị Lệ: “Em đến nhà vệ sinh trang điểm lại, sau đó chúng ta đi”.
Chị Lệ gật đầu.
Tô Tử Thiến ra ngoài cũng chỉ một phút, sau đó quay lại.
Vẻ mặt cô ta sa sầm, khí sắc khó coi hơn lúc nãy, tức giận run rẩy cả người, siết chặt nắm đấm hai tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi cả lên.
“Làm sao vậy?”, chị Lệ khó hiểu hỏi.
Tô Tử Thiến không nói gì, bước nhanh đến bàn trà, tức giận gạt hết mọi thứ trên bàn xuống.
Đĩa trái cây, chai rượu không rơi loảng xoảng dưới đất.
Chị Lệ chưa từng thấy cô ta nổi giận đùng đùng như vậy, cũng sững sờ giây lát. Ngay sau đó, chị ta vội vàng đóng cửa phòng riêng lại, sợ có người nhận ra Tô Tử Thiến lại tạo tin đồn không hay.
Tô Tử Thiến tức giận ngực phập phồng, sắc mặt biến đổi liên tục, cuối cùng nơi đáy mắt lóe lên ánh nhìn ác liệt. Cô ta ngẩng đầu lên, nói với chị Lệ đang không hiểu ra sao: “Bây giờ chị có thể lấy được thứ tốt đó không?”.
Mặc dù chị Lệ không biết trong thời gian ngắn ngủi đó đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho Tô Tử Thiến lập tức hạ quyết tâm, nhưng chị ta vẫn vui vẻ gật đầu: “Có thể, chị sẽ cho người sắp xếp ngay!”.